Cán bộ thôn vội vàng kéo hai bên ra, cuối cùng ép bố Chốc Tam điểm chỉ vào giấy
nợ 10 đồng, hẹn trong vòng 3 ngày phải trả, nếu không sẽ báo công an.
Mẹ Từ đưa giấy nợ cho Lâm Tuệ, tiền này là cô xứng đáng được cầm.
Cả đám người quay về khu nhà mới.
Chị dâu cả chị dâu hai nghe chuyện Chốc Tam định trộm đồ mà rùng mình, hai
nhà họ không có tường rào, nhất định phải dặn bọn trẻ trông nhà cẩn thận mới
được.
Vừa nãy họ không đi theo mà ở nhà lo cơm nước, chờ mọi người về thì cùng ăn
bên nhà Lâm Tuệ, cô đỡ phải nhóm bếp lại.
Trên bàn cơm Mẹ Từ vẫn chưa hạ hỏa, chờ bọn trẻ ăn xong đuổi ra ngoài chơi,
bà mới kể lại với hai cô con dâu và mắng chửi một trận cho hả giận.
Bố Từ vẫn luôn trầm mặt không nói lời nào.
Chưa đợi Mẹ Từ kéo đến tận cửa mắng chửi, bố mẹ Chốc Tam thế mà lại tự mò
đến.
Nhưng họ không phải đến đền tiền, mà là đến khóc tang!
Hai ông bà già ngồi bệt ngay trước cửa nhà thằng ba mà gào khóc. Lúc thì khóc
nhà nghèo, lúc thì khóc con trai sắp chết, nằm trên giường thoi thóp, lúc lại than
thân trách phận số khổ.
Đáng giận nhất là vừa thấy Lâm Tuệ, họ liền quỳ lạy xin tha, cầu cô tha thứ.
Lâm Tuệ vội vàng tránh sang một bên, người lớn lạy người nhỏ là tổn thọ đấy.
Mẹ Từ tức muốn nổ phổi, chắn trước mặt con dâu: “Hai cái người này muốn hại
người ta phải không!”
Chị dâu cả chị dâu hai cũng xông lên giúp kéo người ra, mỗi người túm một tay,
mắng: “Các người đúng là không biết xấu hổ, làm chuyện xấu là các người, giờ
giở cái trò này ra định bắt người ta bỏ qua à?”
“Chính vì có loại cha mẹ như các người nên thằng Chốc Tam mới hư hỏng thế
đấy!”
Mỗi lần Chốc Tam phạm tội bị bắt, hai ông bà già này lại dựa vào cái thói ngang
ngược ăn vạ để thoát tội. Làm người ta tức điên lên, tâm không đủ cứng là lại
phải bỏ qua.
Lâm Tuệ không hề nghi ngờ việc họ sẽ đến đây khóc tang mỗi ngày cho đến khi
quỵt được 10 đồng kia.
Từ Đông Thăng về đến nhà, thấy một đám đông vây quanh cửa, ồn ào náo nhiệt,
còn có tiếng khóc lóc.
Hắn chẳng hiểu mô tê gì, gạt đám đông ra: “Mọi người làm gì đấy?”
Mẹ Từ nghiến răng nghiến lợi: “Làm gì à, mày đi đâu giờ mới về? Vợ mày suýt
nữa bị người ta bắt nạt mày có biết không?”
Mẹ Chốc Tam mồm miệng vẫn chưa sạch sẽ: “Con tôi không làm chuyện xấu! Nó
chỉ nhất thời nổi tà tâm, chắc chắn là do vợ anh câu dẫn, nếu không sao hai đứa
lại gặp nhau trên núi?”
Lâm Tuệ tức đến run người, mắt đỏ hoe. Cô định xông lên nhưng bị Mẹ Từ cản
lại. Phận con cháu đánh người lớn, nói ra không hay ho gì.
Mẹ Từ xông lên tát cho mụ kia một cái nữa, đối xứng với cái tát ở ủy ban thôn lúc
nãy.
“Tao phi vào mặt mày! Mồm thối thế này bảo sao sớm muộn cũng đoạn tử tuyệt
tôn! Con dâu tao đi cắt cỏ với tao, liềm với giỏ còn mang theo kia kìa. Mày còn
dám phun phân đầy mồm nữa xem!”
Bốn chữ “đoạn tử tuyệt tôn” chọc đúng nỗi đau của bố mẹ Chốc Tam, họ không
giả vờ đáng thương nữa, bắt đầu xô đẩy chửi bới lại.
Mẹ Từ sức chiến đấu cường hãn, cưỡi lên người mụ kia mà đánh.
Từ Đông Thăng nghe hiểu sự tình, nhìn dáng vẻ tủi thân của vợ, hắn siết chặt
nắm đấm, chạy thẳng đến nhà Chốc Tam.
Bố mẹ Chốc Tam thấy thế thì hoảng hồn, đây là định đi lấy mạng con trai họ đây
mà! Vội vàng bò dậy đuổi theo sau.
vat/chuong-24-khoc-tanghtml]
Mẹ Từ túm lấy tay anh cả anh hai: “Mau đi xem đi, đừng để thằng ba đánh
chết người thật!”
“Vâng! Đi ngay!”
Cánh cửa gỗ nhà Chốc Tam vốn đã bị mối mọt đục rỗng, bị Từ Đông Thăng đá
một cái là đổ sập.
Chốc Tam vừa đau ngất đi, giờ lại đau tỉnh lại, toàn thân chỗ nào cũng đau.
“Chốc Tam! Lăn ra đây cho tao!”
Nghe tiếng Từ Tam, Chốc Tam run bắn người, cuống cuồng muốn trốn nhưng
hắn đâu có cử động được.
Từ Đông Thăng lao vào, đấm một cú trời giáng, sau đó túm cổ áo lôi hắn xềnh
xệch ra sân.
“Cứu mạng, cứu mạng! Giếc người rồi!”
“Câm mồm! Mày dám bắt nạt vợ tao à? Ai cho mày cái gan đó hả?!”
Chốc Tam ôm đầu, khóc lóc thảm thiết: “Tao không bắt nạt cô ta! Cô ta cũng
chửi tao mà!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng lại bồi thêm một cú đấm thật lực: “Mày còn không nói thật! Mày
không bắt nạt cô ấy thì cô ấy chửi mày làm gì?”
“Á! Tao sai rồi, tha cho tao đi!” Chốc Tam sợ vãi cả ra quần, không khí nồng nặc
mùi khai.
“Lúc đầu tao chỉ định đi kiếm tí thịt ăn, sau đó, sau đó thấy vợ mày xinh quá, nên
nhìn thêm vài cái thôi. Chứ cái khác tao thật sự chưa làm gì”
Từ Đông Thăng phát điên, đấm tới tấp. “Nhà mày không phải thích khóc tang
sao? Tao cho chúng mày khóc thật luôn!”
“Á á á giếc người giếc người, cứu mạng với!”
Bố mẹ Chốc Tam lao vào ôm chặt lấy Từ Đông Thăng, khóc lóc van xin.
“Chú Ba! Đừng đánh chết người thật!” Từ Quang Tông, Từ Diệu Tổ nhìn mắt
hắn đỏ ngầu mà cũng thấy sợ.
Lâm Tuệ và Mẹ Từ cũng chạy tới.
Lâm Tuệ kéo tay hắn lại: “Đông ca, đừng đánh nữa, đủ rồi”
Từ Đông Thăng thở hổn hển, rốt cuộc cũng dừng tay, hắn nhìn Chốc Tam nát như
tương bần dưới đất: “Là mày sai, mày nhận hay không nhận?”
Chốc Tam nước mắt nước mũi tèm lem: “Nhận nhận nhận! Tao nhận!”
Lâm Tuệ lấy tờ giấy nợ ra: “Trả tiền ngay bây giờ”
Mẹ Chốc Tam sợ con trai bị đánh chết thật, chân run rẩy vào nhà lấy tiền.
Lâm Tuệ nhận tiền, xé tờ giấy nợ ngay trước mặt mọi người.
Trước khi đi, Từ Đông Thăng hung tợn nói một câu: “Nếu để tao nghe thấy một
câu nào không hay về vợ tao, tao sẽ tính sổ hết lên đầu nhà chúng mày. Đến lúc
đó tao không tha cho đâu!”
Gia đình ba người chuyên chơi xấu chơi ngang giờ rụt cổ lại như chim cút.
Hàng xóm không khỏi cảm thán, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đối phó
với kẻ vô lại phải dùng cách của kẻ vô lại.
Trên đường về nhà, Bố Từ nãy giờ vẫn im lặng gọi Từ Đông Thăng về nhà cũ.
Mãi đến tối khi Lâm Tuệ đã ngủ, hắn mới khập khiễng trở về.