Chỗ này cách chợ nông sản chỉ ba con phố, Từ Đông Thăng vừa mới úp bát mì
lót dạ bên đó xong mới qua đây.
Hắn đỗ xe máy vào chỗ râm mát dưới gốc cây trước cửa tiệm, lấy khóa to khóa
chặt bánh xe, rồi nhét chìa khóa vào túi. Cửa tiệm mở toang, người bên trong liếc
mắt là thấy bên ngoài, không sợ bị trộm.
“Hai bạn muốn xem quần áo à? Có thể vào trong xem”
Chàng trai trẻ vẫn đang dán mắt vào chiếc xe máy, trong mắt tràn đầy ngưỡng
mộ.
Cô gái liếc nhìn cậu ta, rồi hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh là ông chủ cửa hàng này
ạ?”
Công nhân bình thường sao mua nổi xe máy chứ.
Từ Đông Thăng gật đầu: “Đúng vậy”
Hai người đi theo sau hắn vào trong.
“Ông chủ đến rồi ạ” Đoan Chính và một nhân viên nữ khác chào hỏi hắn.
Từ Đông Thăng gật đầu, sau đó ra hiệu cho anh tiếp đón khách.
Đoan Chính hỏi: “Hai bạn muốn lấy sỉ hay mua lẻ về mặc?”
“Chúng tôi muốn lấy sỉ quần áo, nhưng tiền trong tay không nhiều lắm”
Người trẻ tuổi có lẽ chưa từng trải qua chuyện này, mặt hơi đỏ, vừa rồi do dự
ngoài cửa rất lâu cũng không dám vào hỏi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiền của họ chắc chắn không đủ đi nơi khác nhập hàng, nghĩ đi nghĩ lại cũng
không biết có thể làm buôn bán nhỏ gì mà không cần vốn nhiều, không cần tay
nghề.
Đoan Chính nhìn về phía ông chủ, chuyện này vẫn phải để hắn quyết định. Dù
sao mở một ngoại lệ, về sau sẽ khó kiểm soát.
Từ Đông Thăng nghĩ nghĩ: “Ít nhất cũng phải lấy 20 chiếc mới có giá sỉ, các bạn
có thể chọn các mẫu khác nhau cho đủ 20 chiếc”
Những người trẻ tuổi không tìm được việc làm buộc phải “mạo hiểm kinh doanh”
giống họ sẽ không thiếu, bán sỉ số lượng nhỏ cũng được, cũng kiếm thêm chút
đỉnh.
20 chiếc khoảng sáu bảy chục đồng, vừa vặn là phần lớn số tiền họ có trong tay.
“Được được được” Hai người trẻ tuổi mừng rỡ, không ngờ ông chủ lại dễ nói
chuyện như vậy.
Họ thì thầm bàn bạc trong tiệm, chọn những mẫu phổ biến, ít bị lỗi mốt.
Đôi bạn trẻ này ngày thứ ba lại tới, Từ Đông Thăng cười hỏi: “Buôn bán tốt
không?”
Hai người gật đầu liên tục, họ mặt dày đến bày sạp gần trường học cũ.
Tuy đã nghỉ hè, nhưng rất nhiều học sinh vẫn sống quanh mấy con phố đó. Họ
biết buôn bán với học sinh dễ, nhưng cũng không ngờ chỉ trong hai ngày đã bán
hết veo 20 chiếc. Sau đó vẫn còn người đến hỏi, nhưng đã hết hàng.
Cô gái lấy ra toàn bộ số tiền, hớn hở nói: “Hôm nay lấy 30 chiếc ạ!”
Ngày qua ngày, họ nhập hàng ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt cũng ngày càng
rạng rỡ, giọng nói cũng to hơn hẳn, đúng là có tiền trong tay mới có tự tin.
Cổng trường cấp hai số 2, đôi bạn trẻ dựng giá gỗ lên, rồi lấy quần áo trong bao
tải treo từng chiếc lên.
Tuy giá gỗ và mắc áo đều là loại gỗ bình thường nhất, nhưng họ đã cẩn thận mài
nhẵn hết dằm gỗ, sẽ không làm xước quần áo.
Gần chạng vạng, mọi người ăn cơm xong ra ngoài đi bộ tiêu cơm, trẻ con chạy
đầy đường, người già kéo ghế ngồi trước cửa nói chuyện phiếm.
Quần áo vừa bày ra, đã có người tới hỏi.
“Quần áo đều là mẫu mới nhất từ Dương Thành đấy ạ, các bác sờ thử xem, chất
vải đẹp lắm”
“Giá cũng không đắt, một chiếc áo sơ mi chỉ 4 đồng, chiếc váy này tôn da lắm, có
6 đồng thôi, bác xem thử không?”
Hai người họ mỗi người mặc một bộ, vốn dĩ đã là trai xinh gái đẹp trẻ trung, lại
chịu khó ăn diện, rất hút mắt.
Người đến xem quần áo già trẻ lớn bé đều có, đặc biệt là các nhóm nam thanh nữ
tú thích tụ tập, bạn mua một cái tôi cũng muốn mua một cái, không có tiền thì về
nhà xin phụ huynh.
Tháng 9 khai giảng rồi, nỡ lòng nào để con nhà mình đứng nhìn người khác mặc
quần áo mới thèm thuồng chứ?
Nửa tháng trôi qua, lượng hàng nhập của đôi bạn trẻ này từ 20 chiếc tăng dần lên
50 chiếc một lần, mắt thường cũng thấy buôn bán phát đạt.
Họ kiếm được tiền, tự nhiên có người học theo. Hỏi không ra chỗ nhập hàng thì
lén lút bám theo sau, thế là việc làm ăn của cửa hàng bán buôn cứ thế phất lên.
“Ông chủ, nếu không bán được có thể mang lại đây trả không?”
Làm ăn lâu rồi, hạng người gì cũng gặp, loại người thích chiếm tiện nghi thế này
không thiếu.
Muốn làm ăn mà không muốn mạo hiểm? Các người đâu phải họ hàng thân thích
nhà tôi, ai rảnh mà lo chuyện bao lỗ cho các người?
Trong lòng chửi thầm, nhưng ngoài mặt Từ Đông Thăng vẫn cười ha hả, trông
có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực tế thì kín kẽ, không nhượng bộ nửa bước.
vat/chuong-304-cua-hang-ban-buonhtml]
“Hàng nhà chúng tôi toàn là mẫu mới nhất của Dương Thành, được ưa chuộng
lắm. Đến nhà tôi nhập hàng, về cơ bản không có ai là không bán được cả”
Ngụ ý là, nếu các người bán không được thì do các người không biết buôn bán,
đừng nghĩ đến chuyện trả hàng.
“Vậy tôi lấy 50 chiếc, anh bớt cho tôi chút tiền được không?”
“Giá hiện tại đã rất sát rồi, thấp nữa là chúng tôi không có lãi, nhập hàng từ
Dương Thành về cũng tốn không ít phí vận chuyển đâu”
Từ Đông Thăng đã định giá sẵn, dù nhập bao nhiêu cũng không cho mặc cả.
Quanh mấy con phố này chỉ có mình hắn là cửa hàng bán buôn, hàng lại chất
lượng, chỉ cần hắn không lùi bước, các tiểu thương vẫn phải đến chỗ hắn nhập
hàng thôi.
Nửa tháng sau kỳ nghỉ hè, việc làm ăn của cửa hàng bán buôn ngày càng tốt,
hàng tồn kho giảm nhanh chóng.
Còn hơn nửa tháng nữa là đến Trung thu, hắn vội gọi điện sang Dương Thành
nhập thêm một lô hàng nữa. Qua Trung thu là phải đổi sang trang phục mùa đông
rồi.
Từ Đông Thăng bận rộn ở thành phố, bỏ lỡ ngày khai giảng của các con, bị chúng
gọi điện đến “khiển trách” một trận tơi bời.
Khang Khang không biết học ai, nghiêm túc gọi điện thoại: “Đồng chí Từ Đông
Thăng, đồng chí đã lâu lắm không về nhà rồi đấy”
Tiếng loa ngoài lọt ra, Lâm Tuệ đứng bên cạnh nghe rõ mồn một.
“Bạn nhỏ Lâm Nhất Nhất, bố sai rồi”
Bình Bình và An An tranh không lại anh cả, ghé sát vào ống nghe hét lớn, suýt
làm điếc tai người bên kia.
“Còn có bọn con nữa!”
“Được được được, bạn nhỏ Lâm Nhị Nhị, Lâm Tam Tam, bố sai rồi, tha thứ cho bố
được không?”
An An chẳng vui chút nào, nếu bố ở bên cạnh, chắc chắn cô bé sẽ đánh hắn:
“Bố không về đưa bọn con đi khai giảng!”
Các bạn học đều muốn xem xe máy nhà cô bé mà.
Lâm Tuệ đứng bên cạnh nín cười, nhìn bọn trẻ thi nhau trách móc, cũng chẳng
thèm giải vây cho người bên kia.
Bên kia đầu dây, Từ Đông Thăng thở dài: “Bố bận quá, đợi Trung thu bố mua quà
sinh nhật cho các con nhé?”
“Vâng ạ!”
“Mẹ có ở đó không? Cho bố gặp mẹ”
Lâm Tuệ nhận lấy ống nghe từ tay Khang Khang: “Đồng chí Từ Đông Thăng, có
chỉ thị gì ạ?”
“Em đừng tưởng anh không biết em đang cười trộm anh đấy nhé”
“Đâu dám ạ, Từ đại gia”
Từ Đông Thăng cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là lâu quá không nghe giọng vợ,
muốn tán gẫu với cô.
Hắn thầm nghĩ, giá mà nhà mình cũng có máy điện thoại thì tốt biết mấy, có thể
gọi điện liên lạc về nhà mọi lúc mọi nơi.
“Mấy hôm nữa em tự đưa con về nhà mẹ đẻ được không? Hay là đợi anh về rồi
đưa mẹ con em đi?”
Lâm Tuệ định đợi bọn trẻ được nghỉ sẽ về nhà mẹ đẻ ăn Tết Trung thu sớm, tiện
thể mời người nhà bên đó sang ăn tiệm mừng thọ.
“Không cần đâu, bọn em thuê máy kéo của chú Ngưu Nhị đưa về là được, anh đỡ
phải đi lại, mệt lắm”
“Thế cũng được, em bảo máy kéo đưa thẳng vào trong thôn, tốn thêm ít tiền cũng
không sao, bọn trẻ nghịch ngợm, đừng đi xe khách chen chúc, một mình em
không trông xuể đâu”
“Vâng, em biết rồi”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp máy, mấy lời thân mật quá không tiện
nói qua điện thoại.
Lâm Tuệ móc tiền trả cước phí, nói có mấy câu mà đã quá ba phút, mất 1 hào 2
xu.
“Sao mẹ cúp máy rồi? Con còn muốn nói chuyện với bố nữa” Thường Thường
hai tay bám vào mép bàn, lưu luyến nhìn cái điện thoại.
Bất kể người lớn hay trẻ con đều thích gọi điện thoại.
“Tiền điện thoại đắt lắm, mấy đứa nhao nhao cùng lúc thì nghe được gì”
“Thế bao giờ bố về ạ?”
Câu này Lâm Tuệ đã trả lời đến bảy tám trăm lần rồi: “Sắp về rồi”
Khai giảng xong Lâm Hoành cũng phải về trường, Đoan Chính ở thành phố cũng
được một tháng rồi, phải gọi về thôi.
Từ Đông Thăng thời gian này đang đào tạo người mới ở thành phố, chắc phải hai
ngày trước Trung thu mới về được.