“Anh ơi, em sợ”
An An kéo tay áo anh cả, có chút lo lắng.
Khang Khang gỡ tay em ra, mặt nghiêm nghị nói: “Em đi chơi với chị Quả Đào chị
Quả Mơ đi, không được nói với người lớn bọn anh đi làm gì nhé”
Thường Thường trả lại con chuồn chuồn cho em gái, ưỡn cái bụng tròn vo: “Con
trai đánh nhau, con gái không được xen vào, em mau về đi. Nếu mẹ hỏi bọn anh
đi đâu, em cứ bảo bọn anh đi đá cầu”
Lâm Quả chống nạnh: “An An, bọn anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!
Thằng Lâm Kim Bảo đó quá bá đạo, nhất định phải cho nó một bài học! Để sau
này nó nhìn thấy em là phải chạy mất dép!”
Đây là vẫn còn ghi thù vụ Lâm Kim Bảo cướp đồ chơi của An An còn đẩy ngã cô
bé hồi trước. Đã qua nửa năm rồi, người lớn bảo không được thù dai, nhưng bọn
chúng mặc kệ, bị đánh là phải đánh lại!
Bọn chúng không đánh lại được mẹ Lâm Kim Bảo thì đánh hắn!
An An mím môi, gật đầu: “Vậy các anh về sớm nhé”
Cô bé nhìn các anh hùng dũng oai vệ bỏ đi, liền chạy về nhà bà ngoại tìm các chị.
Ba thằng nhóc 4 tuổi vừa đi vừa bàn bạc lát nữa phải làm thế nào.
Lâm Quả tức giận nói: “Lâm Kim Bảo lớn hơn bọn mình, lại còn béo hơn bọn
mình, nhưng hắn không đủ linh hoạt, bọn mình có ba người, hắn chắc chắn không
đánh lại bọn mình đâu!”
Khang Khang nắm chặt tay: “Không! Một mình tớ cũng đánh ngã được hắn!”
Thường Thường so nắm tay mình, hình như không to bằng anh cả, liền giơ nắm
tay về phía anh họ: “Hai chúng ta cùng xông lên! Cậu ôm lấy hắn, tớ đánh hắn!”
“Ừ!”
Lâm Quả có kinh nghiệm đánh nhau trong thôn nhiều hơn hai anh em họ, cậu
bày mưu: “Không được đánh vào mặt, dễ bị người lớn nhìn thấy. Chúng ta cứ
nhè chỗ nhiều thịt trên người hắn mà đánh”
Lâm Kim Bảo vẫn chưa hay biết sắp bị “kẻ thù” trả thù, đang tác oai tác quái ở
nhà.
Lưng mẹ hắn đã bắt đầu còng, đang bưng bát dỗ dành hắn ăn từng miếng cơm.
“Kim Bảo à, ngoan nào, ăn thêm một miếng nữa. Không ăn sao lớn được?”
Đã là đứa trẻ béo nhất thôn rồi, Lâm Kim Bảo ngồi trên ghế vùng vằng, mẹ hắn
chân đau cũng chẳng thèm để ý.
“Con không ăn cái này, con muốn ăn thịt!”
“Trong này chẳng phải có thịt sao?” Mẹ Kim Bảo nhăn mặt.
Cơm trắng trộn thịt băm, thơm phức còn gì!
Thịt duy nhất trong nhà đều cho hắn ăn, hai vợ chồng già và mấy chị gái bên trên
còn chẳng được miếng nào, chỉ có thể ngửi mùi thịt uống cháo loãng.
Lâm Kim Bảo cũng chẳng thèm nhìn mấy người chị gầy trơ xương chỉ biết cắm
đầu làm việc, hét toáng lên: “Con muốn ăn thịt miếng to! Thịt kho tàu! Nhà Lâm
Quả hôm qua được ăn, con ngửi thấy mà! Còn có cả con cá to nữa!”
Họ ăn cơm dưới gốc cây, mùi thơm bay sang, làm hắn chảy cả nước miếng!
Nhà Lâm Quả trẻ con cũng đông, trong bát đứa nào cũng có miếng thịt to!
Quá đáng nhất là, Lâm Tích còn có cả cái đùi gà to đùng để gặm! Béo ngậy, nhìn
là biết ngon!
Hắn càng nghĩ càng tức, nhìn lại bàn ăn nhà mình, không phải dưa muối thì là cải
trắng, chẳng có tí mỡ màng nào!
“Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!”
Hắn làm loạn lên, ba người chị ngồi ghế nhỏ cúi đầu nhìn nhau, không dám ho he,
sợ bị vạ lây, vội vàng bưng bát xuống mâm. Dù sao các cô ở trên bàn cũng chỉ
xứng uống nước cơm loãng, đũa cũng chẳng dám gắp lung tung. Thịt chưa bao
giờ đến lượt các cô.
Mẹ Kim Bảo một mặt đề phòng bát bị con trai hất đổ, một mặt ôm giữ con không
cho lăn ra đất ăn vạ.
“Được được, mẹ biết rồi mẹ biết rồi! Kim Bảo ngoan nhé, lần sau nhất định mua
thịt cho con ăn!”
Cha Kim Bảo ngồi nhìn bên cạnh, vẻ mặt không liên quan: “Được rồi, đừng nháo
nữa. Hôm nay gọi điện ngay cho chị cả mày, bảo nó gửi tiền về mua thịt”
Được như ý nguyện, Lâm Kim Bảo nín ngay, hắn im lặng, còn bồi thêm một câu:
“Bảo chị cả mua cho con đôi giày mới, con không đi giày giải phóng nữa, con
muốn đôi giống Từ Quốc Tranh đang đi ấy”
Tiệm tạp hóa nhà họ Lâm chỉ bán giày nhựa, giày giải phóng, thi thoảng có mấy
đôi giày trắng giày da nhỏ đều bị người ta tranh mua hết.
vat/chuong-542-ngoai-truyen-thuong-ngay-cua-sinh-ba-3-danh-nhauhtml]
Đôi giày kia hắn chưa từng thấy trong thôn bao giờ, nhìn cái là thích ngay, đi vào
chắc chắn êm chân lắm.
Mẹ Kim Bảo cầm thìa bón cơm cho hắn: “Được được được, muốn gì cũng được.
Nào ăn hết bát cơm này đi đã, không thì mấy chị mày lại cướp mất đấy”
Lâm Kim Bảo “hừ” một tiếng, giật lấy cái bát, tự mình xúc ăn ngấu nghiến: “Mới
không cho chúng nó!”
Mẹ Kim Bảo thấy thế còn rất vui: “Không cho không cho, đều là của con hết. Mấy
chị con đều là lũ vịt giời tốn tiền, con gái không xứng ăn thịt”
Lâm Kim Bảo ăn hết thức ăn trong bát, tiện tay ném bát xuống bàn, quẹt mồm,
nhảy xuống ghế đi ra ngoài.
Mẹ Kim Bảo cũng mặc kệ hắn, gân cổ lên sai mấy đứa con gái mang bát đũa đi
rửa.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Kim Bảo cầm một cái gậy, vừa đi vừa vụt cỏ dại ven đường, thỉnh thoảng dọa
chạy một hai con chuột đồng.
Hắn định đến nhà trưởng thôn xem nhờ tivi, nếu không mở cửa thì đi tìm đám trẻ
con trong thôn chơi ké đồ chơi của chúng.
Đi đến dưới một gốc cây, đột nhiên bị người ta gọi giật lại.
“Lâm Kim Bảo!”
Một viên đá ném đến chân hắn.
Lâm Kim Bảo quay đầu lại, thấy Lâm Quả dẫn theo hai anh em kia tới, nắm chặt
cái gậy trong tay, căng thẳng: “Bọn mày muốn làm gì?”
Khang Khang nắm chặt tay: “Lần trước mày đẩy em tao, làm em tao bị thương,
bọn tao đến báo thù!”
“Hồi trước là vì Tết, mẹ tao bảo không được cãi nhau đánh nhau, cho nên giờ
bọn tao mới đến tính sổ với mày, không phải vì bọn tao sợ đâu nhé!” Lâm Quả
giải thích vài câu, khí thế hừng hực.
“Bọn mày cũng đẩy tao! Còn đánh tao nữa!”
Giờ người sợ biến thành Lâm Kim Bảo, hắn không có người giúp đỡ, giọng nói
cũng không to mồm như mọi khi.
Lâm Quả giơ nắm đấm về phía hắn: “Mẹ mày còn véo tao nữa cơ! Hơn nữa,
bình thường mày làm tiểu bá vương trong thôn, bắt nạt bao nhiêu người không
nói, giờ bọn tao thay trời hành đạo!”
“Bọn mày ỷ đông hiếp ít!”
Khang Khang xông lên trước, đi đôi giày mà Lâm Kim Bảo thích đạp cho hắn một
cái.
Sau khi quật ngã người, cậu mới tiến lên đấm một quyền vào mông hắn.
Tuy rằng người hắn chỗ nào cũng béo, nhưng mông là nhiều thịt nhất. Bình
thường bọn cậu phạm lỗi, mẹ đều đánh mông, vừa đau lại không dễ để lại dấu
vết.
“Một mình tao cũng đánh mày khóc được!”
Tiếng vỗ “bộp bộp” vang lên, tuy thịt nhiều nhưng đánh nhiều cũng rát. Hơn nữa
Từ Quốc Tranh sức lực lớn hơn trẻ con bình thường, Lâm Kim Bảo cảm giác
mông mình như bị búa tạ nện vào, đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng
ròng.
Lâm Quả và Thường Thường tiến lên mỗi người bồi thêm một đấm, sau đó bị
Khang Khang lôi đi.
Trước khi đi cậu còn chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống, học tư thế trong truyện
tranh, nói: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!”
“Có gan thì đừng mách lẻo! Chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết, không
phục thì cứ đến tìm tao đánh nhau!”
Thường Thường làm mặt quỷ với Lâm Kim Bảo: “Lêu lêu —— mày là đồ ngốc! Đồ
ngốc chỉ biết khóc nhè!”
“Chúng ta đi!”
Ba đứa trẻ cũng sợ gọi mẹ Kim Bảo tới, vì đó là người lớn không nói lý lẽ.
Lâm Quả nói: “Mỗi lần Lâm Kim Bảo đánh con nhà người ta khóc, mẹ hắn đều
không phạt cũng không mắng hắn. Có người tìm tới cửa ngược lại còn bị bà ta
mắng cho một trận, đặc biệt ngang ngược!”
Thường Thường: “Biết thế vừa nãy đánh mạnh thêm chút nữa”
Khang Khang xoa cổ tay mình, hơi mỏi.
Ba đứa trẻ về đến nhà, chị dâu hai Lâm thấy liền hỏi: “Các con đi chơi bóng à?
Nhưng bóng chẳng phải ở chỗ cậu út sao? Đánh bóng nhà ai thế?”
Ba đứa trẻ im thin thít, chột dạ đi vào phòng.
Lâm Tuệ nheo mắt, cái bộ dạng này của con trai cô, có khác gì lúc dẫm nát vườn
rau nhà người ta hay vặt lông đuôi gà trống nhà hàng xóm đâu chứ?