Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 294: Có sư phụ rồi!



Tên con gái út do Hoàng Thục Hoa đặt, gọi là Vương Tĩnh Văn, hy vọng con bé

ngoan ngoãn hiểu chuyện, thích đọc sách, tên cúng cơm là Văn Văn.

Giường bệnh khan hiếm, sinh xong hôm sau là họ về nhà luôn.

Hoàng Thục Hoa cũng có kinh nghiệm rồi, một mình Cẩu Tử chăm vợ ở cữ là

được.

Lâm Tuệ giúp nấu mấy bữa cơm ở cữ, Cẩu Tử đứng bên cạnh học theo.

Ba ngày sau, nhà Từ Đông Thăng lên đường về quê.

Họ nhắn tin về cho gia đình Cẩu Tử, ông bà nội Cẩu Tử thất vọng ra mặt, cứ

tưởng lại có thêm thằng cháu đích tôn.

Mẹ Cẩu Tử an ủi: “Nhà có thêm đứa cháu cũng tốt mà”

Hoàng Thục Tú dắt tay Đến Đến, hỏi Lâm Tuệ chị gái mình thế nào?

Lâm Tuệ bảo cô bé yên tâm, cả mẹ lẫn con đều được chăm sóc rất tốt, đợi một

thời gian nữa là về.

Hoàng Thục Tú gật đầu, cô bé biết mình ăn nhờ ở đậu, chị gái mới là người khó

xử, lúc nào cũng ngoan ngoãn, chủ động giúp đỡ việc nhà.

May mắn là gia đình Cẩu Tử đối xử với cô bé cũng hòa nhã, tuy không thể coi

như con đẻ, nhưng cũng chưa từng đánh mắng.

Cả đám người trong nhà kéo sang xem TV, Lâm Tuệ lấy ra ít hoa quả sấy khô, là

đặc sản Dương Thành, ăn khô hay pha nước đều ngon.

Mẹ Từ nếm thử một miếng, giòn ngọt.

“Chúng mày chuyên đưa con sang đấy chơi à?”

Trừ mấy người họ ra, không ai biết vợ chồng Cẩu Tử đang ở nhờ nhà họ tại

Dương Thành.

Lâm Tuệ gật đầu: “Vâng, con cũng tròn 6 tuổi rồi, đưa đi chơi một chút, tổ chức

sinh nhật cho chúng nó”

Mẹ Từ chép miệng, lại sinh nhật, còn bé tí mà năm nào cũng sinh nhật, đúng là

người nhà chiều chuộng.

“Bọn cháu được ăn nhiều ơi là nhiều đồ ngon! Còn đi rất nhiều nơi vui nữa!”

Bọn trẻ lục trong túi ra những tấm ảnh chụp ở Dương Thành, từng tấm nhỏ xíu chỉ

bằng lòng bàn tay. Nhưng là ảnh màu, nhìn rất rõ.

“Đây là hổ thật á?” Từ Quốc Hoa trố mắt.

“Còn có rất nhiều khỉ, hươu cao cổ nữa!”

Đừng nói trẻ con, người lớn cũng ghen tị đỏ mắt. Họ sống quá nửa đời người rồi

mà còn chưa thấy mấy con vật trong ảnh bao giờ.

Từ Quốc Hoa đã cao hơn mẹ mình rồi mà còn làm nũng, đòi được đưa lên thành

phố chơi.

Chị dâu Cả chưa kịp nói gì, anh Cả Từ đã lên tiếng: “Nể tình mày vất vả thi đỗ cấp

hai, bố sẽ đưa các con lên trấn xem một buổi chiếu bóng”

“Tuyệt quá!” Từ Quốc Hoa nhảy cẫng lên, Từ Quốc Cường thấy thế cũng kéo tay

bố mình lắc lấy lắc để, Từ Tú Tú cũng nắm lấy cánh tay bên kia, suýt nữa lắc cho

anh Hai Từ chóng mặt.

Anh nhìn chị dâu Hai, thấy chị không phản đối liền đồng ý: “Đi đi đi, ngày mai

cùng đi, xem xong trận này ngày kia phải đi học rồi”

“Ôi thích quá! Chúng ta được đi xem chiếu bóng!”

Trong nhà nháy mắt náo nhiệt như cái chợ vỡ.

Khang Khang và mấy đứa em nghe các anh chị được đi xem chiếu bóng, cũng

quấn lấy bố mẹ đòi đi.

Từ Đông Thăng lắc đầu: “Mấy đứa xem có hiểu gì đâu? Ở nhà xem Tôn Ngộ

Không là được rồi”

Hắn ấn nhẹ vào trán Khang Khang: “Con quên là con còn phải đi bái sư học nghệ

à?”

Nhắc đến chuyện này, Khang Khang lập tức hết muốn xem chiếu bóng, bắt đầu

lục lọi túi xách của mình, nghĩ xem nên mang đồ chơi và quà vặt gì biếu sư phụ.

“Bái sư gì, học nghệ gì?”

vat/chuong-294-co-su-phu-roihtml]

Cha Từ kinh ngạc, ai nhận đệ tử tiểu học? Bé tí tẹo thế này thì học được nghề

ngỗng gì?

Từ Đông Thăng cười: “Tìm đồng chí công an Lý ấy mà, nhờ anh ấy dạy Khang

Khang nhà mình vài chiêu, cường thân kiện thể”

“Còn để bắt người xấu nữa!” Khang Khang hét lớn.

“Mày mới cao đến thắt lưng bố mày, bắt được người xấu nào”

Khang Khang không phục, kể lại chiến tích bắt người xấu trên tàu hỏa cho mọi

người nghe, làm ai nấy đều sửng sốt.

Ngày hôm sau, Lâm Tuệ còn chưa ngủ dậy, Khang Khang đã chạy vào gõ cửa.

Lâm Tuệ bịt tai lại, rúc vào ngực Từ Đông Thăng.

Nhưng Khang Khang hưng phấn quá độ, cứ gõ cửa mãi: “Bố mẹ dậy chưa?

Nhanh lên dậy đi ạ”

Từ Đông Thăng dụi mắt, nhẹ nhàng gỡ tay vợ ra, dậy mở cửa.

Khang Khang dùng sức mạnh quá, cửa mở bất ngờ làm nó lao vào đụng trúng

bụng dưới của hắn.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Á ——” Từ Đông Thăng đau điếng, vội vàng xoa xoa.

“Bố dậy rồi! Chúng ta đi nhanh thôi!”

Càng nhìn quần nó càng thấy sai sai, Từ Đông Thăng xách nó về phòng: “Quần

con mặc ngược rồi kìa, đi cái gì mà đi. Trẻ con không biết mặc quần áo thì không

được bái sư đâu”

Mơ màng không nghe rõ Khang Khang nói lại gì, Lâm Tuệ lại ngủ thiếp đi lúc nào

không hay, lúc tỉnh lại phát hiện Khang Khang đang ngồi xổm bên mép giường

nhìn chằm chằm mình, giật nảy cả mình.

Khang Khang sốt ruột muốn chết, tay còn cầm quần áo của cô: “Mẹ lười quá,

nhanh dậy đi”

Ngồi dậy, cô cầm đồng hồ trên tủ đầu giường, mới 7 giờ rưỡi.

“Bịch” một cái, cô lại ngã xuống giường.

Khang Khang cứ mười phút lại giục một lần, khó khăn lắm mới lết được đến nhà

Lương Thanh, nó lại đột nhiên xấu hổ. Lúc nhìn thấy Lý Khải Thành, còn trốn sau

lưng Lâm Tuệ không dám nói gì.

Lý Khải Thành cười nhìn nó: “Thế này là sao đây?”

Từ Đông Thăng đặt đặc sản mua từ Dương Thành và hai chai rượu lên bàn: “Đưa

đệ tử nhỏ tới cho cậu đây, cậu xem thằng cả nhà tôi được không?”

Lâm Tuệ lôi Khang Khang từ sau lưng ra, đẩy nhẹ về phía trước: “Ở nhà con bảo

gặp chú Lý thì nói gì nào?”

Khang Khang ngẩng đầu, đối diện với chú cảnh sát cao lớn, đầu óc trống rỗng,

chỉ nhớ mỗi câu: “Sư phụ”.

Lý Khải Thành sờ nắn cánh tay nó, tay dài chân dài: “Được, tiếng sư phụ này đã

gọi rồi, còn nhìn gì nữa”

Từ Đông Thăng kéo Khang Khang lùi lại, sau đó dạy nó quỳ xuống: “Không được,

quy củ bái sư học nghệ của tổ tông vẫn phải có”

Khang Khang quỳ lạy Lý Khải Thành, nghiêm túc gọi “Sư phụ”.

Bình Bình và An An bị Lâm Tuệ giữ lại không cho nhúc nhích, chúng có muốn làm

cảnh sát đâu, không cần bái sư.

Tiểu Vũ ở bên cạnh thấy cảnh này, không hiểu là gì nhưng thấy hay hay, giằng

khỏi tay mẹ, “bịch” một cái quỳ xuống, cũng nũng nịu gọi bố mình một tiếng “Sư

phụ”.

Mọi người có mặt đều cười phá lên, Lương Thanh đỡ con dậy, phủi đầu gối: “Con

có ngốc không hả? Đấy là bố con, gọi sư phụ cái gì? Loạn hết cả lên rồi”

Lý Khải Thành đỡ Khang Khang dậy, nghiêng người cười với con gái: “Con gái bố

muốn học cũng không phải không được”

Lương Thanh hừ một tiếng, học võ nghệ cái gì, bây giờ đã đủ thô lỗ rồi, sau này

đi học chắc chắn làm bá chủ trường học mất.

Chuyện Khang Khang bái sư cứ thế được quyết định, hai gia đình vui vẻ ăn cơm

cùng nhau, tình cảm càng thêm thân thiết.

Nó còn nhỏ, Lý Khải Thành chưa dạy được gì nhiều, dặn dò vợ chồng Lâm Tuệ

ngày thường chịu khó cho con rèn luyện thân thể, luyện thể lực cho tốt đã, sau

này hẵng dạy cái khác.

Lâm Tuệ chợt cảm thấy mỗi ngày một bình sữa bò có khi không đủ dùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.