Lúc trước bảo để dành ăn thịt, kết quả nuôi lớn rồi vẫn không giếc, thỏ đẻ hết
lứa này đến lứa khác, số lượng ngày càng nhiều.
Sáng nay ông ngắm nghía chuồng thỏ cả buổi, nhìn cái kiểu này là định làm trang
trại chăn nuôi đây mà.
Lâm Tuệ đoán bố chồng đã nhịn mấy ngày nay rồi, vừa nãy mặt cứ trầm xuống
mãi.
Đối mặt với bố mẹ chồng, lần này Lâm Tuệ không để chồng che chắn phía trước
nữa.
Thứ nhất hắn không “hiểu rõ” thế cục tương lai bằng cô, thứ hai đây là ý tưởng cô
mang từ nhà mẹ đẻ về, cô muốn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối.
“Bố mẹ, bố mẹ không thấy là hiện tại các hộ chăn nuôi ngày càng nhiều sao?”
Mẹ Từ chưa chắc đã biết, nhưng mấy ông bạn già của Bố Từ ở rải rác các thôn
lân cận, chắc chắn ông có nghe phong thanh chút đỉnh.
Quả nhiên, ông gật đầu: “Thôn bên cạnh có thêm hai người nuôi heo, thôn đằng
trước nữa có người mở trại gà”
“Chỗ mình hẻo lánh, tin tức đến chậm, con cũng là tình cờ nghe người ta nói
chuyện trên trấn, những thành phố lớn đã cải cách mở cửa rồi, lãnh đạo đặc biệt
khuyến khích nông dân chăn nuôi, dựa vào đôi bàn tay cần cù để làm giàu”
“Nói thật, hiện tại anh Đông đã thay đổi không ít. Nhưng bao nhiêu năm nay quen
thói rồi, giờ anh ấy có học trồng trọt thế nào cũng chỉ đến thế thôi. Anh ấy cũng
chẳng yêu thích gì việc đồng áng, chi bằng bọn con ở nhà nuôi gà nuôi thỏ, mang
đi bán cho tiệm cơm quốc doanh hoặc bán cho những người có tiền mà không có
phiếu thịt, rồi lấy tiền đó mua lương thực ăn”
Từ Đông Thăng nghe hai câu đầu còn hơi xấu hổ, nghe đến đoạn sau cũng gật
đầu lia lịa. Hắn thật sự không thích trồng trọt, mệt chết đi được, lương thực thu
được chẳng đổi được bao nhiêu tiền, chỉ đủ để không chết đói.
Mẹ Từ cảm thấy không đáng tin: “Mày mang đi bán, người ta mua chắc? Tiệm
cơm quốc doanh toàn phải có quan hệ mới đưa hàng vào được”
“Đấy là bây giờ, tiệm cơm quốc doanh còn độc quyền. Nhưng một hai năm nữa,
hộ kinh doanh cá thể làm ăn buôn bán ngày càng nhiều, tiệm cơm tư nhân cũng
sẽ mọc lên, người tranh bát cơm nhiều, thì chắc chắn phải xem đồ ăn nhà ai
ngon, lạ miệng mới hút khách được”
“Người nuôi gà thì nhiều, nhưng làng trên xóm dưới có ai nuôi thỏ đâu con chưa
thấy bao giờ. Thịt thỏ làm kiểu gì cũng ngon, lại còn lạ miệng”
“Hơn nữa, kể cả con bán lẻ cho người thành phố, trừ việc hơi phiền phức chút,
chắc chắn cũng không lo ế. Mẹ cứ nói xem, nếu trong túi mẹ mỗi tháng có 50
đồng, mẹ có sẵn lòng bỏ ra 3 đồng mua con thỏ béo hay con gà ngon cho cháu
đích tôn ăn không?”
Mẹ Từ không nói nên lời, bà cũng không dám mơ trong túi mình mỗi tháng có 20
đồng. Nếu thực sự có lương cao thế, thì chắc chắn là sẵn lòng rồi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
vat/chuong-33-nha-ho-tu-toan-nguoi-that-hochtml]
Con gái lớn của bà mỗi lần về đều kể chuyện người thành phố sống thế nào, đặc
biệt chịu chi cho chuyện ăn uống.
“Nhưng thế này không phải là đầu cơ trục lợi à? Có bị bắt không?”
“Đầu cơ trục lợi là lợi dụng kẽ hở, bán giá cắt cổ. Ví dụ như con mua lương thực
ở quê giá 2 xu, quay lại thành phố bán 2 hào, người khác không mua được lương
thực rẻ chỉ có thể cắn răng mua giá đắt của con. Nhưng đây là bọn con tự nuôi
để ăn, cũng là nông sản phẩm, con bán giá ngang với xưởng thịt, sao lại không
được?”
Bố Từ vuốt tẩu thuốc: “Bên ngoài thay đổi nhiều thế thật à?”
Tim Mẹ Từ đập thình thịch, nhà họ hiện tại có mấy chục con gà và thỏ, theo quy
định mấy năm trước, hai người mới được nuôi một con gà.
Họ nửa đời người không ra khỏi thôn, tư tưởng vẫn dừng lại ở thời đại “đầu cơ
trục lợi”, “cắt cái đuôi tư bản”, cứ nhớ lại là thấy sợ.
Trong thôn từng có một nhà, vì nuôi thừa một con gà mà bị một đám người xông
vào chuồng, đánh chết gà ngay tại trận.
Con gà mái đó nuôi để lấy trứng cho con dâu mang thai tẩm bổ, kết quả đám
người kia đập phá la hét, đánh chết gà, người cũng chẳng yên.
Nhưng A Tuệ nói đúng một điểm, thằng ba không hợp với việc trồng trọt.
“Bố mẹ yên tâm đi, bọn con nuôi quy mô lớn mới sợ, giờ mới có mấy con bọ. Cứ
nuôi đã, nửa năm sau tính tiếp”
Bố Từ mở miệng: “Ừ, cứ nuôi đi. Từ từ mà làm, nếu thật sự làm chăn nuôi được
thì tiền về còn nhanh hơn trồng trọt”
Lâm Tuệ cười nói: “Rảnh rỗi anh Đông ra trạm phế phẩm trên thành phố mua ít
báo cũ về, nhà mình cũng nên tìm hiểu sở thích của lãnh đạo, xem thành phố lớn
người ta thay đổi thế nào rồi. Muốn kiếm tiền thì phải đi trước đón đầu”
“Đúng đấy, muốn kiếm tiền phải nhanh nhạy, thằng ba sớm đi mua báo về đây”
Con dâu và bố chồng kẻ tung người hứng, nói chuyện rất hợp ý nhau. Mẹ Từ ghét
bỏ nhìn ông: “Lão già nhà ông có ai biết chữ không? Cả nhà họ Từ toàn người
thất học, mua về cho ai xem?”
Trừ chị cả Từ ra, nhà họ Từ đúng là chẳng ai học hết tiểu học.
Bố Từ chốt hạ: “Thằng hai phải đưa con đi học, bảo thằng Quốc Hoa, Quốc
Cường ở trường học hành cho tử tế vào! Về nhà việc đầu tiên là đọc báo cho cả
nhà nghe, đọc sai một chữ phạt đứng mười phút”
Lâm Tuệ cười thầm, cô không có ý định hại cháu trai đâu nhé.