Lâm Hoành có vẻ quan hệ khá tốt với Lâm Vũ, vừa thấy anh ta liền hớn hở chạy
tới: “Anh Lâm Vũ, anh về rồi ạ!”
Từ Đông Thăng thầm bĩu môi, kích động thế cơ à, hay cho cậu ta làm em vợ anh
ta luôn đi! Uổng công mình thương!
Lâm Vũ đặt nắm rau dại trên tay xuống, đứng dậy, vỗ vỗ vai Lâm Hoành: “Khá lắm
nhóc, giờ cao gần bằng anh rồi đấy”
“Hì hì, ở trường em ngày nào cũng đá bóng với các bạn”
Nghe vậy, Từ Đông Thăng vô thức ưỡn thẳng lưng, ánh mắt đầy vẻ đắc ý, hắn
mới là cái “cột điện” cao nhất ở đây.
Sau vài câu xã giao đơn giản, Lâm Vũ bỏ tay khỏi vai Lâm Hoành, cười chào Từ
Đông Thăng, nụ cười có phần cứng nhắc: “Chào cậu”
“Chào anh”
Từ Đông Thăng đưa tay ra, lần này Lâm Vũ nhìn xuống tay hắn trước, rồi nhìn lại
tay mình, kẻ tám lạng người nửa cân, đều dính đầy nhựa rau và bùn đất xanh
xanh đen đen.
Ai sợ ai, bắt tay cái nào!
Từ Đông Thăng làm mặt nghiêm túc, câu được câu chăng nói chuyện với Lâm Vũ.
Sự chú ý của Lâm Tuệ lại dồn vào túi lưới đựng gà rừng phía sau lưng hai người
anh: “Các anh bắt được gà rừng à!”
An An chưa từng thấy gà rừng, cô bé phấn khích chạy tới: “Cậu ơi, lông gà rừng
đẹp quá! Đủ màu sắc luôn!”
Anh Cả Lâm vội vàng xách túi lưới lên cao: “Đừng sờ vào, gà rừng hung dữ lắm,
dễ mổ người đấy”
Chị em Đào Mơ cũng sán lại gần, vui vẻ nói: “Có hai con lận, cha làm cầu lông gà
cho bọn con nhé!”
Lúc ở trấn trên, ngoài giờ đi học, ngày thường hai chị em đều phải phụ giúp bán
hàng, đã lâu không được chơi đá cầu, tính tình bị kìm nén, giờ về quê là phải
bung xõa hết mình.
Anh Hai Lâm cũng thương con, gật đầu: “Được, cha làm cho, mỗi đứa một cái”
“Cậu ơi, cháu cũng muốn một cái, mang về nhà đá cùng chị”
An An có quả cầu lông bằng nhựa nhiều màu sắc bố mua từ Dương Thành về làm
quà, nhưng cô bé thấy không đẹp bằng cầu làm từ lông gà rừng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Được thôi”
Chị dâu Cả đứng ở cửa quầy tạp hóa vẫy tay gọi các cháu: “Lại đây mợ cho tiền
xu”
Quầy tạp hóa thu về toàn là tiền lẻ hào xu, cứ cách một khoảng thời gian anh Cả
Lâm lại cùng cha Lâm đi gửi tiền, sợ bị cướp.
Lần trước quầy tạp hóa suýt bị cạy cửa trộm đồ, anh Cả Lâm dậy đi vệ sinh đêm
nhìn thấy bóng đen quát lớn một tiếng dọa tên trộm chạy mất, hôm sau họ liền
mang một con gà mái già đi đổi lấy con chó vàng to về trông nhà.
Lúc này chú chó vàng trực đêm đang nằm ngủ gà ngủ gật trước cửa.
An An đi vòng qua con chó, chạy vào trong nhận lấy đồng xu một xu, đưa cho cậu
Hai.
Tuy rằng đá cầu, thêu thùa đều là trò con gái, nhưng hồi nhỏ các cậu cũng chẳng
có đồ chơi gì, cũng thường chơi mấy trò con gái này, nên biết cách làm.
Hồi đó nhà nào trong thôn có gà trống đều khổ sở, mấy cái lông đuôi dài đẹp đều
bị vặt trọc lóc, chỉ còn lại cái phao câu trơ trụi, nhìn thấy trẻ con là sợ hãi kêu
quang quác chạy trốn.
Chị dâu Cả giúp cắt hai miếng vải tròn to hơn đồng xu một chút, rồi dùng chỉ khâu
một vòng quanh mép vải, nhét đồng xu vào giữa, cuối cùng rút chỉ buộc chặt lại,
thế là xong cái đế cầu.
Anh Hai Lâm chọn những chiếc lông gà đẹp nhất, có cái dài cái ngắn, cái cứng cái
mềm, cắm vào đế cầu xòe ra như bông hoa rực rỡ.
An An sờ bím tóc đuôi ngựa của mình, hỏi mẹ: “Tóc con có làm được thế này
không mẹ? Giống bông hoa ấy”
Bé tí đã thích làm điệu rồi.
Lâm Tuệ véo má con: “Đợi con lớn lên ra tiệm cắt tóc uốn là được như thế này
ngay”
vat/chuong-316-thu-tinh-cai-gihtml]
“Giống tóc mẹ hồi trước ạ?”
“Đúng rồi”
“”
Buổi tối đi ngủ, người Từ Đông Thăng nồng nặc mùi rượu, say khướt, tai đỏ
bừng, hắn cả buổi tối thi uống rượu với Lâm Vũ.
Lâm Tuệ ném cái khăn ướt lên mặt hắn: “Người ta lăn lộn ở công trường với công
nhân, tửu lượng đã luyện thành thần rồi, anh so bì với người ta làm gì”
“Ai bảo anh không so được với hắn, làm lại lần nữa, anh chắc chắn chuốc cho
hắn nằm bò ra đất!”
“Phải phải phải, anh là thần rượu, ai cũng không bằng anh được chưa?”
Từ Đông Thăng giật cái khăn xuống, ánh mắt đã lờ đờ, miệng nói lắp bắp: “Hôm
nay em nói chuyện gì với anh Lâm Vũ của em mà vui vẻ thế?”
Lại nữa rồi, cái gì mà “anh Lâm Vũ của em”, Lâm Tuệ chẳng muốn nói chuyện, lau
chân leo lên giường, kéo chăn trùm kín đầu đi ngủ.
Từ Đông Thăng tùy tiện lau mặt một cái, vứt khăn sang bên cạnh, bò lên người
cô.
Khổ nỗi hắn say rượu, không kiểm soát được sức lực, nửa người đè xuống, Lâm
Tuệ suýt nữa bị đè bẹp dí.
Cô chống hai tay lên ngực hắn, đối diện với đôi mắt vô hồn kia: “Rốt cuộc anh
muốn làm gì?”
Từ Đông Thăng cố gắng định thần, nhìn vào mặt cô, đưa tay sờ soạng: “Hôm nay
anh thấy em nhét thư tình cho hắn!”
“Thư tình cái gì?” Lâm Tuệ dùng sức đẩy hắn ra.
Từ Đông Thăng thuận thế ngã sang một bên, miệng lẩm bẩm: “Anh thấy hết rồi”
“Anh thấy cái gì mà thấy, đó là số điện thoại trong thôn mình, em bảo anh ấy lúc
nào khu nhà ở thương mại xây xong thì gọi điện cho em, chúng ta đưa con qua đó
tham quan”
Lâm Tuệ cũng chẳng biết hắn có nghe lọt tai không, tiếng ngáy đã vang lên, cô
bực mình vỗ bốp một cái vào người hắn, phiền chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, Từ Đông Thăng dậy rửa mặt, ngồi xổm trước chậu rửa, soi
gương thấy một bên mặt đỏ lựng: “Kỳ lạ, chẳng lẽ uống nhiều rượu quá chưa tỉnh
rượu à?”
Lâm Tuệ đang tết tóc cho An An bên cạnh, bình thản nói: “Chắc là dị ứng rượu
đấy, anh tránh xa An An ra một chút”
An An bịt mũi: “Bố hôi quá”
Từ Đông Thăng sờ mặt, nếu là dị ứng sao lại chỉ đỏ có một bên mặt nhỉ?
Ăn sáng xong, cả nhà lên đường về. Chưa vào đến cửa nhà, An An đã cầm quả
cầu xinh đẹp chạy đi tìm chị họ.
Mấy cô bé vui vẻ đá cầu trước cửa nhà, những quả cầu lông gà sặc sỡ bay lên
bay xuống: “1, 2, 3, 4.. 15!”
“Đến lượt tớ, đến lượt tớ!”
Lâm Tuệ sang nhà cũ phụ giúp chuẩn bị cơm tất niên.
Đại gia đình mấy nhà cộng lại cũng đông, bọn trẻ lớn rồi, một bàn ngồi không hết,
dứt khoát chia bàn nam nữ riêng.
Mọi người trò chuyện về việc buôn bán, người làm thuê trong tiệm anh Cả Từ
không hợp tính, có lẽ phải tự mình làm.
Chị dâu Cả than thở, giờ việc buôn bán tốt hơn trước, đợi bọn trẻ khai giảng đi
học thì đúng là không xoay xở kịp.
Chị dâu Hai lên tiếng: “Đợi năm nay Quyên Quyên tốt nghiệp tiểu học cho nó ra
tiệm phụ giúp cũng được mà, em cũng đang tính cho Tú Tú ra giúp vợ chồng em
đây”
Chị dâu Cả gật đầu: “Cũng phải, chúng nó cũng làm được khối việc rồi”
Lâm Tuệ theo bản năng nhìn về phía hai chị em Quyên Quyên và Tú Tú, hai cô bé
nhìn mẹ mình, vẻ mặt kinh ngạc, đũa cũng dừng lại, rõ ràng là mới biết chuyện
này.