Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 32: Chó con



“Tèn ten ten tèn —— em xem đây là cái gì?” Từ Đông Thăng lại bước tới gần cô

vài bước.

Lâm Tuệ nhìn rõ, đúng là một con chó con, nhìn có vẻ vừa cai sữa không lâu,

răng vẫn còn bé xíu.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh không phải đi lên núi sao? Kiếm đâu ra con chó con này

thế?”

Từ Đông Thăng nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó, đắc ý nói: “Là anh phát hiện lúc đang

tìm nấm trên núi đấy. Không biết bố mẹ con chó này đi đâu mất, chỉ có mình nó

nằm trơ trọi trên mặt đất, lạnh run cầm cập, cứ kêu ư ử mãi”

“Nhà mình nuôi gà với thỏ ngày càng nhiều, mà người lại neo đơn, nếu có con

chó trông nhà thì anh với em đều yên tâm hơn chút”

“Anh nghe nói chó không chỉ phòng người lạ mà còn bắt được chuột nữa đấy!”

Lâm Tuệ không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là cô định sang xuân ấm

áp rồi mới đi mua một con to hơn chút. Con này bé quá.

Nhưng nếu là nhặt được, đương nhiên cô sẽ không chê.

“Em thấy cũng được, nuôi đi. Nó bé tí tẹo thế này ăn cũng chẳng tốn bao nhiêu”

Nửa năm sau Lâm Tuệ nhất định sẽ rút lại câu nói này, một con chó lớn sức ăn

không kém gì một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng trước mắt, con chó con chưa cai sữa này ăn chẳng đáng là bao, ngày ba

bữa cho chút cháo loãng là được.

Đợi chân Lâm Tuệ khỏi hẳn, hai người thu dọn đồ đạc về nhà.

Trước khi đi, Lâm Tuệ dúi cho Mẹ Lâm mấy phong bao lì xì nhỏ. 2 cái cho bố mẹ,

mỗi cái 1 đồng. 3 cái còn lại cho các cháu, mỗi cái 5 hào. Dặn phải đến mùng một

Tết mới được đưa cho chúng.

Mẹ Lâm vốn định từ chối, Lâm Tuệ không chịu nổi cảnh này, vội kêu chân đau

phải đi nhanh kẻo muộn.

Họ mang về đầy hai gánh đồ.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Một gánh đựng rau dại, nấm khô và nấm tươi mới hái hôm qua, cộng thêm tay nải

quần áo của hai người là đầy ắp. Gánh còn lại đựng con gà rừng và ba con thỏ

vất vả lắm mới bắt được, thêm nửa bao than củi.

Dù sao gỗ làm than trên núi còn nhiều, dùng hết lại đốt tiếp là được.

Tuy Lâm Tuệ có thể đi bộ chậm rãi, nhưng đi đoạn đường núi dài như thế chắc

chắn không ổn.

Anh cả Lâm giúp gánh đồ, đưa họ ra bến xe. Từ Đông Thăng cõng Lâm Tuệ,

trước ngực còn đeo thêm con chó con đáng yêu.

Vì Từ Đông Thăng đã gọi điện báo trước cho Mẹ Từ, nên bà biết khoảng thời gian

hai người về, vừa khéo nhóm bếp lò trong nhà họ lên sưởi ấm ngồi đợi.

Bố Từ cũng bị bà gọi sang.

Lý do là cảm thấy đốt bếp lò mà có một người sưởi thì phí phạm.

Bà thấy thằng ba chạy về một chuyến, để gánh đồ đầy ắp vào nhà, rồi lại định

chạy ra ngoài.

“Ấy ấy ấy. Mày làm gì đấy? Lại đi đâu? A Tuệ không về à?”

“Về chứ ạ, chân cô ấy bị trẹo mà, đang đi chậm phía sau, con ra đỡ cô ấy”

Mẹ Từ buông tay hắn ra: “Ờ, thế đi đi”

vat/chuong-32-cho-conhtml]

Bà cúi xuống lục lọi trong sọt: “Còn chưa qua Tết mà rau dại đã mọc rồi à? Nhìn

non thế, chắc là đào trên núi, sớm hơn chỗ mình. Mấy loại nấm này ăn được

không đấy? Tao chả dám ăn”

“A Tuệ là người miền núi, nó biết nấm nào ăn được, để nó làm là được rồi, bà

đừng có động vào” Bố Từ ghé lại, nhìn cái sọt kia, thấy thịt là mắt sáng lên.

“Bố, mẹ”

Lâm Tuệ được Từ Đông Thăng dìu ngồi xuống trước bếp lò, chân tay đang lạnh

cóng mới dần có cảm giác.

“A Tuệ chân cẳng thế nào rồi? Còn đau không con?”

“Đỡ nhiều rồi mẹ ạ, đi chậm thì vẫn đi được. Chỉ cần không chạy nhảy là được”

“Gâu ~ gâu gâu ~”

Mẹ Từ giật mình: “Tiếng gì đấy?”

“Úi, con quên mất, thả mày ra ngay đây”

Từ Đông Thăng vỗ trán, quên béng mất vật nhỏ này.

Hắn cởi cúc áo, một tay nâng con chó con ra, đặt trước đầu gối sưởi ấm.

“Đây là con chó con con nhặt được trên núi, mang về giữ nhà”

“Giữ nhà á? Bé tí tẹo thế này, không cẩn thận giẫm chết toi, chuột nó cắn

chết thì có, ai trông ai?”

Từ Đông Thăng hiện tại cưng con chó này lắm, không nghe lọt tai lời chê bai nào:

“Mẹ nói cứ như nó không lớn lên được ấy, con tự tay nuôi lớn nó còn thân thiết

nghe lời hơn ấy chứ”

Ừ thì cũng đúng, thời buổi người còn không đủ ăn, hầu như chẳng ai bỏ lương

thực ra nuôi chó, không thịt chó ăn là may rồi.

Nhưng Mẹ Từ bắt được cơ hội, lại bắt đầu bài ca tiết kiệm, chăm chỉ làm ăn.

Từ Đông Thăng sợ nhất bài này, ngắt lời bà: “Mẹ mau chia rau dại đi, mỗi nhà một

phần. Chần qua nước sôi rồi xào, ăn giòn ngọt lắm. Nhưng mà chỗ nấm kia sợ

mọi người xào không kỹ ăn vào ngộ độc, để A Tuệ làm xong rồi mang sang cho

mọi người. Con ăn ở nhà mẹ vợ rồi, ngon miệng lắm, tươi roi rói”

Mẹ Từ bực mình, cứ nói đến chuyện tiết kiệm là nó lảng đi.

“Biết rồi, nấm lạ hoắc lạ huơ bọn tao chưa thấy bao giờ, đúng là phải để A Tuệ

làm. Nhưng phải cẩn thận, xào chín kỹ mới được ăn đấy”

“Còn con gà rừng nữa. Vất vả bố mẹ trông nhà giúp bọn con, hôm nay nấu cơm ở

đây luôn, gọi cả nhà anh cả anh hai sang ăn cùng cho vui” Lâm Tuệ cười nói.

Chân cô đã đỡ nhiều, không đến mức không đứng nấu cơm được.

“Được được được” Mẹ Từ vui vẻ, lâu rồi không ăn cơm đông đủ, cho nó náo

nhiệt.

Bố Lâm đợi họ nói hươu nói vượn xong, cũng chẳng nhắc gì đến ba con thỏ đang

nhảy loi choi trong sọt kia.

“Mấy con thỏ này cũng định nuôi à?”

“Dạ, vâng”

Từ Đông Thăng còn tưởng bố muốn ăn thịt thỏ, có chút khó xử.

Giây tiếp theo lại nghe ông hỏi: “Chúng mày thành thật khai báo đi, nuôi nhiều thỏ

thế này để làm cái gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.