Từ Đông Thăng kể từ khi tha lôi đống sắt vụn kia về, không giống như trước là
trưa bán xong bánh bao về là lăn ra ngủ, mà ngồi xổm trong góc hì hục nghiên
cứu cách lắp ráp, tay chân lúc nào cũng lem luốc dầu mỡ.
Lâm Tuệ chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy bao giờ.
Cô nhổ mấy cây cải bẹ xanh già ở vườn sau, phơi nắng rồi đem muối dưa. Một
cơn gió thổi qua, mang theo mùi hôi tanh của gà và thỏ.
“Ọe ——”
Lâm Tuệ không kìm được, nôn thốc nôn tháo hết đồ ăn sáng ra.
Qua bốn tháng, cô bắt đầu nghén. Ăn không nhiều nhưng thường xuyên buồn
nôn.
“Gâu gâu ——”
Sơn Oa chạy tới, lo lắng chạy quanh chân cô.
Lâm Tuệ gập người nôn một lúc, cảm thấy đỡ hơn, lấy đất lấp bãi nôn đi rồi đi súc
miệng.
Từ Đông Thăng nghe tiếng động, từ trong phòng chạy ra, cau mày: “Hay là mình
đi trạm xá xem sao?”
Lâm Tuệ xua tay: “Có thai ai chẳng thế, không cần lo đâu, lát nữa là khỏi”
Sáng sớm hôm sau, tiếng nôn mửa ngoài phòng đánh thức Từ Đông Thăng.
Hắn vội vàng đi rót nước.
Lâm Tuệ chống eo súc miệng, cả người mềm nhũn.
Từ Đông Thăng hiếm khi cứng rắn: “Hôm nay không đi bán bánh bao nữa, chúng
ta lên trạm xá trên trấn khám xem sao”
Không đợi Lâm Tuệ từ chối, hắn nói tiếp: “Dù bình thường cũng phải đi khám, hỏi
bác sĩ xem có cách gì giảm bớt không. Em mấy ngày nay có ăn được gì đâu, lại
còn nôn suốt, cứ thế này thì chưa nói đến con, em cũng chẳng chịu nổi đâu”
Lâm Tuệ không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.
Lúc Cẩu Tử đến, Từ Đông Thăng bảo: “Hôm nay chị dâu mày hơi mệt, anh chị
không đi bán bánh bao, cho mày nghỉ một ngày”
Cẩu Tử nhìn Lâm Tuệ, chẳng thấy có vấn đề gì.
“Không sao đâu, bọn anh đi trấn khám xem thế nào thôi, mày về ngủ bù đi, mai
mình đi tiếp”
Đuổi Cẩu Tử về xong, hắn sang mượn xe đạp của chủ nhiệm thôn.
Hắn chưa đi xe đạp bao giờ, thím chủ nhiệm hơi ngại cho mượn, sợ bị xước sơn.
Từ Đông Thăng thề thốt đảm bảo sẽ cẩn thận, lúc này mới mượn được. Điều này
càng làm hắn quyết tâm phải sửa xong cái xe ba bánh kia.
Lâm Tuệ ngồi sau xe đạp, muốn nói là thà đi bộ còn đỡ xóc hơn, đường xá lồi lõm
làm mông cô đau ê ẩm.
Vất vả lắm mới đến được trạm xá, nào lấy máu nào đo huyết áp, một loạt kiểm
tra xong, kết luận vẫn là vấn đề cũ: suy dinh dưỡng.
Từ Đông Thăng đứng bên cạnh còn căng thẳng hơn cả Lâm Tuệ: “Bác sĩ, nhà em
cứ năm ngày hầm gà một lần, bình thường cũng ăn trứng gà, sao vẫn suy dinh
dưỡng được ạ?”
Bác sĩ thì rất bình tĩnh: “Trong bụng có hai đứa trẻ, cô ấy một miệng ăn cho ba
người, dinh dưỡng sao mà đủ được?”
Lâm Tuệ không ngạc nhiên, nhưng Từ Đông Thăng thì hoảng hồn: “Hai. hai đứa
ạ?”
vat/chuong-56-nghen-nanghtml]
“Phải, hiện tại được bốn tháng, nghe được hai tim thai rồi”
Từ Đông Thăng lắp bắp nửa ngày, lại hỏi: “Thế gần đây cô ấy hay nôn, có cách
nào không ạ?”
“Cái này không có cách nào cả, thai phụ thường sẽ nghén, có thể vợ anh
nghén nặng hơn người khác chút thôi. Ngày thường chú ý là được, trong nhà phải
luôn thoáng khí, đừng để cô ấy ngửi mùi tanh nồng”
Bác sĩ nghe hắn nói năm ngày hầm gà một lần là biết nhà này chiều vợ, “Nếu có
điều kiện, tôi khuyên nên ngửi chanh hoặc các loại quả họ cam quýt, dạ dày sẽ dễ
chịu hơn chút”
Từ Đông Thăng lải nhải hỏi bác sĩ đủ thứ, mãi đến khi thai phụ phía sau giục,
họ mới rời đi.
Lâm Tuệ trong lòng ấm áp, nhìn bộ dạng ngây ngốc của chồng, phì cười: “Sao
thế? Anh vui hay không vui đấy?”
Từ Đông Thăng nắm chặt tay cô, mắt sáng rực: “Vui chứ! Vợ ơi! Sao em giỏi
thế, một phát được hai đứa luôn?”
“Nhà em vốn có gen sinh đôi mà, cô cả cô hai với hai đứa cháu gái em đều là sinh
đôi cả”
Khẩu hiệu tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình
Từ Đông Thăng nhìn mấy câu khẩu hiệu trong trạm xá, trước kia hắn mù chữ, giờ
đọc được loáng thoáng vài chữ. Khẩu hiệu đỏ chót chữ đen sì, bên cạnh còn có
cái loa nhỏ đang ra rả tuyên truyền.
“Vì cách mạng thực hiện kế hoạch hóa gia đình”, “Ai sinh con thứ ba làm cho
khuynh gia bại sản, ai sinh con thứ ba làm cho nhà tan cửa nát”, “Dẫn ra, phá đi,
quyết không cho sinh”.
Từng câu từng chữ khiến người ta rợn tóc gáy.
Hắn mím môi: “Chúng mình sinh một lứa này thôi nhé, trai hay gái đều được”
Còn chưa biết ông anh vợ thứ hai bên kia nơm nớp lo sợ thế nào, không những
cấm chị dâu ra khỏi cửa, mà đến trẻ con cũng hạn chế cho ra ngoài, sợ lỡ lời.
Lại không thể cứ giấu biệt tăm người trong nhà không cho xuất hiện, người ta lại
nghi ngờ.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Tuệ liếc hắn một cái: “Em chỉ cần sinh một lần, không phải chịu đau đớn
nhiều lần, đương nhiên là vui rồi, nhưng trong lòng anh có thực sự vui không?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng mở khóa xe đạp, trả phí trông xe: “Anh có gì mà không vui? Nhà
mình lại chẳng có gia sản gì đồ sộ bắt buộc phải có con trai thừa kế. Với lại, anh
cả anh hai đều có con trai rồi, có người nối dõi tông đường, không cần đến lượt
anh”
Ừm, Lâm Tuệ cảm thấy chồng mình lại có thêm một ưu điểm, bèn dỗ dành: “Nếu
là hai cô con gái thật, sau này anh có hai cái áo bông nhỏ tri kỷ rồi còn gì”
Từ Đông Thăng toét miệng cười: “Thế thì còn gì bằng, anh vui lắm chứ. Đi, vợ,
anh mua xương ống to về hầm canh cho em, bác sĩ bảo em phải ăn nhiều vào,
con mới có chất”
“Mình đi xem có quýt không nhé? Nếu gặp được anh cả anh hai, em bảo các anh
ấy để phần cho mình một túi”
“Lại định chiếm hời à?”
“Hì hì, em lấy bánh bao đổi với các anh ấy mà”
Về đến nhà, Lâm Tuệ chọc chọc cục bột, không làm nhanh là bột chua mất. Cô
chia bột làm hai nửa, một nửa làm bánh bao, một nửa để tối làm mì sợi ăn.
Cô ngâm nấm hương nhà mẹ đẻ mang sang, làm bánh bao nấm hương rau cải và
màn thầu.
Bên ngoài im ắng, Lâm Tuệ tưởng chồng lại đi sửa cái xe nát kia. Lúc cô ra sân
sau, thấy Từ Đông Thăng đang ngồi xổm, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm chuồng
thỏ.
“Anh làm gì đấy? Muốn ăn thịt thỏ à?”
Hắn quay đầu lại, nói một câu kinh người: “Hay là, mình bán hết gà với thỏ đi?”
Lâm Tuệ há hốc mồm, hắn lại lắc đầu: “À không không không, bán hết thỏ thôi, gà
phải giữ lại tẩm bổ cho em với con, thế giếc một nửa nhé? Không thì mùi nặng
quá, cứ bay vào phòng mình”