Hai nhà anh em đến mùng Ba Tết là đã phân chia tiền bạc xong xuôi. Anh Cả
dùng 300 đồng mua lại cổ phần và toàn bộ dụng cụ của anh Hai trong tiệm.
Vợ chồng anh Hai lên huyện khảo sát tình hình, Từ Đông Thăng đương nhiên
giúp họ một tay.
Ở đầu bên kia huyện thành, cũng là cổng một trường tiểu học, họ bỏ ra 950 đồng
mua hai gian nhà nhỏ mười mấy mét vuông, một gian sửa sang lại mặt tiền để
bán bánh bao, gian còn lại kê một chiếc giường gấp, mệt thì có chỗ ngả lưng nghỉ
ngơi.
Từ Đông Thăng ăn Tết năm nay chẳng thoải mái chút nào, bởi vì kỳ thi cuối kỳ
hắn chỉ miễn cưỡng đạt điểm trung bình.
Lâm Tuệ cho rằng chắc chắn là do thầy giáo nương tay chấm điểm, nên ép hắn
tiếp tục học chữ.
Kéo theo ba đứa trẻ 4 tuổi trong nhà cũng bị bắt ngồi trước bàn giám sát hắn học
bài.
Ba đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hắn, im lặng không nói, Từ Đông Thăng
hắng giọng, vứt bỏ liêm sỉ, bắt đầu đọc thuộc lòng: “Một một là một, một hai là
hai”
“Bố đọc sai rồi!” Khang Khang hét lớn, làm Từ Đông Thăng giật mình thon thót.
“Chỗ nào, sai chỗ nào?”
Thường Thường cũng hét lên: “Là bảy tám năm sáu, không phải bảy tám sáu
lăm!”
Lâm Tuệ lấy sổ nhỏ ra: “Được rồi, cộng cho Khang Khang và Thường Thường
một điểm, bố bị trừ một điểm, còn phải chép phạt mười lần”
Từ Đông Thăng thở dài thườn thượt, cầm bút chép phạt.
Trên giấy nháp vẫn là dòng chữ hắn tập viết tên mình —— bởi vì trên bài thi viết
thiếu một nét tên mình bị Lâm Tuệ phát hiện, phạt viết 50 lần, chừng nào nhớ kỹ
mới thôi.
“Anh muốn làm ăn buôn bán, không biết chữ, không biết tính toán thì làm ăn kiểu
gì? Tiếp tục đọc thuộc lòng đi!”
Từ Đông Thăng hiểu ý Lâm Tuệ, hồi nhỏ không chịu học, lớn lên phải học gấp bội.
Hu hu hu, đúng là khổ quá mà.
“Anh Ba Từ ơi, có điện thoại của anh!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Từ Đông Thăng như được giải thoát, bật dậy khỏi
ghế, chạy biến ra ngoài: “Chắc là có việc gấp, anh đi nghe điện thoại đã rồi về”
Nói xong người đã mất hút.
Lâm Tuệ lắc đầu, nhìn chữ viết như gà bới trên giấy nháp, thật là chán hết chỗ
nói.
Cô xoa đầu ba đứa nhỏ: “Đi bắt bố về đây cho mẹ, đừng để bố chạy thoát”
“Vâng ạ!”
“Bắt bố về!”
Ba đứa trẻ nhảy xuống ghế, chạy ùa ra ngoài, chó Sơn Oa cũng lon ton chạy
theo sau.
Từ Đông Thăng chạy một mạch đến trụ sở thôn, lần nào nghe điện thoại bên cạnh
cũng có người hóng hớt: “Thằng Ba lại có mối làm ăn béo bở gì à?”
“Hầy, làm gì có mối béo bở nào, điện thoại bạn bè thôi”
Ông bác bĩu môi, không nói thì thôi, điện thoại bạn bè gì mà chạy gấp thế, ông ta
vừa nghe loáng thoáng người bên kia đầu dây hình như là người Cảng Thành
(Hồng Kông).
Ông ta dỏng tai lên, lỳ mặt ngồi bên cạnh không chịu đi.
Từ Đông Thăng mặc kệ, lấy số ra bắt đầu gọi lại.
Sau một hồi tín hiệu tút tút, đầu dây bên kia bắt máy: “A lô, anh Canh à”
Đúng là Canh Vệ Minh: “Lão Tam đấy à”
“Là tôi đây, anh tìm tôi có việc gì không?”
Canh Vệ Minh cười, cậu này trực tiếp quá, sợ tốn tiền điện thoại à? Nhưng hắn
thích kiểu thẳng thắn như vậy.
“Tìm cậu có việc. Tôi có mấy người bà con cũng muốn mua hoa, chỗ cậu còn
không?”
“Bố ơi! Bắt được bố rồi!” Ba đứa trẻ lao tới, ôm chặt lấy chân hắn.
Từ Đông Thăng xoa đầu chúng, nhe răng cười không thành tiếng, cố giữ giọng
bình tĩnh: “Muốn bao nhiêu?”
“Ừm, tầm năm sáu cây đi, nếu có nhiều hơn thì càng tốt”
“Năm sáu cây thì có, vậy chúng ta vẫn hẹn chỗ cũ nhé?”
vat/chuong-283-con-ban-hoa-khonghtml]
“Sảng khoái, được, gặp mặt ở chỗ cũ rồi bàn tiếp”
Cúp điện thoại, ông bác tò mò hỏi: “Muốn hoa gì thế? Mày trồng hoa bán lấy tiền
à?”
Từ Đông Thăng móc tiền trả cước phí, khóe miệng cố nén xuống, giả vờ dửng
dưng, nhưng thực ra tim đang đập thình thịch.
“Trồng hoa gì chứ, cháu rảnh rỗi quá à? Chẳng qua là hoa dại nhổ bừa trên núi,
người thành phố chưa thấy bao giờ, bảo cháu mang vài cây qua biếu, bày trong
nhà cho đẹp thôi”
“Người thành phố cũng kỳ lạ thật, sao lại thích mấy thứ hoa dại cỏ dại này nhỉ”
“Ai mà biết được”
Bế An An lên, cô bé hai tay véo hai bên má bố, Từ Đông Thăng thuận thế cười
phá lên.
“Mẹ bảo không cho bố chạy”
“Không chạy, đi, chúng ta về nhà ngay bây giờ!”
Hai anh em thích nhặt cành cây, tiện tay vớ lấy một cành, vừa chạy vừa khua
khoắng, cỏ dại ven đường bị chúng nó quật cho tơi tả.
Lâm Tuệ đang chấm bài tập cho Từ Đông Thăng, nghe thấy tiếng người về, tâm
trạng cũng khá vui, giọng nói cũng cao vút lên.
“Vợ ơi! Mau mau chuẩn bị bao tải đựng tiền đi! Canh Vệ Minh lại muốn mua hoa
của chúng ta, mua tận sáu cây!”
Nét bút trên tay Lâm Tuệ bị lệch đi, kinh ngạc: “Vật dĩ hi vi quý (càng hiếm càng
quý), anh ta mua nhiều thế làm gì?”
“Bảo là mua giúp họ hàng mang về”
Họ hàng? Lâm Tuệ lặng lẽ suy nghĩ một lát: “Dù là mua giúp họ hàng hay dùng
làm quà biếu, thì chắc chắn không phải kiểu bán đấu giá như hai cây trước, giá cả
chắc sẽ không quá cao đâu”
Từ Đông Thăng vừa rồi hưng phấn quá, nhất thời không nghĩ đến phương diện
này.
“Nhưng vì hai cây trước bán được giá cao như vậy, Canh Vệ Minh sẽ không lấy
cái giá 200 đồng một cây ra để qua loa với chúng ta đâu. Dù nói thế nào, lấy bao
tải đựng tiền là cái chắc rồi”
Lâm Tuệ cười nói.
Từ Đông Thăng nghĩ lại cũng đúng, ít nhất cũng kiếm được hơn ngàn đồng, quá
hời!
Hắn cưỡi xe máy, lại đi trạm thu mua phế liệu trên trấn lùng sục mấy cái bình hoa
cũ. Ông bác béo đã không nhớ hắn, đòi 5 hào mới cho lấy đi.
Từ Đông Thăng đoán chừng do cái xe máy của hắn quá bắt mắt nên bị tăng giá.
Người ta bảo càng giàu càng keo kiệt cấm có sai, Từ Đông Thăng suýt nữa định
mặc cả với ông bác. Nhưng nghĩ đến sắp kiếm được món hời lớn, hắn đành móc
tiền trả.
Từ Đông Thăng định đi thành phố một chuyến, tiện thể xem cửa hàng mở cửa lại
buôn bán thế nào, nên mang cả lũ trẻ theo.
Phòng bao đằng nào cũng mở rồi, cho bọn trẻ ăn chút đồ ngon cũng không quá
đáng.
Thế nên khi Canh Vệ Minh đến tiệm cơm, vừa mở cửa phòng bao, đập vào mắt là
ba đứa nhóc tì đang ngồi trên bàn ăn uống, hắn sững người một chút, tưởng mình
đi nhầm phòng.
Từ Đông Thăng vội đứng dậy, cười nói: “Bọn trẻ cứ đòi đi chơi, nên tôi mang
theo, anh không phiền chứ?”
Canh Vệ Minh thật sự không phiền, hắn chỉ đến mua mấy chậu hoa thôi mà, cũng
chẳng phải phi vụ làm ăn lớn lao gì.
Hắn ngồi xuống, cười nói chuyện với lũ trẻ: “Ngon không mấy đứa?”
Chúng gật đầu: “Ngon ạ!”
“Đồ ăn bên chú cũng ngon lắm, còn có rất nhiều bánh ngọt nữa, đợi các cháu lớn
lên đến tìm chú, chú mời ăn nhé”
“Vâng ạ”
“Nhà cháu ở đâu?”
“Nhà cháu ở nơi rất xa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vẫn quy trình cũ, ăn no rồi mới bàn chuyện chính.
Đúng như Lâm Tuệ dự đoán, lần này không giống lần trước chia hoa hồng, mà
mua đứt 500 đồng một cây.
Canh Vệ Minh biết rõ nhà này do phụ nữ làm chủ, ánh mắt đặt lên người Lâm
Tuệ: “Giá này không thấp đâu. Cũng là do hoa nhà cô tốt hơn nhà khác nên mới
có giá này đấy”