Chiếc quạt máy quay cọt kẹt cọt kẹt, ông Ngô bước vào trong tiệm cơm.
“Hôm nay có canh gà hầm cà rốt không? Món này bổ dưỡng đấy, cho tôi một bát.
Thêm một muôi rau cải xào và gà kho khoai tây, cho nhiều khoai tây chút nhé”
“Vâng ạ, tổng cộng hết 3 hào 6 xu”
Hoàng Vĩnh Minh thu tiền, nhận lấy cặp lồng cơm từ tay ông: “Bác đợi một lát”
Ông Ngô đi vào trong, định tìm chỗ ngồi quạt cho mát, nhưng phát hiện vị trí đắc
địa đã bị ba “củ cải nhỏ” chiếm đóng. Mấy đứa nhỏ mặc áo cộc tay quần đùi và đi
dép xăng đan, lộ ra cánh tay trắng trẻo mũm mĩm, trên cổ tay mỗi đứa đeo một
sợi dây đỏ tết hình con giáp bằng bạc trông không rõ là con gì.
“Ôi chao, con nhà ai mà đáng yêu thế này? Mỗi đứa gặm một cái đùi gà cơ à, có
ngon không?”
Lũ trẻ con chẳng hề sợ người lạ, cầm đùi gà trả lời dõng dạc: “Ngon ạ!”
Mấy cái đùi gà này là đầu bếp cố ý để dành cho chúng, hầm rất lâu, nước thịt
ngấm vào tận bên trong, hàm răng sữa nhỏ xíu cắn vào không tốn chút sức nào.
Hoàng Vĩnh Minh múc xong thức ăn, đưa cho ông Ngô, cười nói: “Là con của ông
chủ chúng cháu đấy ạ”
Ông Ngô ngắm nghía: “Giống, đôi mắt kia quả thật rất giống, có điều trắng hơn
ông chủ các cháu nhiều”
Từ Đông Thăng vừa lúc khuân đồ từ ngoài cửa vào, nghe thấy vậy liền đáp: “Làm
cu li bán mặt cho đất bán lưng cho trời là bố nó, không đen sao được hả bác?”
Ông Ngô nheo mắt nhìn: “Mấy cái thùng này đựng gì thế?”
Từ Đông Thăng đặt một thùng lên quầy tính tiền trước, mở ra, nhét cho ông một
gói: “Hàng tốt mới về, dùng nước sôi ngâm vài phút cho mềm là ăn được ngay.
Bác chiếu cố cái tiệm nhỏ này của cháu như thế, biếu bác một gói ăn thử”
“Nhưng mà về nhà hẵng pha nhé bác, sợ thơm quá cháu trai bác chỉ ăn mì, không
ăn cơm bác mua về thì lãng phí”
“Hầy, có ngon đến mức ấy không?” Ông Ngô không tin, cho rằng hắn “mèo khen
mèo dài đuôi”.
Từ Đông Thăng đang bận rộn, không rảnh giải thích, bảo bác cứ về thử là biết.
Lâm Tuệ chỉ kịp giúp khuân một thùng đã bị hắn đẩy đi nghỉ ngơi.
Từ Đông Thăng đi nhập hàng rồi lại phải lên thành phố ở mấy ngày, không nỡ xa
vợ con lâu như vậy nên dứt khoát mang cả nhà theo.
Tiện thể hắn đem mấy cái vòng bạc nhỏ của bọn trẻ đi nung chảy làm thành mặt
dây chuyền hình “đầu gà” —— mặc dù lũ trẻ khăng khăng đó là Tôn Ngộ Không,
nhưng ông bố làm không biết mệt vẫn cứ gọi chúng là gà con.
Lâm Tuệ rửa tay xong, đi tới chỗ quạt máy.
“Mẹ ơi, con no rồi”
Khang Khang xòe đôi bàn tay bóng nhẫy dầu mỡ, ăn sạch sành sanh thức ăn.
“Con cũng thế” Thường Thường ăn cũng không ít.
Chỉ có An An không nói gì, ăn xong cái đùi gà, trong bát vẫn còn không ít cơm,
nhìn mẹ cười hì hì.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ ấn nhẹ lên trán con bé: “Anh trai ngày càng cao, con thì chẳng lớn tí
nào, không ăn nhiều sao mà lớn được?”
Cũng không phải con bé không lớn, chỉ là so với hai anh trai thì chênh lệch ngày
càng rõ rệt.
“Cơm trong bát An An để dành cho bố ăn” Đừng bắt mẹ ăn, mẹ cũng chê đấy.
Cô dẫn mấy đứa nhỏ ra sau nhà rửa mặt rửa tay cho sạch dầu mỡ.
Lại nói ông Ngô mang đồ ăn về nhà, cặp sách của cháu trai đã vứt trên ghế sofa,
nhưng người thì chẳng thấy đâu.
“Ra ăn cơm nào!”
Cháu trai quả nhiên đang ở trong phòng mình, đã cởi đồng phục, chỉ mặc quần
đùi áo ba lỗ, vẻ mặt ỉu xìu.
vat/chuong-272-da-vien-va-mi-an-lien-duoc-ua-chuonghtml]
Mùa hè nóng quá, chẳng muốn ăn uống gì.
“Ông mua một bình đá viên ở tiệm cơm nhỏ đằng kia, chiều cháu mang đến
trường pha nước uống nhé”
Mắt thằng bé sáng rực lên ngay lập tức: Đá viên!
Nó lấy cái cốc tráng men pha nước, sau đó cẩn thận gắp hai viên đá bỏ vào.
Chẳng mấy chốc, thành cốc đọng những giọt nước nhỏ li ti, đá viên đã tan bớt.
Nó bưng cốc lên uống một ngụm: “Ái chà, mát quá!”
Ông Ngô cười ha hả: “Mát rồi thì ra ăn cơm đi”
Chỗ này gần trường tiểu học của cháu trai, càng tiện lợi. Con trai con dâu sống ở
khu nhà tập thể của cơ quan, lương cao, mỗi tháng gửi sinh hoạt phí không ít, hai
ông cháu ngày nào cũng ăn uống dư dả, chiều chuộng nó một chút cũng chẳng
sao.
“Ông ơi, sao lại có cả mì ăn liền thế này?!”
Thằng bé cầm gói mì bên cạnh cặp lồng cơm lên, vui vẻ hỏi.
Ông Ngô chưa ăn bao giờ, nhưng đám học sinh tiểu học thì biết tỏng, món ăn vặt
này cực kỳ ngon! Có điều hơi đắt, mà chỗ bán cũng ít.
“Cái đó là ông chủ tiệm cơm tặng đấy, bảo là gọi là mì ăn liền, dùng nước sôi úp
ăn. Cháu muốn ăn à? Thế để ông đi đun nước”
Buổi chiều thằng cháu hớn hở ôm bình nước đá đến trường, ông Ngô nhìn một
nửa thức ăn còn thừa lại, chậc, đúng là lãng phí thật!
Hết cách, tối nay ông còn phải ra tiệm mua thêm mấy gói mì nữa. Cháu trai bảo
bóp vụn ăn sống cũng ngon lắm!
Mì ăn liền và đá viên của Từ Đông Thăng trở nên nổi tiếng ở công trường.
Đá viên thì khỏi phải bàn, giải nhiệt giải khát còn có thể chườm vết thương, tủ
lạnh làm đá không kịp bán, Từ Đông Thăng đành phải tìm thợ mộc đóng thêm
mấy bộ khuôn nữa.
Còn mì ăn liền giá 3 hào 5 một gói thì kẻ khen người chê.
Chỉ một gói mì này, đối với một gã đàn ông lực lưỡng thì chỉ đủ dính kẽ răng.
Cùng một mức giá đó, ra tiệm ăn cơm có thể no căng bụng.
Nhưng cũng có những người không thiếu tiền liền mua vài gói tích trữ, có khi làm
tăng ca đến nửa đêm, dù đã ăn cơm tối rồi vẫn thấy đói. Ở công trường không
nấu nướng được, nhưng đun nước sôi thì vẫn có thể.
Úp bát mì nóng hổi, vài phút sau đưa vào miệng, ăn xong ngủ một giấc ngon lành,
để lại những kẻ đói bụng sôi ùng ục ngửi mùi thơm mà chửi thầm trong mơ.
Chẳng bao lâu sau, có người nghiện mì ăn liền đến trước mặt Từ Đông Thăng
bày tỏ sự bất mãn.
Anh bảo trong tiệm anh 3 hào là có cơm có thức ăn no nê, thế mà 3 hào lại bán
mỗi gói mì bé tẹo?
Hắn muốn ăn no thì ít nhất phải úp ba gói!
Từ Đông Thăng cười đáp: “Thức ăn trong tiệm chúng tôi tự nấu được, còn cái này
chúng tôi đâu tự làm được. Vận chuyển đường xa từ tận Dương Thành về, tốn
bao nhiêu là tiền xe đấy”
Ba hào ăn no là vì họ gọi những món rẻ tiền, hiện tại cửa hàng đã ổn định ở địa
phương, Từ Đông Thăng bắt đầu bảo đầu bếp làm thêm một số món ngon đắt
tiền, một bữa cơm 5 hào, 8 hào cũng có.
Nhưng dù nói thế nào, so với nhà hàng thì vẫn rẻ hơn nhiều, rất thích hợp cho
dân thường và công nhân tới ăn.
Rau củ và gà vịt cá trong tiệm là do người dân thôn lân cận mang tới, thịt heo thì
để đầu bếp đi mua. Họ làm nghề này mấy chục năm, tự nhiên có mối quan hệ
riêng.
Hoàng Vĩnh Minh quen thuộc địa bàn, Từ Đông Thăng bảo cậu ta đi đàm phán giá
cả với xưởng kem, sau này để người ta giao hàng cố định tới đây.
Cứ như vậy, Từ Đông Thăng sau này mỗi cuối tháng chỉ cần đến kiểm tra sổ sách
phát lương là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lâm Hoành vừa được nghỉ hè liền tới đây giúp đỡ, Từ Đông Thăng đối với cậu em
vợ này cũng tận tâm, để cậu ta theo quản lý hai cửa hàng ở huyện, phụ giúp và
học hỏi được không ít thứ.
Lâm Tuệ thấy hắn quả thực bận đến mức không dứt ra được, bèn đích thân đi
giúp hắn bàn bạc với hiệu trưởng trường tiểu học một chút.
Từ Đông Thăng: Cảm ơn bà xã tri kỷ của anh.