Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 9: Kế hoạch hóa gia đình



Xuống xe, Lâm Tuệ thở hắt ra một hơi dài, ngồi xe thế này thật khó chịu, càng

đừng nói đến Từ Đông Thăng phải ngồi xổm suốt quãng đường.

Chân hắn đã tê rần, eo cũng mỏi, đứng đi bộ ngược lại còn thấy dễ chịu hơn.

“Sau này chúng ta mua một chiếc xe đạp, sẽ không cần phải chen chúc đi xe

khách nữa”

“Đạp xe đạp cũng mất hơn hai tiếng mới tới nơi đấy, đến lúc đó chắc xóc đến ê

mông”

“Ài, cũng phải” Từ Đông Thăng nhìn đoạn đường núi này, so với bên phía họ thì

đường khó đi hơn nhiều, quanh co khúc khuỷu lại còn lắm ổ gà.

Lâm Tuệ cười hắn: “Thế nào? Bây giờ có hối hận vì cưới vợ vùng núi không? Nếu

cưới vợ bên vùng các anh, không chừng giờ này anh đã ngồi trên bàn tiệc uống

rượu rồi”

Từ Đông Thăng biết thanh danh mình kém, nếu ở vùng họ mà cưới được vợ thì

mẹ già việc gì phải trăm cay ngàn đắng chạy tới tận đây? Nhưng hắn đời nào chịu

nhận.

“Ai hối hận chứ anh không thể hối hận được! Vợ vùng núi tốt biết bao, không chỉ

xinh đẹp mà còn đảm đang, cưới được vợ thế này là anh tu từ kiếp trước đấy.

Nếu không phải đường xá bên này khó đi, ít người vào, thì làm gì đến lượt anh

cưới được em”

Người này cợt nhả, nói nhiều như tép nhảy.

Hai người tiếp xúc chưa lâu, hiếm khi có dịp nói chuyện phiếm thoải mái thế này.

Cứ một câu anh một câu em đùa giỡn, một tiếng rưỡi đường núi đã đi hết lúc nào

không hay.

Trước mắt hiện ra khá nhiều nóc nhà, thôn xóm ở đây cũng đông đúc chẳng kém

gì thôn Hướng Dương, phần lớn đều là nhà vách đất.

“Ôi chao, A Tuệ về đấy à?” Đi ngang qua cửa nhà người ta, có người nhận ra.

Lâm Tuệ cũng cười chào hỏi: “Chị ạ”

“A Tuệ dẫn con rể mới về ăn tết đấy hả? Mang nhiều đồ thế kia?”

“Con rể mới đến à? Lát nữa sang nhà ngồi chơi nhé?”

Người trong thôn nhiệt tình, đa phần đều có dây mơ rễ má họ hàng, vào đến thôn,

chẳng mấy ai biết cái “hảo thanh danh” của Từ Đông Thăng, đều vui vẻ chào đón

họ.

Từ Đông Thăng da mặt dày mồm mép dẻo, người ta nói gì hắn cũng đáp lại được

tuốt.

Hai người bị vây xem, có người chạy vào nhà họ Lâm gọi, mãi đến khi em trai

Lâm chạy ra đón thì họ mới thoát vây. Cậu bé quan hệ tốt nhất với chị ba, luyến

tiếc nhất khi chị ba đi lấy chồng.

“Chị Ba, anh rể!”

Em trai Lâm đón lấy vò rượu trong tay anh rể, cậu bé cao bằng chị gái, năm nay

mười hai tuổi, vừa tròn 1m6, đen nhẻm gầy gò, giống hệt con khỉ đen.

Người nhà họ Lâm không ai cao to như anh rể, cậu bé sau này cao lắm cũng chỉ

được 1m65 là cùng.

“Mau về thôi, cha mẹ biết anh chị về, đang đợi ở nhà đấy”

Trước đó đã gọi điện thoại nhờ đánh tiếng về thôn, nhắn là trước tết Trung thu 2

ngày sẽ về, người trong nhà đều đang ngóng trông.

Bố Lâm Mẹ Lâm đứng ngay ở cửa, từ xa nhìn thấy con gái con rể liền cười đón

ra. Con cái nhà anh cả anh hai Lâm cũng ùa ra vây quanh gọi cô cô, dượng

dượng.

Nhà anh cả Lâm có một con trai 6 tuổi tên Lâm Chí, nhà anh hai Lâm là cặp sinh

đôi nữ 3 tuổi tên Lâm Đào và Lâm Mai. Mấy đứa cháu này hồi nhỏ đều do cô bế

ẵm, rất quấn cô.

Lâm Tuệ cũng nhớ lũ trẻ, móc ra một gói kẹo sữa định bóc cho chúng.

Mẹ Lâm vội vàng ngăn lại: “Kìa, còn chưa đến tết, khoan hãy bóc”

Kẹo là đồ quý, người già đều tiếc, phải để dành đến đúng tết mới mang ra cho trẻ

con ăn, ở nhà họ Từ cũng y như vậy.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Từ Đông Thăng thấy lũ trẻ thất vọng xụ mặt, dượng cũng đã gọi rồi, chẳng lẽ lại

không cho ăn?

Hắn nói: “Mẹ, không sao đâu ạ, bọn con mang về tận hai cân, hôm nay cho bọn

trẻ ăn trước một viên ngọt miệng”

Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ở Cung Tiêu Xã bán một hào rưỡi một cân (0.5kg), hai cân

là tốn 3 đồng bạc!

Bố Lâm Mẹ Lâm đều kinh ngạc, sao mang nhiều thế?

Lại nhìn vào gùi, còn có hai dải thịt, một cái bánh trung thu to bằng cái mặt. Nhiều

đồ thế này á?

Mẹ Lâm vừa xót tiền vừa mừng, thảo nào vừa nãy nghe người báo tin bảo là một

gùi hiếu kính.

Đã vậy, bà bảo đám trẻ đang mắt tròn mắt dẹt chờ bà lên tiếng: “Về nhà trước đã,

về nhà rồi mỗi đứa được một viên”

vat/chuong-9-ke-hoach-hoa-gia-dinhhtml]

“Hoan hô! Ăn kẹo thôi ——”

“Về nhà ăn kẹo nào!”

Mấy đứa trẻ nhảy cẫng lên, sợ người khác không biết mình có kẹo ăn, ăn tết còn

sớm hơn nhà người khác.

Về đến nhà, chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Lâm đã nấu xong chè trôi nước, lót

dạ cho người đi đường xa một chút ngọt ngào, cũng đỡ đói lòng. Chờ đến chiều

sẽ làm một bữa thịnh soạn.

Bố Lâm ngồi nói chuyện với con rể về tiến độ xây nhà mới, bàn ngày làm cỗ mời

khách. Em trai Lâm tính tình giống anh rể, cách nhau tám tuổi cũng không tính là

nhiều, nói chuyện khá hợp gu.

Mẹ Lâm thì vội vàng kéo con gái vào buồng nói chuyện riêng tư.

“Sao các con mang nhiều đồ về thế?”

“Mẹ, là mẹ chồng con bảo mang đấy, gộp cả lại mặt và quà tết, bà ấy còn thấy

chưa nhiều ấy”

“Mẹ chồng con biết là được, bên nhà đó đúng là có tiền hơn vùng núi chúng ta

một chút” Bà chỉ sợ con gái tự ý quyết định, chọc giận mẹ chồng không vui.

Bà lại hỏi thăm về mẹ chồng, chị em dâu có dễ sống chung không, sợ con gái chịu

ủy khuất. Con rể nhìn cũng không giống người chín chắn lắm.

Lâm Tuệ an ủi bà. Chị dâu cả chị dâu hai nhà mình tính tình đều tốt, nhưng cũng

khó tránh khỏi va chạm. Ngay cả ruột thịt trong nhà, bát đũa còn có lúc xô nhau

nữa là.

Mỗi nhà đều có toan tính riêng, đó là chuyện bình thường. Cũng may sắp tới là

chính thức chia nhà ra ở riêng rồi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ không thấy ai, lũ trẻ có kẹo ăn đều chạy ra ngoài khoe

khoang, lúc này mới ghé sát vào thì thầm: “Mẹ, bụng chị dâu cả chị dâu hai vẫn

chưa có động tĩnh gì ạ?”

Trong mơ, chị dâu cả và chị dâu hai phải 2 năm sau mới mang thai, lúc đó kiểm

tra rất gắt gao, hai người trốn đông trốn tây, cuộc sống khổ cực vô cùng.

Chị dâu cả may mắn trốn thoát, nhưng cũng phải nộp một khoản tiền phạt lớn.

Càng không nói đến chị dâu hai vì cố đẻ con trai, bị ngã sảy thai ở nhà mẹ đẻ,

đứa bé không còn, sức khỏe cũng suy sụp, mới hơn bốn mươi tuổi đã qua đời.

“Chưa, nhà mình năm kia mới nhận thầu đất trồng cây, tiền của dốc hết vào đấy

rồi. Hai chị dâu con người cũng gầy guộc, tính là đợi vài năm nữa tẩm bổ rồi mới

sinh con. Sao thế?”

“Đông Thăng bạn bè nhiều, con nghe bọn họ nói, bên ngoài kế hoạch hóa gia đình

ngày càng nghiêm ngặt! Trước đây thôn mình cũng luôn tuyên truyền kế hoạch

hóa, ưu sinh ưu dục, nhưng vùng núi chúng ta xa xôi, không quản nghiêm lắm.

Nhưng sang năm sau thì chưa chắc, nghe nói là kể cả có thai rồi cũng bị bắt

đến trạm xá dùng thuốc phá bỏ!”

Mẹ Lâm kinh hãi, nắm chặt cổ tay con gái, giọng run run: “A Tuệ, con nói thật

chứ? Trước đây đại đội trưởng cũng cầm loa tuyên truyền, bảo không cho sinh

nhiều con. Nhà ai mà chẳng sinh bốn năm đứa, một hai đứa thì bõ bèn gì! Nhưng

chúng ta đâu thấy nghiêm trọng đến thế. Có thai rồi còn bắt phá? Sao mà tàn

nhẫn thế được? Đây là mạng người đấy!”

Lâm Tuệ cũng thấy kinh hãi, nhưng cô nhớ lại cảnh tượng trong mơ, bao nhiêu

phụ nữ bị cưỡng chế lôi đi phá thai, máu chảy đầm đìa. Ngay năm kia (năm sau

nữa), nghiêm trọng đến mức còn được gọi là “năm thắt ống dẫn trứng”.

“Là thật đấy mẹ! Thai sáu bảy tháng tay chân đầy đủ rồi cũng bắt phá! Nói không

cho sinh là không cho sinh”

Mẹ Lâm nghe cô nói mà mặt mày trắng bệch: “Thật là tạo nghiệt! Sao có thể làm

như vậy! Làm thế, không nói đứa bé mất mạng, người lớn cũng mất mạng như

chơi”

“Ai bảo không phải đâu! Cho dù có trốn sinh được, có làm được hộ khẩu hay

không còn là vấn đề, dỡ nhà dắt bò, bắt người đi giam giữ, lại phạt tiền mấy trăm

cả nghìn đồng, nhà mình sao chịu nổi mà lăn lộn”

Của cải trong nhà chỉ có chút ít, cùng lắm xoay xở được vài trăm, vài năm nữa

còn phải lo cưới vợ cho thằng út!

Mẹ Lâm trong lòng rối bời, muốn nói không sinh nữa, nhưng lại không được.

“Nhà mình ít con quá, anh cả con mới có một đứa, anh hai con còn chưa có thằng

cu nào. Sang năm sau mà làm nghiêm hơn, vậy nếu năm nay mang thai, có phải

còn có thể trốn được không?”

Không có con trai, sẽ bị người trong thôn cười nhạo là tuyệt tự!

Lâm Tuệ lắc đầu: “Con cũng không biết, thôn mình xa như vậy, còn có thể trốn lên

núi, khả năng sẽ tránh thoát, nhưng con cũng không chắc sẽ thế nào. Nhà mình

hiền lành, không gây thù chuốc oán với ai, nhưng chỉ sợ có kẻ lòng dạ hẹp hòi vì

chút tiền thưởng mà đi tố giác”

Mẹ Lâm cau mày, càng nghĩ càng sợ: “Nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ, mẹ phải

bàn với các chị con ngay. Còn cả con nữa, con cũng phải mau chóng có con đi”

Hai người ở trong phòng nói chuyện thêm một lát, lúc ra ngoài sắc mặt Mẹ Lâm

đã tốt hơn chút.

Bà nhìn thằng con út đang chạy loăng quăng khắp nơi, còn nhỏ, cứ để nó chờ

mười năm tám năm nữa hãy cưới vợ cho lành.

Đêm đó trong nhà giếc một con gà mái già hầm canh, cả nhà cùng tẩm bổ.

Trong núi nhiều sông suối, em trai Lâm hôm trước vớt được không ít ốc đá, ngâm

trong chậu cho nhả bùn đất. Chờ sạch sẽ, lấy đá đập vỡ đít ốc. Chị dâu cả Lâm

hái ít lá lốt, băm ớt cay, xào ốc đá thơm nức mũi, làm mồi nhắm rượu thì tuyệt

vời.

Dọn bàn ra dưới gốc cây trước cửa, gió nhẹ thổi hiu hiu, mấy người đàn ông vừa

uống rượu vừa mút ốc đá, khoan khoái vô cùng.

Chờ trăng lên giữa trời, Từ Đông Thăng vào nhà, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo, không

uống bao nhiêu.

Hắn ôm Lâm Tuệ, hôn một cái, nhưng tay chân vẫn còn tính là thành thật, ở nhà

mẹ vợ không thể làm càn.

“Anh cả anh hai bảo sáng mai dẫn anh lên núi săn thú đấy”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.