Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 317: Con gái học nhiều làm gì?



Sẵn sàng

Trong lòng Lâm Tuệ không thoải mái lắm, nhưng cô chỉ là thím, không xen vào

chuyện nhà người ta được, chỉ có thể hỏi một câu: “Thành tích của hai đứa nó

chẳng phải khá tốt sao? Em nghe nói thi toàn được 90 điểm mà”

Chị dâu Hai cười: “Con gái con đứa học nhiều làm gì? Ở nhà phụ giúp mấy năm,

đợi đến 18 tuổi thì tìm chồng gả đi là xong. Chúng ta ngày xưa còn chẳng được đi

học, chúng nó học hết tiểu học là tốt lắm rồi”

Chị dâu Cả cũng nhìn Lâm Tuệ: “A Tuệ chẳng phải cũng chỉ học hết tiểu học thôi

sao?”

“Vâng, cho nên bây giờ ngày nào em cũng phải học đấy, chỉ học hết tiểu học thì

không biết được nhiều thứ đâu”

An An nghe hiểu lời người lớn nói, ngồi bên cạnh phụ họa: “Mẹ ngày nào cũng

đọc sách làm bài tập cùng bọn con, chăm chỉ lắm”

Lâm Tuệ gỡ xương cá cho con: “Trước kia không có cơ hội đi học, lớn lên rồi

muốn học lại khó khăn lắm. Phụ nữ biết ít chữ, sau này bài tập của con còn không

đọc hiểu thì dạy con kiểu gì? Biết ít, ra ngoài bị người ta lừa cũng không biết”

“Học hết tiểu học là đủ rồi, biết đọc biết viết, còn có thể làm giáo viên lớp xóa mù

chữ ấy chứ, học nhiều nữa thì sau này cũng là người nhà khác” Chị dâu Hai vừa

nói vừa gắp thức ăn vào bát mình.

“Sau này sinh con thì để thầy cô giáo ở trường dạy là được, chúng nó còn bị ai

lừa được chứ. Việc nhà bao nhiêu thứ, chúng nó phải giúp đỡ chia sẻ, không thể

nuôi báo cô được”

Tư tưởng của các chị từ xưa đến nay vẫn bị cha mẹ dạy dỗ như vậy, con gái là

nuôi hộ nhà người ta, không cần tốn quá nhiều tâm sức. Quyên Quyên và Tú Tú ở

hai nhà này đã sướng hơn con nhà người khác nhiều rồi, không bị ngược đãi,

được ăn no mặc ấm lại còn có quần áo mới.

Nhưng muốn nhiều hơn nữa thì không có.

Hốc mắt Quyên Quyên và Tú Tú đỏ hoe.

Từ Quốc Hoa nắm chặt đôi đũa, ngón tay trắng bệch. Cậu nhìn em gái, bắt gặp

đôi mắt đỏ hoe kia, trong lòng thấy khó chịu.

“Con dù sao học cũng đến thế thôi, thi còn chẳng qua nổi, để con ra tiệm làm việc,

cho em đi học tiếp đi”

Chị dâu Cả lườm con trai một cái: “Mày nói linh tinh cái gì đấy, mày mà học hết

cấp hai, xin vào nhà máy trên thành phố làm công nhân, nở mày nở mặt biết bao”

Nói cho cùng, họ vẫn cảm thấy làm công nhân nhà máy quốc doanh oai hơn làm

hộ kinh doanh cá thể.

“Đúng đấy, con gái thì không cần tốn nhiều tiền đi học làm gì” Chị dâu Hai dặn dò

Từ Quốc Cường: “Cả mày nữa, học hành cho tử tế vào mà lấy cái bằng tốt

nghiệp”

An An ngơ ngác nhìn mẹ: “Mẹ ơi, đi học tốn tiền lắm ạ?”

Chị dâu Hai cười nói: “Tốn chứ, mua sách vở bút mực đều là tiền cả, lại nói hộp

bút sáp màu ngày thường cháu hay vẽ ấy, tốn một hai đồng bạc, không rẻ đâu!

Mua được mấy cái bánh bao thịt đấy”

Lâm Tuệ ngắt lời chị: “Quyên Quyên và Tú Tú đi học cũng chẳng tốn bao nhiêu

tiền, hơn nữa sách vở bút mực bình thường, một học kỳ cũng chỉ mười mấy đồng

tiền học phí, lương thực thì mang từ nhà đi là được”

“Nhà chúng em không giàu có như nhà các bác, nó không ra tiệm phụ giúp thì

phải thuê người, đấy cũng là một khoản tiền lớn, còn đắt hơn tiền học phí. Nếu nó

không đi học, hai khoản tiền này đều tiết kiệm được, để mua thêm cho nó mấy bộ

quần áo mới chẳng tốt hơn sao?”

Từ Quốc Cường mím môi, cậu cũng muốn nói đỡ cho em gái, nhưng cậu không

có tiền.

An An nhìn mẹ, trong mắt đầy vẻ bất an, sau này cô bé lớn bằng các chị cũng

không được đi học nữa sao? Tuy cô bé cũng chẳng thích học lắm, nhưng cô bé

thích các bạn cùng lớp.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lâm Tuệ xoa đầu con: “Không sao đâu, sau này An An muốn học đến bao giờ

cũng được”

Bên kia bàn, giọng Từ Đông Thăng vang lên rõ ràng: “Sau này An An nhà mình

phải thi đại học, làm nữ sinh viên đại học đầu tiên trong thôn”

Cha Từ suýt nữa sặc cơm: “Nó mới 7 tuổi, mày đã nghĩ đến chuyện 10 năm sau

rồi à?”

“Đương nhiên rồi!” Từ Đông Thăng vẻ mặt tự tin, “An An nhà mình thông minh,

chắc chắn thi đậu, cho dù không đậu cũng chẳng sao, sau này muốn học đến khi

nào thì học”

vat/chuong-317-con-gai-hoc-nhieu-lam-gihtml]

“Con vất vả kiếm tiền bên ngoài, nếu đến tiền thuê người làm cũng phải cắt xén

từ việc học của con cái, thì thằng bố này vô dụng quá”

“Đừng nói cái gì con trai con gái, nếu con gái mà không được đi học, thì con đào

đâu ra người vợ tốt thế này?”

Từ Đông Thăng mặc kệ sắc mặt người khác, hắn ở nhà vốn đã “vô pháp vô

thiên”: “Con gái gả sang nhà người ta thì không chảy dòng máu nhà mình nữa

à? Từ nhà mình đi ra, cả đời vẫn là con gái mình, sau này nó còn phải hiếu thuận

với mình chứ”

Chị dâu Hai hừ một tiếng: “Chị Cả học nhiều như thế, chẳng phải cũng”

Anh Hai lườm vợ, chuyện tốt không nói, toàn nói chuyện gở, không thấy sắc mặt

cha mẹ thay đổi rồi à.

An An vừa được bố khen trước mặt mọi người, mặt đỏ bừng, lớn tiếng đáp: “Con

sẽ hiếu thuận, sau này lớn lên kiếm thật nhiều tiền, mua nhà lầu to cho bố mẹ ở!”

Từ Đông Thăng vui vẻ, vỗ đùi anh Cả anh Hai: “Nghe thấy chưa, con gái em bảo

sau này cho em ở nhà lầu to đấy!”

Anh Hai Từ nhìn Tú Tú, đứa con gái này vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, từ nhỏ

đã biết giúp việc nhà, ăn cũng ít.

Anh nghĩ nghĩ, bất chấp ánh mắt hình viên đạn của vợ: “Chỉ cần Tú Tú thi đỗ cấp

hai thì cứ cho nó học tiếp đi”

Mắt Tú Tú sáng bừng lên!

“Từ Diệu Tổ!” Chị dâu Hai tức giận, rõ ràng tối hôm trước đã bàn bạc xong xuôi,

sao giờ bị khích vài câu đã đổi ý rồi.

Nhà lầu cái gì, gả đi rồi ai còn quản anh nữa.

“Chú Ba nói đúng, chúng ta vất vả kiếm tiền bên ngoài, tiền kiếm được một tháng

đủ cho con đi học cả mấy năm, hà tất vì tiết kiệm chút tiền ấy mà bắt con bỏ học”

Từ Tú Tú lau nước mắt, Quyên Quyên cũng mong chờ nhìn cha mình, hy vọng

cha cũng có thể nói giúp một câu, ai ngờ mẹ cô bé đã chặn họng cha trước.

“Ông đừng có mơ! Thuê người làm một tháng ba bốn mươi đồng, ông tính xem

một năm là bao nhiêu tiền? Con ranh con sau này chưa biết có kiếm nổi từng ấy

tiền về không nữa là”

Từ Quyên Quyên không phục, mắt đỏ hoe nhưng cố kìm nén không khóc: “Con

làm được! Con chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền như thế về, con cũng sẽ mua

nhà to cho cha mẹ ở!”

“Xùy ——” Chị dâu Cả cười nhạo, “Mày đừng có học người ta khoác lác, mày

kiếm kiểu gì? Dựa vào cái mồm này à?”

Từ Quyên Quyên bị mẹ ruột chế giễu trước mặt mọi người, mặt càng đỏ hơn.

Cha Từ đập bàn một cái, trấn áp cục diện, đợi mọi người đều nhìn về phía mình

mới lên tiếng: “Bây giờ khác với thời các con còn nhỏ, người đi học ngày càng

nhiều, các con kiếm tiền cũng ngày càng nhiều, cũng nên biết tầm quan trọng của

cái chữ”

Chị dâu Hai lí nhí: “Học hết tiểu học là biết đủ chữ rồi”

Cha Từ trừng mắt, chị ta nhún vai, rụt cổ lại.

“Tính toán thế nào các con về đóng cửa bảo nhau sau, giờ ăn cơm tất niên cho

xong đã”

“Vâng ạ”

Có thêm khúc nhạc đệm này, không khí không còn vui vẻ như lúc đầu.

Năm nay ai về nhà nấy đón giao thừa, mấy anh em An An ban ngày chơi mệt, ngủ

rất nhanh. Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng ngồi trước TV xem chương trình Đêm hội

mùa Xuân, đèn đuốc sáng trưng, hai vợ chồng trò chuyện về tình hình cửa hàng.

Đột nhiên cổng viện bị ai đó gõ vang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.