“Cởi giày ra cho mẹ, không là mẹ đánh đòn đấy!”
Lâm Tuệ liếc nhìn Bình Bình, An An trên xe đẩy, đi cả giày trèo lên bẩn chết đi
được.
Thường Thường cười hì hì, ngồi xuống giãy ra ngoài.
An An lười động tay, dùng sức đá chân muốn hất giày ra, đáng tiếc giày không
nghe lời, đi rất chặt.
Khang Khang thở dài, nắm lấy chân em, giúp tuột giày ra.
“Chị dâu đang bận à?”
Hoàng Thục Hoa đi vào: “Em ở nhà rảnh rỗi buồn chán, sang tìm chị nói chuyện”
Lâm Tuệ cười nói: “Thế thì tốt quá, chị không bận, em mau vào ngồi đi, cùng nghe
đài”
Hoàng Thục Hoa tuy là cô gái thành phố, nhưng khả năng thích ứng rất tốt, cũng
đủ khéo léo, nghe nói gả về chưa được mấy ngày đã quán xuyến nửa cái nhà.
Lâm Tuệ có ấn tượng rất tốt về cô.
Trên tay cô còn bưng cốc tráng men, đứng trước xe đẩy điểm danh từng đứa:
“Ngồi ngay ngắn, mới có sữa uống”
“Vâng!” An An là người đầu tiên giơ tay, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
“Rất tốt, thưởng cho An An uống trước một ngụm”
Cô bưng cốc cẩn thận bón cho An An một ngụm, ngay sau đó đến Khang Khang,
Thường Thường. Theo thứ tự luân phiên uống hết cốc sữa, cô lại bón nước lọc
cho súc miệng, sau đó bắt chúng đi ngủ.
Hoàng Thục Hoa ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn, khen ngợi: “Bọn trẻ ngoan thật”
Lâm Tuệ đắp chăn nhỏ cho chúng, nhớ tới tiếng khóc thét buổi sáng, bất đắc dĩ
lắc đầu: “Phải có đồ ăn ngon dỗ dành mới ngoan được một lúc thế đấy”
Cô ngồi lại bên máy khâu, trên đầu máy có mấy mảnh vải đã cắt, định may cho
mình hai cái áo ba lỗ.
Hoàng Thục Hoa nhìn một lát, đưa tay chỉ dẫn cô: “Chị dâu, chị đổi hướng xoay từ
chỗ này sẽ đỡ tốn sức hơn, đường chỉ cũng không dễ bị lệch”
Lâm Tuệ điều chỉnh tư thế theo lời cô nói, ngạc nhiên vui mừng: “Thế này đúng là
tốt thật! Thục Hoa, em thạo máy khâu lắm nhỉ?”
“Hồi nhỏ nhà em cũng có máy khâu, sau này cha mất, nhà túng thiếu nên bán mất
rồi”
Lâm Tuệ vô tình khơi gợi chuyện buồn của người ta, định chuyển chủ đề, ánh mắt
chợt dừng lại ở hình thêu nhỏ trên quần áo cô ấy.
Chắc là miếng vá, nhưng tay nghề khéo, nhìn như hình thêu trang trí cố ý vậy.
Cô nảy ra ý tưởng: “Thục Hoa, việc nhà em có bận không?”
“Không bận ạ, ngoài ruộng có ông bà nội lo, gà trong nhà mẹ chồng cho ăn, em
chỉ lo nấu cơm giặt giũ, A Tú cũng giúp một tay”
Chồng quan tâm mọi chỗ, mấy người lớn trong nhà đều dễ nói chuyện, tuy là
người nhà quê nhưng còn có tố chất hơn bác cả bác gái cả trên thành phố, chung
sống không mệt mỏi.
Phải nói là, lấy chồng xong cuộc sống lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc chưa lấy
chồng, không cần một cô gái trẻ như cô phải vất vả gồng gánh cả gia đình.
“Vậy em có muốn cùng chị kiếm tiền không?”
Kiếm tiền? Hoàng Thục Hoa ngồi thẳng dậy, gật đầu lia lịa: “Em muốn!”
Tiền riêng trong tay cô chỉ còn lại khoảng 300 đồng. Dù Cẩu Tử nói sau này sẽ lo
chuyện em gái xuất giá, nhưng cô vẫn cảm thấy dựa vào đôi tay mình kiếm tiền
mới yên tâm nhất.
Đến lúc đó muốn cho em gái bao nhiêu tiền đều do cô tự quyết định!
“Chờ chị nghĩ kỹ cách làm rồi sẽ bàn kỹ với em, hiện tại chị mới có ý tưởng ban
đầu, chúng ta có thể may ít quần áo trẻ em đem bán”
“Đúng lúc thời gian này nước trong nhà ngày càng ít, chúng ta làm cái này, cũng
không tốn thêm chi phí gì khác”
“Chị có máy khâu, em có tay nghề và ý tưởng, hai chị em mình hợp lại chắc chắn
không tệ”
Gà nhà Lâm Tuệ đã giếc một nửa làm thịt khô, thỏ cũng vừa đủ giao cho tiệm
cơm, chắc qua đợt này phải tạm dừng giao hàng.
Nghĩ cũng biết bên phía mẹ Cẩu Tử việc buôn bán bị ảnh hưởng không nhỏ.
Kinh doanh đồ ăn uống đã không còn khả thi.
Hoàng Thục Hoa vốn thích sờ vải vóc, rất hứng thú với ý tưởng này: “Nhưng
chúng ta lấy vải ở đâu ạ?”
“Chị có người quen có thể có cách, cái này để chị hỏi xem sao”
vat/chuong-141-co-muon-kiem-tien-khonghtml]
Cô đang nói đến chỗ Lương Thanh.
Việc tiêu thụ vải vóc trên cả nước đang có biến động lớn, vải bông, hàng dệt bông
bị ế ẩm, có lẽ xưởng dệt sẽ có hàng tồn kho, có thể nói chuyện thêm với Lương
Thanh về phương diện này, xem có tin tức gì mới không.
Cô nhớ mang máng, cuối năm 83 tức là năm nay, Bộ Thương nghiệp sẽ ra thông
báo, tạm thời miễn thu phiếu vải, phiếu bông, năm 1984 cũng không phát hành
mới nữa, phiếu vải lưu hành 30 năm sẽ bị bãi bỏ.
Vậy thì khoảng thời gian này đối với họ mà nói, hoàn toàn là một quá trình tích
lũy.
Nắm bắt được cơ hội ngàn năm có một này, ngày họ kiếm tiền lớn sắp đến rồi!
Lâm Tuệ và Hoàng Thục Hoa đang hào hứng bàn luận xem may quần áo nhỏ thế
nào cho thoải mái, đột nhiên cổng viện bị người ta “rầm” một cái đẩy ra.
“Con trai con gái ta đâu? Đang làm gì đấy?” Từ Đông Thăng hô to như một gã lỗ
mãng.
Bên phía xe đẩy nhốn nháo một trận, An An nhảy lên trước, chổng mông leo
xuống: “Ba ba ba ba con ở đây!”
Hai anh em cũng mở mắt, vội vàng bò dậy.
Lâm Tuệ nín thở: “Con trai con gái anh còn làm gì được nữa! Sắp bị em đánh
đòn rồi!”
Đang thiu thiu ngủ, lại bị hắn làm cho tỉnh!
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Đánh chúng nó làm gì? Ngoan thế này cơ mà!”
Hắn đỗ xe xong, tay cầm gói kẹo sữa, nhìn thấy Hoàng Thục Hoa cười nói: “Em
dâu ở đây à, vừa khéo bảo Cẩu Tử đưa em về, cậu ấy còn đặc biệt mua kẹo cho
em đấy”
Hoàng Thục Hoa đứng dậy đi ra ngoài, mím miệng cười, tai đỏ ửng.
Cẩu Tử dắt xe đạp đứng ngoài cổng, cũng có chút ngại ngùng.
“Ba ba ba ba ăn kẹo kẹo!”
An An giày cũng không đi, lao thẳng tới ôm đùi Từ Đông Thăng.
“Đừng vội”
Hắn bế An An lên, ngồi xuống, sau đó bóc kẹo sữa, chia cho mỗi đứa một viên.
Bọn trẻ vui sướng vây quanh hắn nhảy nhót, cơn buồn ngủ bay biến hết.
“Ngon không?”
“Ngon ngon!”
“Anh cho chúng nó ăn kẹo, nhớ phải bắt súc miệng đấy nhé”
“Biết rồi”
“Ba ngày chỉ được ăn một viên”
“Thế thì nghiêm khắc quá”
Lâm Tuệ lạnh lùng nhìn: “Ba ngày nửa viên”
“Được được được. Đừng giảm nữa” Từ Đông Thăng vội vàng đồng ý, sợ ba
ngày biến thành năm ngày mười ngày.
“Bánh phở bán hết rồi à?”
Hắn gật đầu: “Cũng gần hết, thừa mười mấy miếng, trừ tiền mua kẹo, tổng cộng
bán được 70 đồng”
“Bên ngoài có loạn không?”
“Loạn hay không còn tùy, thỉnh thoảng ra ngoài vài chuyến, không gây chuyện
không lộ của cải thì cũng chẳng sao, không đến mức giữa đường cái là chém
giếc nhau đâu”
Nhìn cô trầm ngâm, Từ Đông Thăng phản ứng lại: “Em muốn đi ra ngoài à?”
Lâm Tuệ gật đầu: “Muốn đi trấn trên một chuyến, tìm Lương Thanh”
Cô nói ý tưởng vừa rồi với Từ Đông Thăng: “Xưởng dệt nơi cô ấy làm là xưởng
nhỏ, không nghiêm ngặt lắm. Chúng ta bỏ tiền túi ra mua vải, cũng là giảm bớt
gánh nặng cho nhà máy”
“Anh thấy ý tưởng này được không?”
Từ Đông Thăng cũng phục vợ mình ý tưởng kiếm tiền tầng tầng lớp lớp, thông
minh hơn bất cứ ai: “Chắc là được”
“Vậy ngày mai chúng ta đi tìm cô ấy, vừa hay Chủ nhật cô ấy được nghỉ một
ngày”