Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 140: Chỉ bán cho khách quen



Mẹ Từ có chút lo lắng: “Ra ngoài bán hàng thật sự không sao chứ?”

“Bọn con mang đồ không lộ liễu, hơn nữa, cho dù người gây chuyện có nhiều,

cũng không đến mức giữa đường thấy người lạ là kêu đánh kêu giếc chứ?

Bọn chúng đâu phải kẻ điên hay thằng ngốc”

Quan trọng nhất là, Từ Đông Thăng không định rao bán ngoài đường. Lượng

bánh phở không nhiều, hắn chỉ định bán cho khách quen, coi như tri ân họ đã ủng

hộ việc buôn bán ngày thường.

Trong nhà giữ lại hai mươi cân bánh phở khô, còn lại tất cả đều bỏ vào sọt, đậy

nắp kín.

Lâm Tuệ xào mới một đĩa, đựng riêng vào hộp cơm sạch, cái này để cho khách ăn

thử.

Từ Đông Thăng xách sọt, vừa định đặt lên xe, lại phát hiện trên xe đã đủ quân số.

Lâm Tuệ bất đắc dĩ, cốc đầu ba đứa con mỗi đứa một cái, lại thêm một con Sơn

Oa, cô hung hăng bóp đầu con chó.

Bên cạnh xe kê một cái ghế, chắc là Từ Quốc Siêu dạy bọn nó cách trèo lên xe.

“Tất cả xuống ngay cho mẹ! Ba không phải đi chơi, các con không được đi theo”

Trong mắt trẻ con, ra khỏi cửa là đi chơi, mặc cho Từ Đông Thăng dỗ dành thế

nào cũng không chịu xuống. Ngay lúc hắn mềm lòng định đồng ý cho đi theo, Lâm

Tuệ không chút khách khí cốc đầu hắn một cái.

Trẻ con không hiểu chuyện mà anh cũng không hiểu à? Mang ra ngoài còn muốn

làm ăn gì nữa? Ba đứa nhỏ lơ đễnh một cái thiếu mất một đứa thì có phải chuyện

đùa đâu?

Lâm Tuệ dứt khoát bế từng đứa xuống, mặc kệ bọn nó khóc lóc ỉ ôi thế nào cũng

không thèm nhìn.

Ban đầu chỉ là giả khóc, thấy ba thật sự không quay đầu lại, bọn nó khóc thật,

nước mắt chảy thành dòng.

Cha Từ đau lòng: “Đừng há miệng to thế, thấy cả họng rồi kìa, lát nữa lại đau

họng!”

Càng khuyên khóc càng to, ba đứa cùng khóc, lúc trầm lúc bổng, nghe mà Lâm

Tuệ đau cả đầu.

Cũng may có người xuất hiện giải cứu cô.

“Giao sữa đây!”

Mấy đứa nhỏ nghe thấy giọng nói quen thuộc, nín bặt, chân ngắn chạy nhanh ra

cửa, kết quả vì quá thấp, không với tới chốt cửa, mặt đỏ bừng vì cuống.

Lâm Tuệ nhịn cười, ra mở cửa cho chúng.

Người giao sữa dừng xe, mở thùng sữa, lấy chai rỗng ra đặt lại lên xe, liền thấy

cửa mở, ba đứa trẻ giống nhau như đúc lần lượt thò đầu ra.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần nào cũng thấy quá đáng yêu.

Anh ta cầm chai sữa mới, đối diện với ba đôi tay nhỏ đang chìa ra, do dự hỏi Lâm

Tuệ: “Đưa cho chúng nó à? Liệu có cầm không vững không?”

“Không sao, cứ đưa cho bọn nó. Nếu làm vỡ thì sau này sẽ biết nặng nhẹ”

Người giao sữa chưa từng thấy ai dạy con kiểu này, chẳng xót tiền chút nào.

Nhưng bản thân việc chịu bỏ số tiền lớn đặt sữa tươi mỗi ngày cũng đã chứng tỏ

gia đình khá giả.

Bọn trẻ nhận lấy chai sữa, ôm vào lòng định vào nhà, kết quả bị mẹ chặn lại.

“Phải nói gì với chú nhỉ?”

Bọn nó cẩn thận ôm chai, quay về phía người giao sữa, to giọng hô: “Cảm ơn ạ!”

Người giao sữa cười híp mắt, thật lễ phép: “Không có gì”

Mẹ Từ nơm nớp lo sợ nhìn bọn nó đi vào, sợ sẩy chân một cái, chai sữa trên tay

bay đi mất.

“Để mẹ giúp các con cầm đi hâm nóng rồi mới được uống”

Khang Khang cúi đầu nhìn chai sữa trong tay, luyến tiếc đưa cho mẹ. Bình Bình,

An An thấy thế, cũng làm theo nộp lên.

Lâm Tuệ nhận lấy 3 chai sữa tươi, đi vào bếp.

Dạ dày bọn trẻ còn nhỏ, yếu, không thể uống quá nhiều sữa tươi cùng lúc. Buổi

sáng hâm nóng một chai, ba đứa chia nhau uống, chai khác để trưa uống, chai

cuối cùng dùng để làm bánh bao sữa.

Từng cái bánh bao nhỏ xíu, vừa vặn tay nhỏ của bọn nó cầm, tỏa ra mùi sữa

thơm phức.

vat/chuong-140-chi-ban-cho-khach-quenhtml]

Bọn trẻ uống một ngụm sữa, gặm một miếng bánh bao sữa, rung rung cái chân

nhỏ, vui vẻ hớn hở, hoàn toàn quên mất chuyện ba bỏ rơi chúng đi đạp xe chơi.

Đời ai sướng bằng chúng nó chứ.

Nhưng Từ Đông Thăng ở bên ngoài, vẫn nhớ tiếng khóc của con lúc đi, muốn

mau chóng bán hết bánh phở để về nhà, đạp xe nhanh như bay, Cẩu Tử đạp

chiếc xe đạp mới cũng suýt nữa không đuổi kịp.

Ông chủ Hồ đang ngồi trong nhà chính sầu não, gần đây người tranh giành mối

làm ăn nhiều lên, ông đang cân nhắc xem có nên tạm thời thu mình lại lánh nạn

không.

“Cốc cốc cốc ——”

“Ai đấy?”

“Anh Hồ, là tôi đây”

Lông mày đang nhíu chặt của ông chủ Hồ giãn ra, tự nhiên nhận ra giọng nói của

ông chủ nhỏ kia. Trước kia nói chuyện phiếm có nói địa chỉ nhà, cũng không biết

lúc này cậu ta qua đây làm gì?

Ông mở cửa: “Chú em Từ, hôm nay không đi bày sạp à?”

“Anh Hồ, tôi tạm thời không bày sạp. Nhà tôi làm ít bánh phở, ăn cũng khá ngon.

Bên ngoài không có bán, đặc biệt mang qua đây cho anh Hồ nếm thử của lạ, cũng

cảm ơn anh Hồ ngày thường chiếu cố”

Từ Đông Thăng đưa cho ông 5 miếng bánh phở.

Ông chủ nhỏ nói chuyện dễ nghe, trong lòng anh Hồ thoải mái, nhận lấy bánh

phở, cứng ngắc, tò mò hỏi: “Cái này ăn thế nào? Gặm trực tiếp như bánh à?”

Từ Đông Thăng mở hộp cơm ra: “Đây là làm từ lương thực thô, có thể làm thức

ăn, cũng có thể ngâm mềm rồi thái sợi nấu như phở làm món chính, hoặc là đem

hầm canh đều được”

“Ồ? Nhà cậu có thứ đồ tốt thế này à?” Ông chủ Hồ dùng tăm xiên một miếng bỏ

vào miệng, nửa híp mắt thưởng thức rồi nuốt xuống bụng.

Hương vị không tệ, ông lại hỏi: “Thứ này cậu bán thế nào? Để được bao lâu?”

“Chỉ cần để chỗ khô ráo, có thể bảo quản vài tháng không hỏng”

Từ Đông Thăng cười hì hì: “Hiện tại thiếu lương thực, trong tay chúng tôi cũng chỉ

có mấy chục cân, một miếng 2 hào, khoảng 2 miếng là xào được một đĩa”

Ông chủ Hồ cũng cười, 2 hào một miếng nhẹ tênh không thể nói là rẻ, 4 hào một

đĩa thức ăn lại càng đắt.

Nhưng lúc này khác xưa, đắt mấy cũng có người chịu mua, huống hồ hương vị

quả thực không tồi.

Đồ nhà ông chủ nhỏ này luôn hợp khẩu vị của ông, lập tức chốt đơn: “Lấy cho tôi

20 miếng”

20 miếng chính là 4 đồng tiền!

Từ Đông Thăng cười không khép được miệng: “Vâng, được ngay!”

5 miếng kia là tặng, đếm riêng cho ông thêm 20 miếng nữa.

Ông chủ Hồ lại dùng tăm xiên thêm hai miếng, đồ mới lạ ăn vào nghiện thật.

“Đĩa này cậu bán 5 hào cho tôi đi, 1 đồng cũng được”

Từ Đông Thăng lập tức khó xử: “Ngạch, nếu có nhiều, tôi tặng luôn cho anh cũng

được. Nhưng hôm nay chỉ xào mỗi đĩa này, thật sự ngại quá”

“Được rồi. Vậy cậu lấy thêm cho tôi 50 miếng bánh phở nữa, tôi đem biếu”

Vừa khéo có món đồ lạ mang đi quan hệ nhân mạch, ông chủ Hồ thầm nghĩ.

Từ Đông Thăng mừng rỡ, tại chỗ để lại cho ông nửa đĩa phở xào.

Người hào phóng có tiền chịu chơi như ông chủ Hồ không nhiều, rất nhiều nhà chỉ

mua năm miếng tám miếng, để thêm món mới cho bữa cơm gia đình.

Dù vậy, sọt bánh phở cũng vơi đi nhanh chóng.

Bánh phở bán gần hết, Từ Đông Thăng đi mua gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ về dỗ

con, Cẩu Tử cũng mua một gói.

Cậu ta đỏ mặt: “. Mang về cho A Hoa, em gái ăn”

Từ Đông Thăng nhếch miệng cười xấu xa: “Ồ, là cho em gái ăn à? Tốt lắm tốt

lắm”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.