Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 48: Ba năm mười tám



“Mẹ! Mẹ mẹ mẹ! Mẹ bình tĩnh nói chuyện, đừng động thủ dùng chổi!”

“Mày đứng lại đó cho tao!”

“Thế mẹ đừng đuổi con nữa! Đường trơn thế này, mẹ cẩn thận kẻo ngã!”

Lâm Tuệ nghe tiếng động, ra mở cửa, thì thấy Mẹ Từ cầm cái chổi cùn không biết

vớ được ở đâu, liều mạng đuổi theo một con “khỉ bùn” ướt nhẹp.

Cô há hốc mồm, thấy mấy nhà hàng xóm xung quanh sắp sửa đổ ra xem náo

nhiệt, vội vàng lên tiếng: “Mẹ, chúng ta vào nhà nói chuyện đi ạ”

Từ Đông Thăng cũng thấy mất mặt, chạy lại giật phắt cái chổi trong tay mẹ ném ra

sau cánh cửa, rồi ôm chặt vai mẹ đẩy vào sân, đề phòng bà lên cơn bất ngờ.

Mẹ Từ tức sôi máu: “Mày mới là mẹ tao! Sớm muộn gì tao cũng bị mày chọc cho

tức chết! Mới ngoan được hai ngày lại đi ra ngoài phạm pháp đúng không?!”

“Con không phạm pháp”

Lời còn chưa dứt, cổng viện bị đẩy mạnh, bố già mang theo khuôn mặt đầy sát khí

xông vào, thuận tay vớ luôn cái chổi Từ Đông Thăng vừa ném ở xó cửa.

“Bốp” một cái quất thẳng vào lưng hắn.

“Ái da ——” đúng là phòng bị ngàn lần, song quyền khó địch nổi bốn tay mà!

Hắn xoay người giật lấy cái chổi, bẻ gãy đôi, ném vào đống củi.

“Bố mẹ làm gì thế! Có thể nghe con nói hai câu rồi hẵng động thủ không? Con có

phải trẻ lên ba đâu?”

“Sao, lớn rồi thì không được đánh à? Mày có bảy tám mươi tuổi thì tao vẫn

đánh như thường!”

“Con không bảo là không được đánh, đánh được đánh được, nhưng cũng

phải nói rõ ràng rồi hẵng đánh chứ! Bố mẹ là ác bá hay sao mà lao vào đánh

người”

Bố mẹ trừng mắt, câu cuối cùng giọng hắn bé tí teo.

Lâm Tuệ bê hết mấy cái bánh bao màn thầu để dành từ sáng lên, thêm một nồi

cháo, một bát dưa muối.

Nói với Cẩu Tử đang đứng ngây ra ở cửa: “Cẩu Tử, em vào ăn cơm trưa rồi hẵng

về”

Bố Từ Mẹ Từ đồng loạt quay đầu nhìn nó. Cẩu Tử sợ quá xua tay lia lịa: “Không

không cần đâu ạ, anh chị, em về trước đây!”

Đợi người đi khuất, Từ Đông Thăng đóng cổng lại, rồi đi rửa tay, nhẹ nhàng đá

con chó Sơn Oa đang quấn chân sang một bên: “Về ổ đi”

“Bố mẹ, hai người chưa ăn trưa phải không, lại đây ăn cùng luôn”

Nhìn trên bàn nào bánh bao nào màn thầu, Bố Từ Mẹ Từ tức no cả bụng rồi, ăn

uống gì nữa.

Lâm Tuệ thấy lưng chồng ướt sũng, chỉ rửa tay sao được: “Anh Đông, anh đi tắm

thay quần áo đi đã, kẻo cảm lạnh”

“Thôi, nói chuyện với bố mẹ xong rồi tắm”

Từ Đông Thăng ấn Lâm Tuệ ngồi xuống, múc cho mỗi người một bát cháo: “Nào

nói đi xem nào, con lại làm chuyện xấu xa gì?”

“Mày không làm chuyện xấu mà người ngợm bẩn thỉu thế kia à? Có phải đánh

nhau với người ta không?”

“Trời ơi là trời, con còn oan hơn cả Đậu Nga! Đây là con ngã trên đường đấy,

mông còn đang đau đây này! Vợ con không xót thì thôi, bố mẹ vừa lên đã vu

oan cho con”

Mẹ Từ lườm hắn: “Tao là xót mày nên mới bắt mày sống yên ổn đấy! Mày không

đánh nhau thì cũng là làm chuyện mờ ám chứ gì!”

Bà hạ thấp giọng, nghiến răng hỏi: “Tao nghe nói mày đi ra ngoài buôn bán?”

“Con chỉ bán mấy cái bánh bao, tính toán gì là buôn bán”

“Thế cũng là buôn bán! Hồi trước chúng mày bảo nuôi gà nuôi thỏ bán, cũng là

lâu lâu mới đi một chuyến, giống bọn tao đi bán trứng gà thôi. Giờ sao lại bán cả

bánh bao?”

“Bán bánh bao với bán gà có gì khác nhau? Chờ gà nhà mình đẻ nhiều, con còn

phải mang trứng đi bán nữa cơ”

“Mày ngày nào cũng đi là không được! Nhỡ bị người ta bắt thì sao?”

“Dựa vào đâu mà bắt con? Con có phạm pháp đâu. Gà con nuôi, bánh bao con

làm, con dựa vào đôi tay cần cù làm giàu thì có gì sai? Bố mẹ xuống đồng chẳng

phải cũng dựa vào đôi tay trồng trọt đấy sao? Lấy lương thực đổi đồ thì được, đổi

tiền thì không được à?”

Mẹ Từ bị hỏi vặn lại, cứng họng: “Đổi tiền cái gì, mày đấy là bán lấy tiền!”

Từ Đông Thăng thong thả húp ngụm cháo: “Con lấy đồ con vất vả làm ra đổi lấy

tiền, rồi lấy tiền mua đồ con thiếu, thực chất cũng giống như lấy vật đổi vật thôi

mà”

vat/chuong-48-ba-nam-muoi-tamhtml]

“Giống chỗ nào?”

“Không giống chỗ nào?”

“Mày đừng có lý sự cùn với tao” Mẹ Từ suýt bị hắn làm cho chóng mặt.

“Năm kia chỗ mình cũng có người bán tất ngoài phố, kết quả mới bán được một

đôi đã bị bắt đi cải tạo lao động, năm ngoái mới được thả đấy!”

“Đấy là vì mỗi năm mỗi khác, bố mẹ rảnh thì bảo Từ Quốc Hoa đọc báo cho nghe,

tìm hiểu xem bên ngoài thay đổi thế nào rồi, bớt nghe mấy cái chuyện tào lao đi.

Ngày nào cũng kể chuyện cười với mấy bà thím trong thôn, cười đến nỗi nhe cả

lợi ra”

“Cái thằng ranh con này!”

Lúc trước còn bảo muốn học chữ, kết quả học được một tháng thì bỏ. Ba buổi

đực hai buổi cái, Từ Quốc Hoa ngại tốn thời gian chơi, mấy anh chị cũng ngại tốn

thời gian làm việc.

Về sau nghỉ hẳn, Từ Quốc Hoa rảnh rỗi lại bị bà nội lôi ra gốc đa đọc truyện cười,

chọc cả đám người vây xem.

Bố Từ thì lại rất hứng thú với báo chí, ông cũng dỗ cháu đích tôn đọc cho mấy

bài.

“Chúng mày làm thế thật sự không sao chứ? Không bị ai tố giác à?”

“Nói ra thì vị trí nhà mới của chúng con tốt thật, đi lại tiện. Trừ nhà anh hai bên

cạnh ra, chẳng ai để ý đến bọn con cả”

Thấy vẻ mặt bố già có chút lung lay, hắn vỗ đùi: “Thôi chết, con quên chưa lấy

tiền ra”

Hắn móc hai tay vào túi quần, từng tờ tiền giấy và đồng xu bị ném lên bàn, ướt

nhẹp.

Vì toàn là tiền lẻ, nhìn có vẻ khá nhiều.

Hai ông bà kinh ngạc: “Chỗ này đều là mày kiếm được á?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Vâng, đây mới chỉ là kiếm được sáng nay thôi đấy”

Lâm Tuệ nãy giờ ngồi nghe chồng “chém gió” với bố mẹ chồng, cũng ăn xong bát

cháo, cười nói: “Bố mẹ, hay là hai người đếm thử xem? Mỗi ngày bán số lượng

khác nhau, bọn con cũng chưa biết hôm nay được bao nhiêu”

Mẹ Từ lúc này mới cười: “Được, mẹ thích đếm tiền!”

“Cái bà già này, ai mà chả thích đếm tiền? Có mỗi bà thích chắc?”

“Đừng có lắm mồm, ông đếm tiền xu, tôi đếm tiền giấy. Ôi chao, tiền ướt hết cả

rồi, thằng ba để chẳng cẩn thận gì cả, không khéo rách mất”

Từ Đông Thăng thấy thế bĩu môi: “Tiền quan trọng hơn con trai mẹ à? Mẹ không

thấy con dính đầy bùn đất đây này”

Mẹ Từ đầu không ngẩng lên: “Con trai sao quan trọng bằng tiền”

Đau lòng quá!

“Anh Đông đi tắm rửa trước đi, quần áo trong rương tự lấy nhé, đừng để ốm thật

đấy”

Vẫn là vợ thương mình nhất.

Chưa kịp cười, câu tiếp theo của Mẹ Từ là: “Đừng để ốm lây sang A Tuệ, người

có bầu yếu lắm”

Từ Đông Thăng: .. Được rồi, địa vị trong nhà này con là thấp nhất.

Chờ hắn tắm rửa qua loa thay quần áo xong đi ra, hai ông bà vẫn đang đếm.

“Không phải chứ, ít thế mà chưa đếm xong á? Con còn tưởng con kiếm được mấy

trăm đồng rồi cơ”

Lâm Tuệ cũng cười: “Bố mẹ đang đếm lần thứ ba đấy, sợ nhầm”

“Không nhầm không nhầm, chỗ này tổng cộng là 7 đồng 5 hào!”

Mẹ Từ ngẩn người: “Một buổi sáng chúng mày kiếm được nhiều thế á?”

Lâm Tuệ tính sơ qua chi phí cho bà nghe: “. Trừ đi các khoản, lãi khoảng 5

đồng”

“5 đồng cũng tốt lắm rồi! Một ngày 5 đồng, 30 ngày là, ba năm mười hai”

Bố Từ ngắt lời: “Cái gì mà ba năm mười hai, bà đúng là thất học, ba năm mười

tám!”

Từ Đông Thăng nhai dưa muối, gật gù: “Ừ, không sai, con bây giờ là người đàn

ông một tháng kiếm 180 đồng!”

Lâm Tuệ suýt ngất, xoa bụng mình, con ơi, sau này con đừng có thất học nhé, cái

nhà này làm sao giáo dục con đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.