Tiếng chuông tan học buổi trưa vừa vang lên, sinh viên trong lớp đồng loạt thở
phào nhẹ nhõm, vội vàng gấp sách vở, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi ùa về phía nhà
ăn. Lợi thế của việc ngồi bàn đầu là đây. Thẩm Nam Sơ và Bùi Vân Chu ra khỏi
lớp rất nhanh.
Bùi Vân Chu đi như bay, bước chân sáo vui vẻ: “Chị dâu, em nghe nói trưa nay có
món thịt kho tàu đấy, kho bằng nước tương hẳn hoi, thơm lắm! Đi chậm là hết
ngay, em đi xếp hàng trước nhé!”
Thẩm Nam Sơ gật đầu: “Được, em chạy nhanh lên” Cô không thích xếp hàng
lắm. Việc này giao cho Bùi Vân Chu là hợp lý nhất.
Khi Thẩm Nam Sơ đến cửa nhà ăn, chưa vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
Nhà ăn đông nghịt người, tiếng nói chuyện ồn ào hòa lẫn tiếng bát đũa va chạm.
Trước cửa sổ lấy cơm đã xếp hàng dài dằng dặc. Bùi Vân Chu chân dài chạy
nhanh, lúc này đã đứng ở đầu hàng, thấy Thẩm Nam Sơ liền vẫy tay rối rít:
“Chị dâu, chỗ này!”
Tiếng “chị dâu” này thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng cả Thẩm Nam Sơ
và Bùi Vân Chu đều không để tâm.
“Em cứ lấy đi, chị đi tìm chỗ ngồi” Thẩm Nam Sơ chỉ vào cửa sổ lấy cơm rồi chỉ
vào cái bàn trống bên cạnh. Dù không nghe rõ nhưng Bùi Vân Chu vẫn hiểu ý chị
dâu.
Rất nhanh, Bùi Vân Chu đã bưng khay cơm về. Hai phần thịt kho tàu, một phần
khoai tây xào, một phần rau xanh, một phần cơm và hai cái bánh bao trắng. Thẩm
Nam Sơ ăn cơm, Bùi Vân Chu ăn bánh bao. Thẩm Nam Sơ ăn ít, một bát cơm cô
còn san một nửa cho Bùi Vân Chu. Chờ Thẩm Nam Sơ ăn no, Bùi Vân Chu “quét
sạch” chỗ thức ăn còn lại.
Cậu vỗ vỗ cái bụng tròn vo, thỏa mãn thở dài: “Thơm quá, cuối cùng cũng no!”
Hai người ăn xong mới thấy sinh viên khoa Khảo cổ lác đác xếp hàng dài ở cửa
sổ lấy cơm. Bùi Vân Chu giơ ngón tay cái với Thẩm Nam Sơ: “Chị dâu, vẫn là chị
nhìn xa trông rộng”
“Chuyện, phải thế chứ”
Ăn xong, Bùi Vân Chu cùng Thẩm Nam Sơ ra bãi xe lấy hành lý. Sáng nay Bùi
Chính Năm đã giúp mang chăn màn về ký túc xá rồi. Nhưng trong xe vẫn còn ít đồ
dùng cá nhân chưa lấy.
Bùi Vân Chu xách vali giúp Thẩm Nam Sơ đến cửa ký túc xá nữ rồi mới quay về
ký túc xá nam của mình. Vừa bước vào phòng, Bùi Vân Chu đã nghe thấy tiếng
nói chuyện rôm rả bên trong. Ký túc xá của cậu là phòng 6 người, đều là sinh viên
khoa Khảo cổ.
Đẩy cửa vào, Trương Cường và Lý Triết đang ngồi trên giường nói chuyện, thấy
Bùi Vân Chu, mắt Trương Cường sáng lên. Trương Cường dáng người cao to
vạm vỡ, tính tình đặc biệt nhiệt tình, cậu ta nhảy phắt xuống giường, bước nhanh
đến vỗ vai Bùi Vân Chu:
“Bạn học Bùi, cuối cùng cậu cũng về rồi! Sáng nay đi học thấy cậu ngồi cùng bạn
học Thẩm Nam Sơ, hai người quen nhau à?”
Lời cậu ta vừa dứt, mấy người bạn cùng phòng khác đang làm việc riêng cũng
quay lại nhìn, ánh mắt đầy tò mò.
Bùi Vân Chu gật đầu, đặt cặp sách lên giường mình: “Quen chứ, chị ấy là chị dâu
tớ”
“Chị dâu á?” Trương Cường trợn tròn mắt, giọng cao vút. “Nói vậy là bạn học
Thẩm Nam Sơ đã kết hôn rồi sao?” Vẻ mặt cậu ta đầy kinh ngạc, rõ ràng không
thể tin nổi tin tức này. Trong mắt Trương Cường, Thẩm Nam Sơ xinh đẹp như vậy,
học giỏi như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người đã có gia đình.
Lý Triết đang nằm đọc sách trên giường cũng buông sách xuống, chống tay nhỏm
dậy, dỏng tai lên nghe, ánh mắt tò mò không kém. Mấy người bạn khác cũng
dừng tay, xúm lại hỏi han tới tấp.
vat/chuong-238-ban-hoc-tham-nam-so-ket-hon-that-roi-saohtml]
“Thật hay đùa đấy? Bạn học Thẩm Nam Sơ kết hôn thật rồi á?”
“Trời ơi, tớ cứ tưởng cô ấy độc thân, sao kết hôn sớm thế?”
“Chồng cô ấy là ai? Là người thế nào mà cưới được người xuất sắc như bạn học
Thẩm Nam Sơ?”
Bùi Vân Chu nhìn vẻ tò mò của mọi người, cười cười nói tiếp: “Đúng vậy, chị ấy
và anh tớ kết hôn hơn một năm rồi, anh tớ tên là Bùi Chính Năm, là bộ đội”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng ký túc xá im phăng phắc vài giây, rồi bùng nổ tiếng
than thở tiếc nuối tập thể.
“Trời ơi! Nữ thần xinh đẹp thế mà tảo hôn (kết hôn sớm) à?” Trương Cường vẻ
mặt tiếc hận, vỗ đùi đánh đét. “Tớ còn tưởng mình có cơ hội, ai ngờ hoa đã có
chủ từ lâu”
“Đúng đấy, tiếc quá đi mất” Một cậu bạn đeo kính khác cũng thở dài. “Bạn học
Thẩm Nam Sơ không chỉ đẹp người mà còn học giỏi, đúng là nữ thần hoàn hảo,
không ngờ đã là vợ người ta”
Lý Triết đẩy gọng kính, tò mò hỏi: “Anh cậu là bộ đội à? Quân hàm gì thế? Tính
tình ra sao?” Cậu ta rất tò mò về chồng của Thẩm Nam Sơ, người có thể cưới
được nữ thần như vậy chắc chắn không phải dạng vừa.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhắc đến Bùi Chính Năm, mặt Bùi Vân Chu tràn đầy tự hào: “Anh tớ giờ là đoàn
trưởng rồi, chiều chị dâu tớ lắm, việc gì cũng nghe theo chị dâu tớ hết. Chị dâu tớ
bảo đi hướng đông, anh hai tớ không dám đi hướng tây”
..
“Haizz, đàn ông tốt thế, phụ nữ tốt thế, đúng là trời sinh một cặp, chỉ tiếc cho đám
trai tân chúng ta không có cửa” Trương Cường tiếc nuối nói, những người khác
cũng gật gù phụ họa, trong lòng đầy hụt hẫng. Mối tình đơn phương vừa chớm nở
đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
..
Bên phía Thẩm Nam Sơ, khi cô về đến ký túc xá nữ, mọi người đều đã có mặt.
Triệu Hiểu Mai, Lý Quyên, Vương Phương đang ngồi trên giường sắp xếp đồ đạc,
còn Tần Dung đứng giữa phòng, không biết đang nói gì với họ.
Thấy Thẩm Nam Sơ bước vào, Triệu Hiểu Mai lên tiếng chào trước: “Cậu là Thẩm
Nam Sơ phải không? Chào cậu”
Lý Quyên và Vương Phương cũng chào theo: “Chào bạn học Thẩm”
“Chào mọi người”
Trên mặt Tần Dung cũng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà
quét từ trên xuống dưới Thẩm Nam Sơ. Thẩm Nam Sơ gật đầu với họ coi như
chào hỏi, rồi đi thẳng về giường mình, mở vali hành lý. Cô lấy ra một bộ đồ ngủ
lụa màu xanh nhạt và đôi dép đi trong nhà đế mềm màu trắng. Lại lấy bàn chải,
kem đánh răng và ca tráng men từ túi nhỏ ra, đi về phía bồn rửa mặt chung ở
cửa ký túc xá.
Cô hứng nước, cẩn thận đánh răng súc miệng rồi mới quay lại giường thay đồ.
Bộ đồ ngủ lụa mềm mại ôm lấy cơ thể, phác họa dáng người mảnh mai, trông vô
cùng thoải mái. Đôi dép đế mềm bước đi trên sàn êm ru không một tiếng động.