Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 18: Phá Của



Lâm Tuệ cho gà và thỏ ăn xong liền đi xào đĩa rau xanh ăn với cháo.

Theo cái nết của Từ Đông Thăng, đợi hắn tự xây bếp thì không biết phải chờ đến

bao giờ. Lâm Tuệ bèn bỏ thêm 20 đồng nhờ thợ xây luôn cho một cái. Lúc này

chưa có bàn, họ phải đứng ăn ngay bệ bếp.

“Nhớ lát nữa qua gọi chú Ngưu Nhị nhé, không quên chứ?”

Ăn xong, Lâm Tuệ móc ra 100 đồng đưa cho chồng. Cô đoán là còn thừa, bảo hắn

liệu mà trả tiền, dù sao hai bên đều không thiệt.

2 ngày trước đã hẹn chú Ngưu Nhị hôm nay lái máy kéo sang chở đồ gỗ, đi một

chuyến là xong. Từ Đông Thăng cũng đi theo, ngồi thùng sau trông chừng, kẻo đi

đường xóc rơi mất cái chân ghế nào thì khổ.

“Biết rồi”

Hắn vo tròn tiền lại, nhét vào cái túi nhỏ may bên trong cạp quần. Đây là cái túi

Lâm Tuệ mới may thêm cho hắn, tuy lúc lấy tiền nhìn hơi thô bỉ tí, nhưng đúng là

không dễ rơi cũng khó bị móc túi.

Chờ Từ Đông Thăng đi, Lâm Tuệ đóng cổng lại.

Trong nhà chỉ có mình cô, cô đang xới đất ở sân sau, nếu có người lạ vào thì

cũng không biết.

Mẹ Từ không biết nhà thằng ba định mua cả bộ đồ gỗ mới tinh, nhà anh cả anh

hai đều ra ủy ban thôn bỏ mấy đồng bạc mua lại bàn ghế cũ của thanh niên trí

thức để lại, bà tưởng nhà thằng ba cũng mua thế.

Chiều bà sang, vừa lúc gặp một đám người chen chúc ở cửa.

Tiếng máy kéo ầm ĩ, tai bọn trẻ con nhà hàng xóm thính như chó, lao ra như tên

bắn, hét to với chú Ba đang nhảy từ trên xe xuống: “Chú Ba! Chú lại được đi máy

kéo!”

Từ Quốc Siêu len vào ôm đùi chú: “Chú Ba, cho cháu lên ngồi thử một tí được

không?”

Đi đường bụi mù mịt, Từ Đông Thăng phủi tóc, chân bị cục tạ con này ôm cứng

ngắc.

“Ngồi gì mà ngồi, còn phải dọn đồ xuống, tránh ra nhanh lên, đừng chắn đường,

lát nữa va phải bây giờ”

“Đông Tử, đống này là cái gì thế?” Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ vác cuốc đi làm

đồng về, tò mò ghé xem.

“Đồ gỗ mới đóng của nhà em”

“Ở đâu ra?”

“Bỏ tiền thuê nhà mẹ đẻ A Tuệ đóng đấy”

“Mày nói cái gì?!” Mẹ Từ vứt cái giỏ xuống đất, xông thẳng lên véo tai thằng ba,

bắt đầu chửi ầm lên.

“Mày đúng là tiền nhiều đốt tay! Cả ngày mua này mua nọ, mông mày dát vàng

à mà phải ngồi ghế mới? Còn muốn sống nữa không hả?! Tức chết tao rồi! Cái

thằng phá gia chi tử này! ~%?…,# *’☆&c$︿★?”

“Á á á á mẹ đừng véo nữa! Đau chết con!” Từ Đông Thăng vừa nãy quay lưng

về phía đường làng, không thấy mẹ già đi tới, không kịp đề phòng, tai bị véo đỏ

lựng, đau điếng người!

Thấy thế, Từ Quốc Siêu vội vàng chạy biến, kẻo bà nội giận cá chém thớt.

Từ Quốc Hoa và Từ Quốc Cường ngày nào cũng bị mẹ đánh, giờ đến lượt xem

chú Ba bị mẹ chú ấy đánh, cảm giác này sướng gì đâu!

Chúng nhân lúc người lớn không để ý, lén bám bánh xe leo lên thùng xe.

Hai bà chị dâu cũng chạy ra xem náo nhiệt.

Chú Ngưu Nhị nhảy xuống từ đầu xe, cười hỉ hả. Chuyến này chú kiếm được 6

đồng, đúng là không ít.

“Đông Tử à, đống này chắc không bắt chú chở về đâu nhỉ?”

Từ Đông Thăng còn đang kêu oai oái: “Mẹ ơi, mẹ ruột của con ơi, đừng véo nữa,

tai con trai mẹ sắp đứt rồi!”

“Đứt thì càng tốt! Giữ cái tai làm gì? Lần nào cũng vâng dạ rõ ngoan, quay đi cái

là quên sạch! Mày có hứa là sẽ tu chí làm ăn không? Thế này gọi là tu chí à?

Trong túi có vài đồng bạc là tiêu sạch sành sanh!”

“Dù sao nói nữa cũng vô dụng, không trả lại được đâu!”

“Cái đồ phá của!”

Bố Từ thấy vợ đi mãi không về, bèn sang xem thử, huyết áp tăng vọt, cầm cái tẩu

thuốc định phang vào lưng thằng ba.

Từ Quang Tông, Từ Diệu Tổ vội vàng can ngăn, cái này mà đánh trúng thì

không phải chuyện đùa.

vat/chuong-18-pha-cuahtml]

Cửa nhà náo loạn một trận gà bay chó sủa, Lâm Tuệ nghe tiếng chạy ra, thấy

chồng mình đang bị bố mẹ đè ra đánh, anh cả anh hai đứng bên can ngăn.

Cô không biết nên nói gì cho phải.

Cuối cùng vẫn là chú Ngưu Nhị giải cứu hắn.

“Ông Từ à, nếu không trả lại được thì giúp một tay dọn xuống đi, tôi còn phải trả

máy kéo về”

Bố Từ dừng tay, trừng mắt nhìn thằng con phá gia chi tử: “Còn chờ gì nữa, nhanh

cái tay lên, chờ chúng tao dọn hầu mày à?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Từ Đông Thăng cẩn thận giải cứu cái tai đáng thương khỏi tay mẹ già, nhe răng

trợn mắt: “Đâu dám làm phiền hai cụ ạ”

Hắn quay người lại thấy hai chị em Từ Quyên Quyên đang xốc nách Từ Quốc

Siêu, Từ Quốc Hoa trên xe thò tay xuống kéo nó lên.

“Đi đi đi, chúng mày đừng có quấy rối ở đây, không sợ trật khớp tay à”

Người đông, chuyển đồ rất nhanh, một loáng là xong.

Mấy đứa trẻ tiu nghỉu nhìn máy kéo phụt khói đen chạy mất.

Vạt giường và khung giường đều tháo rời, nhưng lắp lại rất dễ.

Lâm Tuệ hỏi nhỏ: “Trả tiền chưa anh?”

Từ Đông Thăng gật đầu: “Trả rồi, nhưng bố mẹ vợ chỉ lấy 60 đồng thôi”

Chị dâu cả đứng bên cạnh tặc lưỡi, nhà chị mua giường cũ bàn cũ của thanh niên

trí thức hết có 6 đồng, tuy hơi lung lay tí nhưng sửa lại là dùng tốt. Hai vợ chồng

nhà này dám tiêu thật, lại còn dám mở miệng bảo “chỉ lấy 60”.

Chị dâu hai nghe không rõ, sán lại hỏi: “Tổng cộng hết bao nhiêu?”

Lâm Tuệ đã tính rồi: “Một cái bàn lớn bốn cái ghế, một bộ giường, một đôi rương,

tổng cộng là 60 đồng, cộng thêm 6 đồng tiền thuê máy kéo”

Chị dâu hai kinh hô: “Các cô chú nhiều tiền thật đấy!”

Chị dâu cả cũng nghĩ thế, chắc là tiêu vào tiền của hồi môn rồi chứ gì?

Cô giải thích thêm: “Cũng do nhà trồng được nhiều gỗ trên núi, vừa khéo để đóng

đồ. Giá này rẻ hơn xưởng mộc trên trấn nhiều lắm”

Gỗ này không phải loại thượng hạng nhưng rất bền. Người nhà họ Lâm làm mộc

kỹ, đánh bóng hết dằm, còn quét dầu. Bàn ghế không cập kênh, giường rất chắc

chắn, lại còn khắc hoa văn đơn giản, tốt hơn nhiều so với cái giường nhờ người

trong thôn đóng cho nhà mới của các anh chị.

Lời này vừa thốt ra, Lâm Tuệ cảm thấy sắc mặt Mẹ Từ đỡ hơn một chút, nhưng

vẫn chẳng có lời nào hay ho. Cô biết Mẹ Từ đang giận cô, nghĩ là cô đang biến

tướng mang tiền về cho nhà mẹ đẻ.

Lâm Tuệ không để ý, cô đúng là muốn giúp nhà mẹ đẻ, nhưng dùng tiền của hồi

môn của chính cô, không chiếm hời của ai cả.

“Bàn ghế thì thôi đi, các con mới có hai người, sao lại vội mua giường cho phòng

kia làm gì? Tiền để không sợ mốc à? Nếu thấy tiền nóng tay quá thì đưa đây mẹ

giữ cho”

Từ Đông Thăng vội vàng ôm mẹ dỗ dành: “Mẹ ơi, chúng con chẳng phải đang

muốn có con sao, nói không chừng sang năm là có cháu bế rồi. Mẹ xem hai đứa

con cái gì cũng không biết, đến lúc đó chẳng phải nhờ mẹ sang trông giúp sao?

Giờ chuẩn bị phòng ốc đâu vào đấy, mẹ muốn sang ở lúc nào cũng được”

“Thế cũng không cần mua đồ tốt thế, tốn kém. Nhà ai chẳng biết tí nghề mộc, bàn

ghế tự đóng lấy, mày không biết thì nhờ bố mày. Cũng biết là sắp nuôi con mà tay

chân còn hoang phí thế này”

“Đây đều là để mẹ ngủ ngon đấy, con nỡ để mẹ nằm cái giường ọp ẹp kia sao?”

“Chỉ được cái mồm mép, chuyện xấu gì qua mồm mày cũng thành chuyện tốt

được”

“Hì hì, chứng tỏ đây đúng là chuyện tốt mà”

Lâm Tuệ mỉm cười, cô mới không nói là cái giường này để dành lúc cần phân

giường ngủ với tên ma men kia đâu.

Có điều, Từ Đông Thăng nói cũng không sai, sang năm con cô sẽ chào đời. Giờ

không sắm sửa cho xong, đến lúc đó lo không xuể, vừa lúc để đồ gỗ bay bớt mùi.

Đánh xong thằng con phá của, Bố Từ Mẹ Từ trên đường về nhà cũ vẫn không

nhịn được lải nhải.

“Bà bảo tiền trong túi bọn nó chắc cạn rồi nhỉ?” Mẹ Từ không biết nhà họ Lâm

đưa hết lại tiền sính lễ cho Lâm Tuệ, cứ tưởng cho mang về một nửa đã là tốt lắm

rồi.

Bố Từ cũng đoán: “Chắc cũng gần hết. Thằng ba không hiểu chuyện, hai thân già

chúng ta vẫn phải để mắt nhiều chút, thi thoảng qua đỡ đần một tay”

“Tôi cứ tưởng vợ thằng ba là đứa biết điều, quản được nó. Nhưng sao tôi thấy

con bé tiêu tiền cũng vung tay quá trán thế nhỉ, hay là tôi bị bà mối lừa rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.