Đã bảo ăn chung thì rau dại cũng chẳng cần chia chác làm gì, gọi hai nhà kia
mang sang làm chung luôn. Nhưng chỉ có một cái chảo, nên bảo họ nấu cơm ở
nhà rồi bưng sang.
Lâm Tuệ đi lại trong bếp rón ra rón rén, Mẹ Từ ngứa mắt, kéo cái ghế con bắt cô
ngồi ở cửa.
“Con cứ bảo mẹ làm thế nào là được, chẳng lẽ mẹ không biết làm chắc?”
Lâm Tuệ mừng rỡ được nhàn hạ.
Chẳng bao lâu sau, Từ Đông Thăng gọi hai nhà hàng xóm sang.
Chị dâu cả chị dâu hai nhặt rau rửa rau, Mẹ Từ vặt lông gà. Mấy người đàn ông
ngồi trong nhà thoải mái tán phét chuyện trên trời dưới biển.
Từ Đông Thăng có khán giả, kể chuyện hăng say, nước miếng bắn tứ tung, như
người kể chuyện rong vậy.
Con chó con vừa được cho uống nước ấm, đang nằm gọn trên đùi hắn.
Lâm Tuệ: Hy vọng lúc con anh ra đời cũng được anh cưng chiều như thế.
Từ Quốc Hoa dẫn đầu đám trẻ con mang ghế từ nhà mình sang.
“Oa! Chú Ba! Chú nuôi chó à!” Nó vươn tay định sờ đầu chó con, kết quả bị nhe
răng cảnh cáo.
Từ Đông Thăng cười ha ha, hôn chùn chụt vào đầu con chó nhỏ: “Đúng đúng
đúng, sau này trừ người nhà mình ra, gặp ai cũng phải hung dữ như thế. Không
cho chúng nó vào nhà!”
“Chú Ba chú Ba, con chó này tên gì thế ạ?”
“Tên Sơn Oa, nhặt được trên núi (Sơn)”
“Thế sao không gọi là Sơn Cẩu?”
Từ Đông Thăng lườm nó: “Khó nghe chết đi được”
“Cho cháu ôm một cái đi?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Cháu cũng muốn ôm, cháu cũng muốn ôm!”
Mấy đứa trẻ tranh nhau đòi sờ chó con, nhà chúng nó chưa có thú cưng đáng
yêu thế này bao giờ. À, trừ con thỏ ngốc nghếch kia ra.
Từ Quốc Cường thèm thuồng hỏi bố nó: “Bố ơi, nhà mình cũng nuôi một con chó
con được không? Bố xem nhà chú Ba có tường rào mà vẫn nuôi chó giữ nhà.
Nhà mình chưa có tường rào, càng phải đề phòng người xấu chứ!”
Anh hai Từ liếc con: “Đi đâu mà xin chó? Bố chả biết chỗ nào có”
Nó không biết đây là “kế hoãn binh” của người lớn, tưởng bố đồng ý, nhảy cẫng
lên sung sướng.
“Con biết nhà ai có! Lớp con có bạn nhà nuôi lợn, vừa mua chó về trông nhà.
Mình cũng đi mua đi!”
Từ Quốc Hoa cũng kéo tay bố nó, giọng oang oang: “Bố bố, nhà mình cũng nuôi
một con đi!”
Chị dâu hai ở ngoài sân hét vọng vào: “Nuôi mày còn chưa xong, còn nuôi chó?
Giờ trong nhà đào đâu ra tiền, mày sờ túi bố mày xem có đồng xu nào không, ai
bỏ tiền ra mua cho mày?”
Lại thế nữa rồi, cứ nhắc đến tiền là nổ ngay được.
Anh hai Từ trừng mắt nhìn Quốc Cường: “Nuôi cái gì mà nuôi, nhà mày chẳng có
cái gì, mua chó về giữ cái gì?”
“Sao không được nuôi chó? Trong nhà nuôi được thỏ, con không yêu thỏ, con chỉ
yêu chó thôi!”
“Nuôi thỏ chỉ cần cho ăn cỏ là được, nuôi chó còn phải cho ăn cơm ăn thịt, giống
nhau được à?”
Chị dâu hai chống nạnh: “Thỏ nuôi lớn còn giếc thịt ăn được, mày nuôi chó lớn
lên có ăn được không?”
Từ Quyên Quyên và Từ Tú Tú tủi thân nhìn nhau, mắt đỏ hoe, chúng nó nhất định
sẽ trông chừng thỏ của mình, không cho ai giếc thịt hết!
Chị dâu cả cũng chỉ vào mũi anh cả Từ mắng: “Bớt rước việc vào người cho tôi
nhờ, nuôi một con thỏ là đủ rồi. Nhà chú Ba nhiều đồ tốt, nhà mình có cái gì đáng
giá để người ta trộm đâu?”
“Cái bà này, mắng tôi làm gì! Tôi đã nói gì đâu!” Anh cả Từ vô tội bị vạ lây, bĩu
môi.
“Ông chổng mông lên là tôi biết ông định làm gì rồi!”
Từ Đông Thăng ôm chó con xem kịch vui. Vẫn là xem người khác bị mắng thú vị
hơn!
Bữa tối hôm nay thơm ngon đến mức họ suýt nuốt cả lưỡi.
Canh gà rừng hầm mỗi người được một bát, uống xong thấy người ấm sực lên.
vat/chuong-34-tranh-gianh-dia-ban-gay-hoahtml]
Rau dại xào mỡ heo rất non, nấm xào họ chưa ăn bao giờ. Lâm Tuệ và Từ Đông
Thăng động đũa trước, những người khác không dám gắp, chỉ có Từ Quốc Hoa
láu cá, thấy chú Ba ăn ngon lành, nhân lúc mẹ không để ý gắp trộm một miếng.
“Ưm, mềm thế, trơn tuột! Ngon hơn củ cải nhiều!”
Mặt chị dâu cả biến sắc, suýt nữa móc họng bắt nó nhả ra.
Nhưng thấy ăn xong không sao, họ bắt đầu thi nhau gắp lấy gắp để.
Lâm Tuệ: Nếu có độc thì phải nửa đêm mới phát tác cơ.
Lâm Tuệ biết mấy đứa trẻ nghịch ngợm lắm, không trông chừng kỹ là gây họa
ngay.
Ăn no xong, cô nghiêm túc dặn dò lũ trẻ: “Mấy loại nấm ăn được này là ở quê
thím người ta phải thử chán chê rồi mới biết là không độc. Các cháu không biết
loại nào, tuyệt đối không được tùy tiện hái! Đừng nói là ăn, có loại nấm chạm vào
thôi cũng trúng độc, ăn một miếng nhỏ là thần tiên cũng không cứu được đâu!
Càng sặc sỡ thì độc càng mạnh”
Nếu vì nấm cô mang về mà xảy ra chuyện thì cô thành tội nhân thiên cổ mất.
Từ Quốc Cường ngây ngô: “Thím Ba sao biết bọn cháu định lên núi hái nấm?”
Từ Quốc Hoa vỗ đầu em: “Thằng ngu này, mày không nói thì ai biết?!”
Kết quả nó cũng bị chị dâu cả cốc cho một cái.
Thế là hay rồi, ăn ngay một trận đòn kép, hai anh em không đứa nào thoát. Từ
Quốc Siêu còn đứng bên cạnh cổ vũ mẹ nó đánh mạnh vào.
Mãi đến khi chúng nó thề sống thề chết sẽ không tự tiện đi hái nấm thì mới
được tha.
Lâm Tuệ nhìn Từ Đông Thăng để nguội cháo loãng, băm nhỏ xương gà rồi mới
đặt trước mặt Sơn Oa. Chỉ thiếu điều tự mình nhai nát mớm cho nó ăn.
Con đẻ chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
“Ngon không?”
Hắn định cắt cái phao câu gà cho chó con ăn, nhưng đó là món khoái khẩu của
bố hắn, không dám làm càn.
Hôm sau, Cẩu Tử nghe tin anh nó đi nhà vợ về, vội vàng chạy sang báo tin.
Lâm Tuệ ngồi một bên nhặt đậu, dỏng tai lên nghe.
“Hồi trước A Hạo, Tiểu Hổ và Béo đánh bài ở sòng trên trấn, chơi thân với Chấn
ca. Không biết Chấn ca gặp rắc rối gì, em nghe lỏm được hình như là tranh giành
địa bàn gây sự gì đó”
“Hai hôm trước khi anh về, bọn nó vốn định sang rủ anh đi cùng, đi giúp lấy lại thể
diện, nhưng anh không có nhà. Bọn nó chê em không biết đánh nhau nên không
gọi em”
Từ Đông Thăng cau mày suốt: “Giờ sao rồi? Bọn nó thế nào?”
“Cũng tàm tạm, một đứa gãy tay, một đứa bị thương mặt, một đứa bị chém vào
tay”
Từ Đông Thăng thở dài, đứng dậy: “Đi, chúng ta qua xem sao”
Lâm Tuệ lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, cúi đầu nhặt đậu tiếp, nhưng càng nhặt càng
rối, dứt khoát ném sang một bên, đi ngủ bù.
Không có đồng hồ, không biết ngủ bao lâu, nhưng khi cô tỉnh dậy thì chồng đã về
rồi.
Hắn ngồi ở nhà chính, ôm Sơn Oa vuốt lông, mày nhíu chặt, tâm trạng nhìn là biết
không tốt.
Cô đi tới: “Đông ca, sao thế? Bị thương nặng lắm à?”
“Cũng được, một đứa gãy xương tay, một đứa bị rạch mặt, một đứa bị chém
vào bàn tay”
Từ Đông Thăng thở dài: “Anh thấy bọn nó càng ngày càng đi chệch đường rồi,
trước kia đánh nhau chỉ động chân động tay, lần này toàn dùng dao, nghe nói
bên kia còn có súng”
Lâm Tuệ nghe mà rùng mình, thời buổi này, mấy tên lưu manh đúng là liều mạng.
“Là tại cái tên Chấn ca kia à?”
Từ Đông Thăng cười lạnh: “Bọn nó điên hết rồi, mở mồm ra là ‘Chấn ca lợi hại
lắm’, ‘Chấn ca một mình chấp ba’, ‘Chấn ca làm chuyện lớn kiếm tiền to'”
“Cái thằng Chấn ca kia chỉ coi bọn nó là tay sai, vứt cho tí lợi lộc để mua chuộc
lòng người thôi. Nếu coi là anh em thật thì đã không chỉ đưa ít tiền rồi đuổi về.
Chấn ca với đám người ở chợ đen mới là anh em cùng hội cùng thuyền, tranh địa
bàn thu phí bảo kê, tay còn dính máu”
“Nhưng giờ bọn nó hăng máu lắm rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đi theo
Chấn ca, anh nói không nghe”
Thấy đầu óc hắn còn tỉnh táo, Lâm Tuệ thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện phạm pháp
chúng ta không làm được đâu, giờ bên ngoài loạn thế, một hai năm nữa nhà nước
chắc chắn sẽ mạnh tay, chúng ta không thể đâm đầu vào họng súng được”
Từ Đông Thăng đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Anh phát hiện em biết nhiều thật
đấy”
Ngón tay Lâm Tuệ khẽ động, cười trừ, chưa kịp giải thích thì nghe hắn nói: “Đọc
báo biết được nhiều chuyện thế thật à? Mai chúng mình lên trấn sắm Tết, tiện thể
mua báo về, em đọc cho anh nghe nhé”