Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 137: Trò chuyện, tội phạm ngày càng nhiều



Chị dâu hai đang rửa dưa chua, nhỏ giọng hỏi Lâm Tuệ: “Chú ba quan hệ tốt với

cậu công an Lý kia thế à?”

Lâm Tuệ cười cười: “Cũng tàm tạm, là bạn bè thôi ạ”

Chị dâu hai im bặt, lẳng lặng làm việc.

Chú ba đúng là thay đổi nhiều quá, trước kia bạn bè toàn là lưu manh, giờ bạn bè

lại là công an!

Mẹ Từ hỏi ý kiến Lâm Tuệ: “Có cần giếc con gà hay con thỏ không?”

Cô lắc đầu: “Hôm nay chỉ có một mình công an Lý qua điều tra án, chắc không có

nhiều thời gian đâu, chúng ta làm cơm nhà đơn giản thôi”

Canh xương hầm đã có, gà kho hôm qua còn thừa nửa con, múc ra cũng coi như

một món chính. Lại thái ít thịt nạc xào dưa chua, xào đĩa trứng sốt cà chua, thế

này đã tính là rất thịnh soạn rồi.

Công an Lý giật mình, anh ta tưởng chỉ xào hai đĩa rau dưa bình thường thôi,

không ngờ còn ngon hơn cơm nhà mình ăn.

Từ Đông Thăng biết họ có kỷ luật, không được lấy của dân cái kim sợi chỉ, sợ anh

ta không tự nhiên, bèn giải thích: “Không phải cố ý chiêu đãi cậu đâu, Tết nhất

trong nhà ăn uống cũng khá hơn ngày thường. Toàn là thịt nhà tự nuôi, ngon hơn

mua ngoài chợ, cậu nếm thử xem”

Nghe hắn giải thích, công an Lý mới yên tâm. Anh ta quả thực lo lắng đối phương

phùng má giả làm người mập.

Hai bà chị dâu đưa con về nhà ăn trưa, nhưng gọi anh cả và anh hai sang tiếp

khách cùng.

Bọn trẻ không chịu ngồi vào bàn, Lâm Tuệ gắp cho mỗi đứa một miếng thịt gà, để

chúng cầm tay từ từ gặm, chạy sang một bên chơi. Người lớn vừa ăn vừa trò

chuyện.

Đài radio chưa tắt, chương trình phát thanh nhắc đến số lượng người vi phạm

pháp luật đang dần tăng lên.

Công an Lý liền nhắc nhở họ: “Bên ngoài hiện tại rất loạn, số người phạm tội vào

đồn mỗi ngày một nhiều. Trộm cắp vặt, cướp giật, đánh nhau, quấy rối. trên

trấn không ít nhà bị đập cửa sổ phá cửa mỗi ngày, chúng tôi bận không xuể”

“Mọi người buôn bán bên ngoài, nhất định phải hết sức chú ý an toàn, có người

gây sự, thấy tình hình không ổn thì chạy ngay, đừng cố giảng đạo lý với bọn

chúng, không thông đâu”

Nghe vậy, mọi người kinh hãi: “Bên ngoài loạn đến thế rồi sao?”

Lâm Tuệ thì đã chuẩn bị tâm lý, nửa cuối năm chính sách “nghiêm đánh” sẽ chính

thức bắt đầu. Đến lúc đó, trị an xã hội nghiêm ngặt, việc buôn bán của họ mới

được đảm bảo.

“Trong thôn đã có trộm rồi, bên ngoài chỉ càng loạn hơn. Theo tôi thấy, mọi người

ở ngay đầu thôn, càng phải chú ý hơn. Đặc biệt là nhà mọi người điều kiện khá

giả, không biết chừng sẽ bị kẻ xấu dòm ngó”

Mẹ Từ vội vàng nói với mấy đứa con trai: “Các con tạm thời đừng ra ngoài buôn

bán nữa, hoãn lại một chút đi. Nhà mình trẻ con lại đông, nhỡ đâu có mấy tên

buôn người đến, xách đứa bé đi mất”

Cha Từ trừng mắt: “Tết nhất nói gở cái gì thế?”

“Lời thím nói lại không sai đâu”

Công an Lý tỏ vẻ đồng tình, nghiêm mặt nói với những người khác: “Chính sách

sinh đẻ quản lý chặt, hiện tại trẻ con bị bắt cóc cũng không ít, không phải chuyện

đùa đâu. Trẻ con mà lạc mất, muốn tìm về cũng chẳng biết đường nào mà lần”

chừng bọn trẻ cẩn thận mới được”

Công an Lý ăn no xong liền vội vàng đi phá án tiếp, nhà họ Từ vẫn ngồi lại họp

bàn.

Lâm Tuệ kéo tay Từ Đông Thăng nói: “Chúng ta cũng đừng ra ngoài bày sạp nữa,

năm ngoái gieo trồng muộn, lại thiếu nước, cũng chẳng thu hoạch được bao

nhiêu, lương thực trong nhà để dành mà ăn”

Từ Đông Thăng gật đầu: “Được, anh ở nhà canh chừng cho mẹ con em”

“Thằng cả thằng hai, lương thực nhà các con có đủ ăn đến vụ chiêm không?”

Lời cha Từ vừa thốt ra, mặt anh cả và anh hai cứng đờ, ấp úng.

“Chắc là còn đủ hai ba tháng”

Hai ba tháng? Lúc đó lúa mới gieo xuống còn chưa kịp lớn.

Cha Từ cau mày: “Thế là sao? Trước đó chẳng phải đã bảo các con tích trữ lương

thực từ sớm rồi à?”

vat/chuong-137-tro-chuyen-toi-pham-ngay-cang-nhieuhtml]

Anh cả Từ lắp bắp: “Bọn con cứ nghĩ hiện tại bột mì đắt, ngày nào cũng đi bán

bánh bao, mỗi lần mua một ít là đủ, dù sao trong nhà còn lương thực thu hoạch từ

ruộng, ăn được một thời gian. Đã lâu lắm rồi không xảy ra tình trạng thiếu lương

thực, không cần thiết phải bỏ ra nhiều tiền như vậy đi tích trữ”

Trừ những kẻ lười biếng không làm ra lương thực, người nhà quê chưa bao giờ

phải bỏ giá cao đi mua gạo.

Trước khi xảy ra vụ chị cả Từ về nhà mượn lương thực, hai bà chị dâu còn định

nói thật là không có cách nào, có thể sang nhà chú ba mượn.

Nhưng Lâm Tuệ đã từ chối thẳng thừng chị cả ngay trước mặt mọi người, nói

thẳng sẽ không cho mượn lương thực, nên các chị cũng bỏ ý định đó.

Các chị thực sự muốn đợi giá lương thực giảm rồi mới mua, nhưng không ngờ giá

mãi không giảm. Giá lương thực thô cũng ngang ngửa lương thực tinh rồi!

Cha Từ tức giận, đập bàn.

Cha chồng mắng con trai, Lâm Tuệ không tiện ngồi nghe. Cô dắt bọn trẻ đi rửa

tay dính mỡ, kẻo làm chúng sợ.

“Thiên tai không phải chuyện một mùa hai vụ, năm đầu không có thu hoạch, giống

lúa năm sau chắc chắn không rẻ! Các con tính xem phải bao lâu nữa mới lại có

thu hoạch? Nhỡ năm nay vẫn không mưa thì sao? Từ cuối năm ngoái đến Tết Âm

lịch năm nay chưa có hạt mưa nào đâu”

“Không nghe người già, có ngày các con chịu thiệt! Không bắt các con dốc hết túi

ra mua, bỏ ra mấy chục đồng là đủ rồi, sao các con càng kiếm được tiền càng keo

kiệt thế hả?”

“Tiết kiệm gì thì tiết kiệm chứ không thể tiết kiệm cái ăn, các con bây giờ còn

không bằng thằng ba đâu!”

Mẹ Từ lắc đầu, thở dài: “Các con vừa bán lợn, tiền trong tay không ít, mau đi mua

lương thực đi, ít nhất phải cầm cự được qua vụ chiêm, chẳng lẽ để con cái cũng

phải chịu đói theo à?”

Hai ông anh trai đều đã 30 tuổi đầu, còn bị cha mẹ mắng như con nít, liên tục gật

đầu vâng dạ: “Vâng ạ”

Từ Đông Thăng ngồi bên cạnh húp canh, hả hê cười thầm, cảm giác đứng ngoài

xem người khác bị mắng mà mình lại trở thành tấm gương sáng thật sự quá

sướng!

Ngày hôm sau, Từ Đông Thăng đứng ở cửa xem đám trẻ con chơi nhảy lò cò.

Anh cả và anh hai đạp xe ba bánh của hắn từ trấn trở về, sắc mặt cả hai đều

không tốt lắm, thùng xe phía sau trống không.

Hắn ngạc nhiên: “Không mua à?”

“Không mua được, nghe nói đều bị người ta tranh cướp hết rồi. Giống như công

an Lý nói, bên ngoài hơi loạn, lưu manh trên trấn hình như nhiều lên. Rất nhiều

nhà thà bỏ nhiều tiền tích trữ lương thực, cố gắng hạn chế ra ngoài. Không có

phiếu gạo, đều tìm mọi cách mua ở chợ đen”

Từ Đông Thăng có dự cảm chẳng lành: “Liệu có nhiều người về quê tìm họ hàng

mua lương thực thô không? Thế thì bên phía các chị dâu”

Sáng nay họ chia làm hai đường, đàn ông đi trấn mua lương thực tinh, hai bà chị

dâu thì đi hỏi các thôn lân cận xem có ai bán lương thực không.

Quả nhiên như hắn dự đoán, chập tối hai bà chị dâu về nhà, mỗi người chỉ cõng

được mấy chục cân ngô hạt, mặt đầy vẻ tức giận.

“Mẹ kiếp! Ngô hạt mà cũng dám đòi tao 2 hào một cân! Phải vào ngày thường,

xem tao không mắng chết nó không! Bột ngô xay mịn nhất cũng mới 1 hào một

cân!”

Mẹ Từ trợn tròn mắt: “Đắt thế á? Thế các con mua được bao nhiêu?”

“Con với chị cả mỗi người mua 50 cân, nó liền bảo không bán nữa”

“Đúng là không rẻ, nhưng mà cũng chỉ 10 đồng thôi, sau này các con kiếm lại là

được”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Không mua gạo à?”

Nhắc đến cái này chị dâu hai liền nổi đóa: “Mẹ kiếp! Lão già kia đòi 1 đồng một

cân gạo tiên, thế mà vẫn bị người thành phố xuống vơ vét sạch! Bọn con không

mua được hạt nào”

Từ Đông Thăng cũng hoảng hốt, giá cả này nhảy vọt không biết bao nhiêu lần,

lương một tháng của người bình thường chỉ đủ mua bốn năm chục cân gạo? Thật

sự là ăn cũng không nỡ ăn.

Mẹ Từ cũng gia nhập đội ngũ chửi mắng, còn trách các con dâu trước kia không

mua, giờ giá càng ngày càng đắt mà còn không mua được thấy chưa?

Hai bà chị dâu có chút xấu hổ, nhưng trước kia là xót tiền thật mà, cứ tưởng tăng

một thời gian rồi sẽ giảm giá chứ.

Biết sớm giá lương thực tăng kinh khủng thế này, thà rằng tích trữ ngay từ đầu,

tích nhiều còn có thể bán đi kiếm lời to.

Ngàn vàng khó mua được cái “biết sớm”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.