Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 49: Thuê bố làm việc



“Hiện tại chưa được nhiều thế đâu, ba năm mười lăm, nếu mỗi ngày kiếm được 5

đồng thì một tháng kiếm được 150 đồng”

Lâm Tuệ tính lại cho họ một lần nữa.

Từ Đông Thăng thất vọng: “Có từng ấy thôi á?”

Bố Từ Mẹ Từ trợn tròn mắt: “Từng ấy thôi á?! Mày có biết nông dân bọn tao làm

cả năm mới được ngần ấy không? Mày một tháng kiếm được thế còn chê ít à?”

Lâm Tuệ định bảo thực ra đã kiếm được đâu.

“Bố mẹ ăn đi, mỗi người một cái bánh bao, nếm thử tay nghề của con”

“Một cái bánh bao chúng mày bán được 6 xu, sao lại giữ lại, mang đi bán hết có

phải tốt không!” Mẹ Từ tiếc của.

Bố Từ thì thèm thật, gắp cái bánh bao cắn một miếng: “Ưm, bánh bao dưa chua

này ngon đấy. Giữ thì cũng giữ rồi, đừng lải nhải nữa, ăn nhanh lên”

“Dưa chua mẹ muối ngon, khách quen biết hàng, đều khen dưa này mang đi bán

riêng cũng đắt khách”

Mẹ Từ được khen phổng mũi: “Đây là tay nghề độc nhất vô nhị mấy chục năm của

mẹ đấy! Chúng mày mang đi đổi tiền cũng được, chờ trời nắng, mẹ muối thêm

mấy vại nữa mang sang cho”

Mang đi “đổi” tiền, Lâm Tuệ mím môi cười, hỏi chồng: “Đường ngoài kia trơn thế,

mai còn đi không anh?”

Từ Đông Thăng gật đầu: “Đi chứ! Anh đang định bảo đi đây, trời mưa, mình chạy

vào mấy khu nhà đông dân bán, dễ bán lắm! Họ mua từng nhà toàn ba năm cái, ít

quá không đủ chia”

“Nhưng đường khó đi lắm”

Lúc về lồng sắt trống không còn đỡ, lúc đi đúng là thót tim, không dám ngã cái

nào.

“Hay là, mai anh đi máy kéo?”

Từ Đông Thăng liếc trộm bố mẹ một cái, quả nhiên lại bị hai ông bà mắng té tát.

“Đi bộ tí đường bùn thì làm sao? Ngã hai cái chết được à? Người ta làm ruộng

lội bùn suốt có thấy ai chết đuối đâu!”

“Mới kiếm được mấy đồng bạc đã tinh tướng rồi!”

“Ấy ấy, đừng mắng đừng mắng, con không phải xót thân con, con xót mấy cái

bánh bao kia kìa, lỡ không may ngã bẹp dúm thì bán cho ai”

Lâm Tuệ không phải tiếc mấy hào tiền dầu máy kéo: “Chủ yếu là đường trơn,

người khó đi thì máy kéo cũng khó lái, bánh xe trượt đấy”

Người ngã còn đứng dậy được, máy kéo mà lao xuống mương thì mới gọi là

phiền phức.

“Haiz, nói cũng phải” Từ Đông Thăng đành bỏ ý định lười biếng.

Ăn xong, Lâm Tuệ lấy ghế con ngồi cọ giày cho hắn, Mẹ Từ giúp rửa giỏ rửa xửng

hấp, Bố Từ nhớ ra mục đích sang đây hôm nay: “Trời mưa, cỏ dại ngoài ruộng

mọc nhanh lắm, thằng ba phải thường xuyên xuống ruộng xem xét mà nhổ cỏ đi”

Mặt Từ Đông Thăng lập tức méo xệch, mỗi ngày hắn chỉ được nghỉ ngơi mỗi buổi

chiều này thôi.

“Hay là, bố rảnh thì giúp con trông nom ruộng nương với? Mỗi tháng con trả bố 10

đồng, tính từ tháng sau”

“Đừng trừng mắt nhìn con vội, con không phải định lười đâu. Bố xem ngày nào

con cũng phải dậy từ tờ mờ đất đi bán bánh bao, về còn phải đốn củi gánh nước.

Mà A Tuệ cũng dậy sớm làm bánh, còn nuôi gà nuôi thỏ, cô ấy cũng mệt lắm. Hai

tháng nữa bụng to lên, bọn con có hai người, đúng là làm không xuể”

Từ Đông Thăng nói một hồi, càng nghĩ càng thấy tủi thân, giọng điệu ai oán:

“Haiz, nếu bà nội còn sống, bà chắc chắn sẽ sang giúp con”

Bố Từ rùng mình, nổi da gà, mẹ già đang ở trên trời nhìn xuống, ông mà không

giúp, chẳng phải chọc giận bà cụ sao?

Không khéo bà còn về báo mộng chỉ vào mặt ông mà mắng ấy chứ.

Mẹ Từ hai tay lật cái giỏ lên cho ráo nước, nghĩ ngợi một lúc, thế mà cũng đồng ý.

“Đường bên ngoài trơn, A Tuệ không có việc gì thì đừng ra ngoài. Dù sao chúng

ta giờ cũng ít việc, để bố mày sang giúp cho. Có tiền hay không đừng nhắc đến,

người ta cười cho. Bố giúp con làm việc còn lấy tiền?”

Từ Đông Thăng lại lắc đầu: “Nhà có ba anh em, bố giúp con, không thể giúp

không được. Hơn nữa nói ra thì, con biếu tiền bố mẹ, đấy gọi là hiếu thuận”

vat/chuong-49-thue-bo-lam-viechtml]

Từ Đông Thăng dựa ra sau ghế, rung đùi đắc ý: “Có gì đâu, dù sao bố mẹ giờ

cũng rảnh rỗi, nhận tiền tự mình tích cóp, thích mua gì thì mua, thích ăn gì thì ăn,

ngày nào cũng ăn thịt cũng được, không chừng ăn chán rồi lại thèm rau”

Mẹ Từ cười khẩy: “Mơ đẹp thế con, còn ngày nào cũng ăn thịt đến chán, địa chủ

ngày xưa cũng không to mồm bằng mày”

Bố Từ ngơ ngác: “Thế là hai mẹ con bà sắp xếp xong cho tôi rồi đấy hả?”

Mẹ Từ nhướng mày: “Sao? Ông trông thêm hai mẫu đất không nổi à? Già rồi chứ

gì?”

Bố Từ tức khí hừ một tiếng: “Tôi đang độ tráng niên đây này, thêm năm mẫu nữa

cũng không thành vấn đề!”

Ngày thường mở mồm ra là hai thân già, giờ nói đến chuyện làm ruộng lại không

chịu già.

Từ Đông Thăng vốn định nằm nghỉ một lát, đã bị bố già áp giải đi gánh nước.

Hai nhà hàng xóm chờ mãi mà không nghe thấy tiếng kêu rên của chú Ba vọng

sang.

“Thế này là bị đánh ngất rồi à?” Anh cả Từ cảm thấy không ổn: “Mình mau sang

xem đi, kẻo bố mẹ đánh chết nó thật”

“Đi”

Họ vừa đi đến cửa, cánh cổng “kétttt” một tiếng mở ra.

Bố Từ xách thùng nước, kỳ quái nhìn họ: “Chúng mày sang đây làm gì?”

Thằng ba đi phía sau trông hơi ỉu xìu, nhưng hình như không bị thương, thế là

hòa bình rồi à? Thế vụ buôn bán kia có phải ngừng không?

Anh cả Từ cười gượng: “Không có gì ạ, bọn con sang xem có gì cần giúp không

thôi”

Anh em biết giúp đỡ nhau, đoàn kết hữu ái, Bố Từ rất hài lòng: “Thôi, việc nhà

các con cũng nhiều, về cả đi. À này, mưa nhỏ lúc tạnh lúc rơi thế này cỏ mọc

nhanh lắm, ngày nào cũng phải đi nhổ, không được lười biếng đâu đấy”

“Người mà lười ấy à, lúa nó cũng lười không chịu lớn đâu”

“Biết rồi bố”

Sáng sớm hôm sau, nhà chị dâu hai ở gần lại ngửi thấy mùi bánh bao, hình như

còn có cả tiếng mẹ chồng.

Chị dâu hai không thể tin nổi: “Chú ba vẫn buôn bán tiếp à? Thế là thuyết phục

được bố mẹ rồi, còn bảo ông bà sang giúp nữa?”

Anh hai Từ nhắm mắt chép miệng, nói mớ: “Đói quá, tôi cũng muốn ăn bánh bao”

Chị dâu hai lườm, tát cho một cái vào mặt chồng: “Nhà không có tiền, nằm mơ đi!”

Mẹ Từ vốn lo Lâm Tuệ mệt quá nên sang xem có giúp được gì không.

Dù sao thằng ba và Cẩu Tử chân tay vụng về, cùng lắm chỉ biết nhào bột băm

nhân, việc nặn bánh vẫn phải đến tay Lâm Tuệ.

Kết quả bà sang đến nơi, lúc thì xót nhân bánh nhiều quá, lúc thì tiếc rẻ băm màn

thầu to quá, làm Lâm Tuệ mệt cả tim.

Cuối cùng vẫn là Từ Đông Thăng chốt hạ, không cho bà xen vào, lúc này mới tiếp

tục làm được.

Mẹ Từ mồm miệng lải nhải nhưng tay chân còn nhanh nhẹn hơn cả Lâm Tuệ.

Không nặn đẹp và tinh xảo bằng Lâm Tuệ, nhưng bà làm nhanh. Bình thường làm

2 tiếng mới xong, sáng nay 1 tiếng rưỡi là xong tất.

Lúc về, Lâm Tuệ ấn vào tay bà mỗi loại hai cái bánh bao màn thầu, bà về đến nhà

mà miệng cười không khép lại được.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Sáng sớm đã có bữa sáng ngon lành thế này, làm việc cũng hăng say hơn hẳn!

Hôm đó bánh bao của Từ Đông Thăng vẫn bán rất chạy, không cần hắn rao,

người mua tự động gọi hắn đến tận cửa.

Mấy nhà hàng xóm liền kề nghe thấy tiếng, đều tự cầm hộp cơm ra mua. Bánh

bao soái ca ngon hơn bánh bao nhà ăn cơ quan, lại tiết kiệm được phiếu, quá hời!

Mưa dầm đến ngày thứ ba, Từ Đông Thăng vẫn hừng hực khí thế, nhưng đến nửa

đêm hôm đó trời đổ mưa rào, lộp bộp lộp bộp trên mái ngói.

Hắn mơ màng bò dậy, đi kiểm tra chuồng gà chuồng thỏ, xem lại bếp núc có bị dột

không.

“Haiz, làm ruộng trông trời trông đất, buôn bán cũng thế thôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.