Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 525: Mẹ hơi kỳ lạ



Sẵn sàng

Anh kinh hãi thất sắc, nói lắp bắp: “Tại, tại sao?”

Lâm Tuệ vừa đánh răng rửa mặt vừa thản nhiên nói trước mặt con cái: “Rất

nhiều cặp vợ chồng trung niên đều ngủ riêng, có gì lạ đâu”

Từ Đông Thăng không vui: “Nhà người ta là nhà người ta, nhà mình là nhà mình,

tại sao phải giống người khác?”

Cô không trả lời, về phòng thay quần áo, tiện thể thu dọn một phần quần áo của

mình mang sang phòng Lâm Tích, xem ra là định ngủ riêng thật.

Mặt Từ Đông Thăng sầm xuống, cô thu một cái anh lại cướp lại một cái. Cuối

cùng Lâm Tuệ buông một câu: “Anh mà còn thái độ này, em dọn sang căn nhà

khác ở đấy, không chỉ ngủ riêng phòng mà ở riêng nhà luôn”

Từ Đông Thăng nghiến răng, hóa ra hồi trước mua nhiều nhà là để chờ ngày này

à?

Lâm Tuệ thấy anh thỏa hiệp liền cất quần áo vào tủ.

Từ Quốc Vinh và Lâm Tích nhìn nhau, ngoan ngoãn lạ thường, không dám chọc

vào bên nào.

Lúc này đoàn người Từ Quốc Hoa cũng đã thu dọn xong, sang nhà chính ăn cơm.

Hôm qua họ uống nhiều nên dậy muộn.

Lâm Tuệ dừng tay, tiếp đón khách khứa, trên bàn cơm biểu cảm cô như thường,

nói chuyện cũng không mang theo chút bực dọc nào.

Đã qua hai ngày, Từ Quốc Hoa vẫn không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Chú thím ba

giỏi thật, lẳng lặng mà mua được cái sân to thế này. Chú thím có thay phiên nhau

ở cũng không hết phòng”

Lâm Tuệ cười: “Vậy lúc nào rảnh các cháu lên Kinh Thị chơi chẳng phải có chỗ ở

sao”

Từ Đông Thăng liếc cô một cái, cũng bình tĩnh cười nói với mọi người: “Lúc nào

cũng hoan nghênh, đông vui náo nhiệt”

Nếu không chứng kiến chuyện sáng nay thì đúng là không nhìn ra hai vợ chồng

đang giận dỗi nhau.

Sau đó họ đưa mọi người đi dạo, tiện thể mua ít đặc sản mang về.

Vẫn là Lâm Hoành tinh mắt, làm kinh doanh nhiều, khả năng quan sát sắc mặt

hơn người. Cậu lén hỏi Từ Quốc Vinh: “Cháu ngoại, ba mẹ cháu cãi nhau à?”

Hiếm thật đấy, với thái độ của anh rể đối với chị cậu, thì dù chị cậu muốn hái sao

trên trời hay vớt trăng dưới nước anh ấy cũng hận không thể dâng tận tay, hai

người này mà cũng cãi nhau được à?

Hơn nữa chị cậu ngày thường chẳng phải điềm đạm nhất sao? Có chuyện gì có

thể chọc giận chị ấy chứ?

Từ Quốc Vinh cũng chẳng hiểu mô tê gì: “Chắc vài ngày nữa là hết thôi. Kệ họ đi,

thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, cậu út có nắm chắc không?”

Lâm Hoành vỗ ngực: “Tuy cậu chưa làm cái này bao giờ, nhưng cháu cứ tin vào

năng lực của cậu út, nhất định sẽ bán hết cho cháu! Có tiền hai cậu cháu cùng

kiếm!”

Từ Quốc Vinh cười hì hì, ôm vai cậu: “Cháu tin cậu! Sự nghiệp kiếm tiền bắt đầu

khởi động!”

Vé tàu cho đoàn người Lâm Hoành là do Từ Đông Thăng mua, đều ngồi cùng một

toa để tiện chăm sóc lẫn nhau. Tiền xe đi lại chuyến này anh cũng thanh toán hết,

đúng là đại gia hào phóng.

Chờ khách về hết, sắc mặt Từ Đông Thăng đen như đít nồi, không vì gì khác, vợ

anh vẫn chưa chịu về phòng ngủ.

Phòng không gối chiếc, cô đơn lạnh lẽo.

Nhưng mặc kệ anh nói hết nước hết cái, Lâm Tuệ nhất quyết không nói lý do tại

sao muốn ngủ riêng, chỉ có một câu: phiền anh.

Trái tim Từ Đông Thăng tan nát: “Chê ba phiền?! Các con nói xem ba các con

phiền phức thế sao?”

vat/chuong-525-me-hoi-ky-lahtml]

Chờ Lâm Tuệ ra cửa hàng, Từ Đông Thăng gọi hai anh em lại hỏi.

Hai anh em đồng loạt lắc đầu: “Không phiền ạ”

Lông mày Từ Đông Thăng nhíu chặt: “Trong tình huống nào mới có thể cảm thấy

một người phiền đến mức mặt cũng không muốn nhìn?”

Lâm Tích bị Trương Giai Giai đầu độc bằng phim truyền hình và tiểu thuyết một

thời gian dài, buột miệng nói: “Vì bên ngoài có người muốn gặp hơn?”

Nói xong mới nhận ra mình vừa nói gì, Lâm Tích vội vàng sửa lời: “Không phải,

con nói bậy đấy, đấy là trên tivi thôi, không thể tin là thật được, mẹ con chắc chắn

sẽ không làm chuyện có lỗi với ba đâu!”

Từ Đông Thăng chưa bao giờ nghi ngờ lòng chung thủy của vợ, nhưng hiện tại bị

lạnh nhạt mấy ngày, trong lòng như sợi dây đàn căng chặt, bất cứ khả năng nào

cũng khiến anh lo sợ.

Bắt đầu đi sớm về muộn, không quan tâm chuyện trong nhà. Từ Đông Thăng chợt

nhớ ra, vợ đã lâu không hỏi han chuyện công ty, giờ đến chuyện thằng hai với cậu

em vợ quậy với nhau, rõ ràng đang âm mưu gì đó cô cũng thờ ơ.

Càng nghĩ càng thấy có khả năng!

“Mẹ các con giờ cũng chẳng quan tâm chuyện các con, nhà họ Liên cũng mặc kệ.

Nhỡ đâu mẹ các con muốn ly hôn với ba thật để tìm người khác, sinh con khác,

hoặc là nuôi con cho người khác”

Từ Đông Thăng suy diễn linh tinh không chỉ tự dọa mình mà còn thành công kéo

hai anh em xuống hố, đứa nào đứa nấy mặt mày hoang mang.

Vợ/Mẹ mặc kệ họ rồi!

——

Trong cửa hàng, Lâm Tuệ nằm trên chiếc ghế bập bênh chuyên dụng đung đưa,

say sưa xem cuốn tạp chí mới. Các minh tinh trên đó đẹp thật, mặt đẹp, dáng

đẹp, ăn mặc càng đẹp.

Xem xong tạp chí cô lại xem báo, bị quảng cáo trên trang báo thu hút, hỏi cô bé

thu ngân: “Tiểu Quách, em biết địa chỉ này ở đâu không?”

Tiểu Quách quê ở Lang Phường Hà Bắc, vừa hay biết chỗ đó, là một thánh địa

suối nước nóng nổi tiếng.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lâm Tuệ động lòng, không chút do dự gọi điện cho Triệu Tình.

“Dạo này rảnh không?”

Triệu Tình cười nói: “Bà muốn hẹn tôi lúc nào tôi cũng rảnh” Hai người không chỉ

là bạn bè hợp tính mà còn là thông gia tương lai, quan hệ ngày càng thân thiết.

Lâm Tuệ đọc địa chỉ: “Trên báo có một tiệm suối nước nóng mới mở, được khen

lắm. Chúng ta đi xem thử không?”

“Chỉ hai chúng ta thôi à?”

“Ừ, tôi lái xe đi, cũng không xa, nếu mệt thì tìm chỗ du lịch quanh đó chơi chút,

thư giãn”

Vừa hay Triệu Tình dạo này cũng thấy hơi mệt, lâu rồi không đi du lịch, liền gật

đầu: “Xe nhà bà để cho bọn trẻ dùng à? Lái xe nhà tôi đi”

“Không cần, tôi mới mua một chiếc, lái chiếc đó đi”

Triệu Tình nhướn mày cười nói: “Được đấy, bà chủ Lâm quả quyết thật”

Tiểu Quách làm công bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng, cũng không biết bao giờ cô

mới được như bà chủ, có tiền có thời gian.

Muốn đi đâu chơi là đi, nói mua xe là mua xe, không cần lo nghĩ chuyện tiền nong,

cuộc sống hạnh phúc biết bao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.