Mùng ba Tết, Lâm Tuệ xếp lên xe hai cái móng giò và một con gà kho, lại mang
thêm một gói đường.
Mẹ Từ nhắc nhở cô: “Mang thêm vài bộ quần áo nhỏ, nhỡ cháu tè dầm ướt nhiều
còn có cái thay, không thể để bị lạnh được”
Lâm Tuệ gật đầu, vỗ vỗ cái túi lớn trên xe: “Trong này toàn là quần áo của bọn nó,
đủ thay ạ”
“Xe xe”
Thường Thường nhảy cẫng lên, vui vẻ, thằng bé tưởng lại được đi trấn chơi.
Lâm Tuệ bế hai anh em lên xe, đặt ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ: “Ngồi im nào,
không được nhảy, chúng ta đi nhà bà ngoại”
Còn An An thì đang mè nheo với ba, nhất quyết đòi dúi miếng vải buộc vào tay
hắn, muốn ngồi trên cao giống lần trước.
Lâm Tuệ không nhìn nổi bộ dạng lằng nhằng không nỡ từ chối con gái của chồng,
dứt khoát bế thốc con bé lên xe, hung dữ nói: “Con mà còn quấy nữa thì ở nhà
với bà nội, ba mẹ không cho con đi theo đâu!”
An An dám làm nũng với ba, nhưng không dám chọc giận mẹ, mím chặt miệng
không dám ho he.
Từ Đông Thăng cười lấy lòng vợ, chuyến này đi mất hai ba tiếng đồng hồ, nếu
hắn cứ địu con suốt thì mệt chết mất.
“Được rồi, ngồi vững nhé, chúng ta xuất phát nào!”
Từ Quốc Siêu đứng ở cửa hâm mộ nhìn theo, lại được đi ô tô kìa: “Các em về
sớm nhé!”
Khang Khang lạnh lùng gật đầu không nói gì, Thường Thường thì cười lộ hàm
răng trắng nhỏ: “Vâng ạ!”
Giờ đầu tiên trên xe, bọn trẻ ríu rít nói cười, còn có sức chơi đồ chơi.
Giờ thứ hai, bọn nó bắt đầu mất kiên nhẫn, không muốn ngồi nữa, bắt đầu cáu
kỉnh.
Giờ thứ ba, bắt đầu héo rũ, ỉu xìu.
Lâm Tuệ dẹp mấy cái ghế nhỏ sang một bên, để bọn nó dựa vào tấm vải đã trải
sẵn ngủ gà ngủ gật.
Khi đến nhà mẹ đẻ, mẹ Lâm nhìn thấy cảnh tượng đó mà đau lòng muốn chết.
Con gái trong lòng ôm một đứa, hai đứa kia nằm ngủ lăn lóc trên xe.
“Sao không trải dày thêm chút? Trẻ con ngủ thế dễ bị cảm lạnh lắm”
Lâm Tuệ bế con lên đưa cho cha mẹ và chị dâu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu ạ,
bọn nó mặc dày lắm, cũng mới ngủ một lúc thôi”
Gió chân núi to, mẹ Lâm không nói nhiều, vội bế cháu vào đặt lên giường đắp
chăn, cho ngủ cùng cháu nội.
Em trai Lâm cười nịnh nọt với anh rể: “Anh rể, em nghe nói anh làm ăn trên huyện
tốt lắm, em có thể đi làm cùng anh được không?”
Từ Đông Thăng xách đồ vào nhà, cười trêu: “Cậu lấy được bằng tốt nghiệp
chưa?”
Em trai Lâm động một tí là xin nghỉ học, thầy cô cũng mặc kệ, trước đó đã bị lưu
ban một năm, giờ 14 tuổi mới học lớp 6.
“Hè năm nay là lấy được bằng tốt nghiệp rồi!”
“Vậy cậu không học lên nữa à? Lấy cái bằng cấp hai đi, tốt lắm, còn có cơ hội vào
nhà máy xin việc”
Em trai Lâm lắc đầu: “Em không muốn học nữa, chẳng có tác dụng gì, lãng phí
thời gian, thà đi kiếm tiền còn hơn”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng trước kia cũng nghĩ thế, trẻ con tuổi này đối với việc kiếm tiền có
sự mê muội đến điên cuồng.
Nhưng đây là em vợ, hắn không thể dẫn dắt lung tung: “Cậu hỏi chị cậu xem, nếu
chị ấy đồng ý thì anh không có ý kiến gì”
Lâm Tuệ uống ngụm nước, sau đó nhìn thẳng vào mắt em trai, chậm rãi mà vô
tình từ chối: “Không được”
vat/chuong-138-lan-dau-tien-den-nha-ba-ngoaihtml]
Hai chữ ngắn gọn như sét đánh giữa trời quang, em trai Lâm rất thất vọng, định
giở thói ăn vạ.
Lâm Tuệ lại rất nghiêm túc nói với nó: “Anh rể em bây giờ còn bị chị ép học, học
viết chữ học tính toán, có thể thấy buôn bán mà không có kiến thức là không
được”
Tuy hơi mất mặt, nhưng Từ Đông Thăng sờ mũi, vẫn gật đầu: “Đúng thế, anh
trước kia cũng giống cậu, không chịu học, dẫn đến lớn thế này rồi mà tên mình
cũng không biết viết, hợp đồng buôn bán vẫn là chị cậu viết giúp đấy”
Lâm Tuệ nói tiếp: “Em giỏi hơn anh rể em, nhưng cũng chẳng giỏi hơn là bao. Có
cơ hội thì phải học tiếp, công việc tốt chỉ có bằng tiểu học thì không vào được
đâu. Người thành phố đều yêu cầu tốt nghiệp cấp ba trở lên”
“Nhưng em thực sự không học vào, nhìn thấy chữ là em đau đầu chóng mặt” Em
trai Lâm nhăn mặt, thực sự buồn rầu.
Lâm Tuệ nghĩ ra một cách: “Năm nay tình hình bên ngoài khá loạn, anh chị sẽ
không thường xuyên ra ngoài buôn bán”
“Vừa hay, em thi vào trường cấp hai trên trấn, xin ở nội trú. Đợi sang năm mọi thứ
trở lại bình thường, mỗi tuần được nghỉ một ngày đó, anh rể em sẽ đến đón, dạy
em buôn bán”
“Kỳ nghỉ em cũng có thể đến chỗ anh chị ở. Tự mình kiếm tiền đóng học phí, lại
còn lấy được bằng cấp hai, chuyện tốt như vậy”
“Em thấy thế nào?”
Mắt em trai Lâm sáng rực lên, cảm thấy ý kiến này thực sự rất hay, gật đầu lia lịa,
sau đó nhìn sang cha mình.
Cha Lâm cau mày, tốt thì tốt thật, nhưng mà: “Phiền phức cho Đông Thăng quá”
Đừng để bên thông gia có ý kiến với con gái.
Từ Đông Thăng cười hì hì: “Chẳng phiền chút nào, thêm người giúp con còn đỡ
mệt hơn ấy chứ”
Cậu em vợ tuổi còn nhỏ nhưng da mặt dày mồm mép tép nhảy, làm buôn bán
chắc chắn không tệ.
Lâm Tuệ: Đánh giá này nghe như đang nói chính anh vậy.
Em trai Lâm nài nỉ cha một hồi lâu, vừa làm nũng vừa cam đoan nhất định sẽ lấy
được bằng cấp hai, mới nhận được sự đồng ý.
Nó vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên trời, cứ như thể ngày mai là đi kiếm
tiền được ngay vậy.
“Mẹ ơi”
Khang Khang tỉnh dậy trước, thấy nơi lạ lẫm, lại có mấy người lạ mặt, sợ hãi.
Lâm Tuệ qua bế con: “Mẹ đây, không sợ không sợ. Đây là nhà bà ngoại, con còn
nhớ bà ngoại không?”
Khang Khang dụi mắt, hơi ngơ ngác, rúc đầu vào ngực mẹ, trộm nhìn bà lão
đang cười tủm tỉm.
Bọn trẻ đều không nhớ người, ông bà ngoại phải dúi cho mỗi đứa một bao lì xì
nhỏ mới đổi được một câu “ông ngoại bà ngoại”.
Lúc đầu còn e thẹn không chịu rời mẹ, chơi đùa với các anh chị họ một buổi chiều
là quen ngay, dám tay trong tay đi dạo trong thôn, khiến mọi người tò mò về bộ ba
sinh ba, rồi lại sợ hãi chạy biến về nhà.
Ngày hôm sau lúc về, các bạn nhỏ đã xây dựng tình cảm thắm thiết, lau nước mắt
không chịu chia tay, làm Lâm Tuệ cảm thấy mình như kẻ ác bắt cóc trẻ con vậy.
Ông bà ngoại cũng ôm cháu không nỡ buông, dỗ dành: “Ở lại với ông bà ngoại
được không? Cho ba mẹ các con về trước, các con chơi thêm mấy ngày, ông bà
dẫn đi hái quả nhé? Đến lúc đó bảo cậu đưa các con về”
Anh cả Lâm sờ chiếc xe đạp mới mua, trêu cháu: “Cậu cũng có xe mà”
Từ Đông Thăng làm bộ muốn đạp xe đi, bọn trẻ thấy thế cuống lên, bạn bè gì
cũng không cần nữa, giãy giụa đòi lên xe về nhà.
Nhà mẹ đẻ mọi chuyện đều ổn, Lâm Tuệ rất yên tâm.
Cô về nhà mẹ đẻ thì hòa thuận vui vẻ. Còn có người thì không được như thế.