Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 305: Người giàu chỉ càng giàu thêm



Ở thành phố, Từ Đông Thăng móc tiền trả cước điện thoại, người trực quầy đều

biết hắn: “Gọi về nhà à?”

Từ Đông Thăng xoa xoa má, cười đến cứng cả mặt, đưa tiền qua: “Vâng, lũ trẻ ở

nhà nghịch ngợm, khai giảng cứ nằng nặc đòi tôi về”

“Cửa hàng nhà cậu làm ăn tốt, không dứt ra được chứ gì?”

Từ Đông Thăng cười ha hả: “Cũng tàm tạm, đủ sống qua ngày thôi ạ”

Hàng từ Dương Thành chuyển về rất nhanh, thuận lợi bổ sung kho, kịp đợt các

tiểu thương đến nhập hàng trước Trung thu.

Lâm Tuệ cũng đi mời chú Ngưu Nhị trước Trung thu một tuần.

Mùa hè trời sáng sớm, 7 giờ sáng máy kéo đã đỗ trước cửa thôn.

Tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng hò reo phấn khích của bọn trẻ hòa vào nhau, mấy đứa

trẻ nhà hàng xóm thò đầu ra cửa sổ.

“Các cậu đi đâu thế?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Thường Thường khoa chân múa tay hét lớn: “Bọn tớ đi nhà bà ngoại!”

Từ Quốc Cường ghen tị: “Tớ cũng muốn ngồi máy kéo về nhà bà ngoại, giá mà

nhà bà ngoại tớ xa hơn chút thì tốt”

Nó đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ vì muốn được ngồi máy kéo.

Chúng nó cũng chỉ có lúc lên huyện giúp việc mới có cơ hội ngồi, tổng cộng cũng

chẳng được mấy lần.

Hơn mười phút sau Lâm Tuệ đến trấn trên, đón cả nhà anh Hai Lâm.

Mấy ngày nữa là Trung thu, sẽ có rất nhiều người đi chợ, việc làm ăn của họ cũng

rất tốt, nên hẹn nhau về quê ăn Tết sớm.

8-9 giờ sáng mặt trời đã nắng gắt, Lâm Tuệ lấy một tấm vải che lên đầu, trùm kín

bọn trẻ.

Bọn trẻ thấy thú vị, ríu rít chui ra chui vào. Lâm Tuệ mặc kệ chúng, hỏi anh chị Hai

việc làm ăn gần đây thế nào.

Họ mua cửa hàng rồi lại mua nhà trên trấn, ở trong thôn cũng được coi là nở mày

nở mặt. Với người thành phố thì làm hộ kinh doanh cá thể nghe không sang,

nhưng với người trong thôn, họ bước ra khỏi núi lớn, trở thành người thành phố,

đã là rất giỏi rồi.

Hiện tại Từ Đông Thăng đi nhập hàng không cần thuê xe nữa, anh Cả anh Hai

Lâm liền thuê xe của Trương Dương, đi nhập hàng riêng. Bên quầy tạp hóa nhà

họ Từ cũng góp tiền đi lấy sỉ cùng.

Ngoài ra, họ còn mua quần áo giày dép và băng vệ sinh từ bên nhà họ Từ.

Chuyện nào ra chuyện đó, để sổ sách không rối, các khoản nhập hàng thanh toán

của hai bên đều được ghi chép rõ ràng, không để xảy ra xích mích gì.

“. Làm ăn cũng khá, mỗi ngày kiếm được mười mấy đồng, một tháng tích cóp

được ba bốn trăm đồng, nhiều hơn đi làm công nhân nhiều”

Đều là người nhà, họ cũng không vòng vo.

“Nhà của anh Cả đã cho thuê rồi, hai gian thuê cả, mỗi tháng 15 đồng, một năm là

180 đồng! Còn có người ưng cửa hàng của bọn anh, đến hỏi có bán không, bảo

sẵn sàng trả 1000 đồng. Một năm tăng 200 đồng, có ngốc mới bán!”

Lời nói của chị dâu Hai tràn đầy vẻ đắc ý, chị nắm tay cô em chồng, trong lòng

tràn ngập cảm kích. Nếu không nhờ cô em thúc đẩy mấy lần, nhà họ giờ đến cháo

cũng chẳng có mà húp.

Lâm Tuệ cười: “Thế này đã là gì, người vào thành phố ngày càng nhiều, sau này

còn tăng cao nữa. Các anh chị nếu có tiền ấy à, cứ mua nhà mua cửa hàng mua

đất là không bao giờ sai”

Chị dâu Hai nhìn anh Hai một cái, sau đó lại hỏi: “A Tuệ, em thấy bọn chị còn nên

mua nữa không?”

Hiện tại trong nhà có hai con gái một con trai, có thể chia thành ba phòng, đủ ở.

“Mua chứ, cứ như nhà anh Cả ấy, cho thuê thu tiền, chẳng mấy năm là lại vốn.

Hơn nữa các anh chị phải mua ra bên ngoài, xem nhiều ở huyện, thành phố thậm

chí là tỉnh”

“Bây giờ các anh chị đổi tiền thành nhà cửa cửa hàng, nếu thực sự có việc gấp

cần tiền, cũng có thể bán đi đổi thành tiền mặt, dù sao cũng không lỗ”

vat/chuong-305-nguoi-giau-chi-cang-giau-themhtml]

Chị dâu Hai giờ nắm tiền trong tay, cũng dám nghĩ lớn, nhỏ giọng dò hỏi: “Cửa

hàng của các em ở huyện tăng bao nhiêu rồi?”

“Cái cửa hàng quần áo bọn em mua sớm nhất ấy, năm 83 mua chưa đến 1300

đồng, 5 năm trôi qua, giờ có người muốn trả 2800 đồng mua lại, bọn em không

đồng ý”

Hô —— 2800 đồng!

Mắt anh chị đều trợn tròn, 5 năm giá tăng gấp đôi!

“Mua cửa hàng quan trọng nhất là xem vị trí, chỉ cần vị trí đẹp, có người qua lại,

tăng giá là cái chắc. Nhưng em thấy các anh chị cũng không nhất thiết phải đâm

đầu vào những chỗ đắc địa nhất, như thế cũng chẳng đến lượt các anh chị chọn.

Cứ xem mấy căn nhà cũ ven đường ấy, dễ vớ được món hời nhất. Cho dù mua về

tự mình sửa sang lại, cũng đáng”

“Mua đất trống không ai thèm ở ven thành phố để xây nhà cũng được, giờ đất

không đắt. Các anh chị xem trước kia chúng ta từ trong núi đi ra mất mấy tiếng

đồng hồ, giờ có xe, hai ba tiếng là đến huyện, thay đổi nhanh biết bao”

Thấy em gái nói say sưa, anh Hai đột nhiên hỏi một câu: “Tiền trong tay các em

đều đem đi mua nhà mua cửa hàng hết à?”

Câu này cô đã nói không chỉ một lần, nhiệt huyết với nhà cửa cửa hàng cao vô

cùng.

Lâm Tuệ gật đầu: “Gần như thế, có cơ hội là mua”

Sắp về đến nhà, Lâm Tuệ chốt lại một câu: “Người giàu chỉ càng ngày càng giàu

thêm”

“Kiếm tiền khó nhất là lúc khởi đầu, vốn ít lợi nhuận ít, vốn nhiều, kiếm tiền sẽ

ngày càng nhiều và ngày càng dễ dàng”

Anh chị Hai ngẫm nghĩ kỹ câu này, thấy đúng là không sai, lúc đầu họ chỉ mong ra

ngoài kiếm được chút tiền lẻ nuôi gia đình là được.

Lúc cơm còn ăn không đủ no, họ căn bản không dám nghĩ mình có thể kiếm được

400 đồng một tháng, đó quả thực là chuyện viển vông, nhưng giờ đã thành

chuyện bình thường như cơm bữa.

“Anh họ Cả! Cậu Cả! Bọn em đến rồi!”

“Ông ngoại bà ngoại! Bọn con về rồi!”

Tiếng máy kéo cũng không át được giọng oang oang của bọn trẻ, từ xa đã bắt đầu

gọi người, ngay cả chị em Đào Mơ và Lâm Quả cũng phấn khích theo.

“Ông bà nội, bọn cháu về rồi!”

Cứ gọi ầm ĩ suốt dọc đường như thế, gọi cả hàng xóm xung quanh ra hết, Lâm

Tuệ chỉ muốn vùi đầu xuống cho đỡ ngại.

Người nhà họ Lâm đã đợi sẵn ở cửa, Lâm Chí chạy ra, la hét ầm ĩ, cậu cũng

muốn ngồi máy kéo.

Máy kéo dừng ngay trước quầy tạp hóa, Lâm Tuệ thuê máy kéo theo ngày, đợi

chiều ăn cơm xong họ sẽ đi về.

Trẻ con nhà khác trong thôn cũng chạy tới chạy quanh máy kéo, chỉ có thể đứng

dưới nhìn trẻ con nhà họ Lâm ngồi trên xe khoe khoang, không dám nhảy lên, sợ

làm hỏng xe.

Lâm Tuệ thấy Lâm Kim Bảo đứng trong đám đông, tay ôm quả bóng đá, muốn rủ

mấy đứa trẻ khác đi đá bóng cùng, nhưng chẳng mấy đứa chịu chơi với nó.

Lâm Tuệ hỏi nhỏ chị dâu Cả: “Quả bóng này không rẻ đâu, cũng là Lâm Quế Mai

mua à?”

Vẻ mặt chị dâu Cả một lời khó nói hết, ghé tai cô nói: “Là cái gã nhân tình kia của

Lâm Quế Mai mua đấy”

Lâm Tuệ kinh ngạc, cô tưởng xin giống xong là hai người đường ai nấy đi rồi chứ,

không ngờ vẫn giữ liên lạc.

Chị dâu Cả ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Lâm Quế Mai bế con về nhà mẹ đẻ

rồi, người trong thôn nhìn cái là biết ngay con của gã kia, Lâm Quế Mai sinh được

con trai cho hắn, hắn vui lắm, tự nhiên sẵn lòng giúp đỡ em vợ một chút”

Lâm Tuệ quả thực muốn giơ ngón tay cái cho Lâm Quế Mai, lợi hại thật, thủ đoạn

nắm thóp đàn ông không tồi, thế mà tìm được cho em trai mình tận hai ông anh rể

sẵn sàng nuôi nó.

Cô đã sớm nghe người trong thôn nói Chốc Tam cải tà quy chính, vì kiếm tiền

nuôi gia đình, mấy năm liền cũng chưa về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.