Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 10: Đi săn



Ngọn núi sau nhà mẹ đẻ hoàn toàn khác với núi sau thôn Hướng Dương.

Nơi này sở dĩ được gọi là “nhà trong núi”, chính bởi vì ngọn núi này quá lớn, quá

cao. Trong thôn ruộng đất thích hợp trồng lương thực không nhiều, hầu như nhà

nào cũng sống dựa vào việc trồng trọt trên núi. Giao thông bất tiện nên rất khó

bán nông sản ra ngoài.

Nhà họ Lâm trồng một mảnh nhỏ cây trà trên núi, còn có không ít cây ăn quả.

Thường thì sẽ có nhà máy đồ hộp chuyên thu mua đến tận núi để lấy hàng, giá cả

đều tính từng xu từng hào.

Ở vùng núi thế này, có vài nhà vẫn giữ lại súng kíp từ thời cha ông để lại,

nhưng không thể dùng ở núi trước vì dễ bắn nhầm người, chỉ có thể lén dùng

trong núi sâu.

Anh cả và anh hai Lâm cũng không định mang súng theo, chỉ đào vài cái bẫy để

bắt thú nhỏ trong núi.

Cũng là do em rể đến nhà chơi nên họ mới nỡ dùng hạt kê để dụ con mồi. Chứ

bình thường, họ chỉ đào bẫy rồi bỏ đó, vài ngày sau quay lại xem có bắt được gì

không.

Đào xong cái hố bẫy, họ phủ một lớp cỏ mỏng lên trên, rồi rắc chút hạt kê. Đây là

bẫy dùng để bắt gà rừng, thi thoảng cũng bắt được vài con thú hoang nhỏ khác.

Nhà họ Lâm ít khi được ăn thịt lợn, nhưng thịt thú rừng trên núi thì ăn cũng không

ít.

Sau khi đào vài cái bẫy gà rừng, mấy người lại đi tìm hang thỏ.

Em trai Lâm đã học đến lớp 5 nhưng không muốn học tiếp nữa, hở ra là xin nghỉ

không đến trường. Hôm nay cậu nhóc càng quấn lấy anh cả đòi đi theo lên núi.

Anh cả Lâm không biết được mấy chữ, coi em út như con trai mà chăm sóc,

không lay chuyển được nên đành đồng ý.

Em trai Lâm tràn trề năng lượng, tự tin muốn dạy anh rể cách tìm hang thỏ: “Một

cái hang khác ở chỗ này này”

Người ta nói “thỏ khôn đào ba hang” là có lý do cả. Nơi nào có thỏ, nơi đó trên

mặt đất đầy rẫy là hang. Nếu không bịt hết các cửa hang lại thì nó sẽ chạy thoát

mất.

Em trai Lâm dùng đá lấp hết các cửa hang khác, sau đó vơ một nắm cỏ khô,

châm lửa rồi nhét vào trong hang chính.

Cậu mở miệng giỏ tre ra, đứng canh ngay cửa hang, im thin thít không động đậy.

Chẳng bao lâu sau, tiếng sột soạt vang lên, một con thỏ béo múp míp chạy tót ra

khỏi hang, chui đầu thẳng vào cái giỏ của họ.

“Được việc phết nhỉ!” Từ Đông Thăng lần đầu tiên thấy cách bắt thỏ kiểu này, có

thể bắt sống thỏ mà không làm nó bị thương.

“Chỗ bọn em núi thấp, cũng có thỏ nhưng không nhiều và to thế này. Có lúc lúa

chín, thỏ cũng chạy vào ruộng ăn trộm lúa. Lúc gặt gấp, nhiều người cũng đi bắt

nhưng khó bắt lắm”

Em trai Lâm rất thích nghe anh rể kể về những thứ khác lạ so với nhà mình.

“Chỗ nhà mình ruộng ít núi nhiều, thỏ ở trong núi ăn no nê. Nhưng thỏ thích đào

hang, ảnh hưởng đến việc thu hoạch trà và cây ăn quả, nên có khi mọi người

cũng rủ nhau lên núi bắt”

“Anh rể, chị ba em làm món thỏ xào lăn ngon cực kỳ. Sau này anh chị thường

xuyên về đây nhé, chúng ta cùng lên núi bắt thỏ!”

Em trai Lâm kiễng chân khoác vai anh rể, ra dáng anh em tốt lắm.

Anh cả Lâm cũng cười bảo họ năng về chơi, họ hàng thân thích không nhiều,

đông vui một chút vẫn tốt hơn.

“Được chứ!” Từ Đông Thăng cũng cảm thấy nhà mẹ vợ vui hơn nhà mình nhiều.

Mấy người ở trên núi vừa săn thú vừa hái quả. Bưởi, hồng mỗi thứ hái được một

bao, còn nhặt được không ít hạt dẻ.

Lâm Tuệ ở nhà trò chuyện cùng hai chị dâu, ôm hai đứa cháu gái nhỏ bé gầy gò,

chỉ thấy chúng ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.

Mẹ cô đã lén nói chuyện với hai chị dâu về việc kế hoạch hóa gia đình sắp làm

nghiêm ngặt hơn, dọa họ sợ hết hồn.

Áp lực của chị dâu hai lớn hơn chị dâu cả. Nhưng chị dâu cả cũng mới chỉ có một

mụn con trai, anh em ít quá không có người giúp đỡ cũng không được. Lỡ gặp rắc

rối gì thì chẳng có ai ra mặt giúp.

Từ giờ trở đi các chị ấy phải hạn chế đụng nước lạnh, lo mà dưỡng sức khỏe cho

tốt.

Thấy đoàn người xuống núi trở về, bao tải trên tay căng phồng, giỏ tre cũng đầy

ắp, chị dâu hai Lâm cười nói: “Hôm nay thu hoạch lớn quá nhỉ”

Em trai Lâm không chờ được liền khoe ngay, cười toe toét: “Tổng cộng được sáu

con thỏ, bốn con gà rừng!”

“Chà! Giỏi quá!”

vat/chuong-10-di-sanhtml]

Ba đứa trẻ cũng xúm lại, miệng reo lên: “Oa! Chú út giỏi quá!”

“Cha cũng giỏi nữa!”

Lâm Tuệ cũng ghé lại xem. Thỏ sinh sôi nhanh, lúc chưa lấy chồng cô cũng

thường theo các anh lên núi bắt được, không có gì lạ. Nhưng nhìn ánh mắt mong

chờ của Từ Đông Thăng, cô cũng cười khen: “Anh Đông giỏi thật đấy!”

Vành tai Từ Đông Thăng đỏ lên, nếu có cái đuôi chắc hắn đã vẫy tít mù rồi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lúc này Mẹ Lâm từ bếp đi ra, cười bảo: “Nước sôi đun xong rồi, tối qua ăn gà

hầm rồi, hôm nay chúng ta xào ăn nhé”

Lâm Tuệ sờ vào một con thỏ bụng to rõ rệt: “Con thỏ cái này có thai rồi”

Cô nảy ra một ý tưởng: “Bọn con sắp ra ở riêng, còn chưa mua gà con, nuôi thỏ

trước cũng được. Mẹ, con này đừng giếc nhé”

Mẹ Lâm nghĩ đến việc vợ chồng con gái sắp ra ở nhà mới chắc cái gì cũng thiếu,

liền nói: “Còn mua gà con làm gì, phí tiền. Trong buồng mẹ đang ấp gà, đợi đến

lúc sang ăn cỗ cất nóc nhà các con thì chắc cũng nở rồi, để mẹ mang cho mấy

con”

Nhà họ Lâm dựa vào núi, nuôi gia cầm rất dễ.

Mẹ Lâm chủ yếu ấp gà vào mùa xuân, thi thoảng cũng ấp vào mùa thu. Trước kia

kiểm tra gắt gao, mỗi nhà đều có hạn mức, cứ hai người mới được nuôi một con

gà.

Tuy mấy năm nay đã nới lỏng dần, nhưng họ cũng không dám nuôi quá nhiều

ngay lập tức. Một là lo chính sách thay đổi, bị quy vào thói xấu tư bản. Hai là vì

không có lương thực thừa để cho ăn.

Nhưng hiện tại phải tẩm bổ cho hai cô con dâu, không chỉ cần ăn trứng, mà gà

mái trưởng thành cứ mười ngày lại phải hầm một con, thế thì không đủ. Mẹ Lâm

cắn răng, quyết định nuôi thêm mười, hai mươi con nữa.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng phải vội vàng về nhà. Ngày mai là

Tết Trung Thu, phải chạy về kịp để ăn tết.

Lúc Lâm Tuệ đeo cái giỏ lên còn thấy đầy hơn lúc đi, Mẹ Lâm để lại cho họ bốn

con thỏ sống và hai con gà rừng. Trong giỏ lót rau xanh để thỏ không bị thương,

dọc đường chúng cũng có cái ăn. Nhưng gà rừng thì phải giếc trước mới dễ

mang theo.

Quả và hạt dẻ hái trên núi đều dùng đòn gánh để Từ Đông Thăng gánh về.

Hắn có khổ mà không dám nói, nếu biết trước mấy thứ này phải do chính mình

gánh về, hắn nhất định sẽ hái ít đi một chút!

Thấy mẹ vợ còn đang lục lọi xem trong nhà có thứ gì tốt nữa không, Lâm Tuệ vội

vàng nói phải đi bắt xe, sợ đến trấn không còn xe về, Mẹ Lâm lúc này mới chịu

tha cho họ.

“Cô út, mấy hôm nữa bọn cháu sang nhà cô thăm cô nhé”

Lâm Tiểu Chí tuy còn nhỏ nhưng ra dáng ông cụ non, chắc là học từ ông nội.

Lâm Tuệ véo má thằng bé: “Được, lúc cháu sang cô út lại mua kẹo cho cháu”

Hai người mang theo bao nhiêu là thổ sản vùng núi, đặc biệt là trên tay Lâm Tuệ

còn xách hai con gà rừng, dọc đường về nhà thường xuyên có người hỏi có đổi

đồ không, trên xe còn có người muốn mở bao tải ra xem.

Từ Đông Thăng xoa bả vai đỏ ửng, suýt chút nữa thì buột miệng bảo bán.

Lâm Tuệ nói nhỏ với hắn: “Nếu giao thông thuận tiện, hàng trên núi nhà em mang

đi bán được khối tiền đấy”

Từ Đông Thăng thông minh lắm, nghe giọng điệu là hiểu ý cô ngay.

“Em muốn nuôi thỏ để bán à?”

Lâm Tuệ gật đầu, ân cần dẫn dắt:

“Ừ. Thỏ nuôi một đời chỉ đẻ một lứa, nhưng một năm có thể đẻ mấy lứa (ý nói tốc

độ sinh sản nhanh). Hồi nhỏ em nuôi rồi, biết cách nuôi, không khó đâu. Hơn nữa

mẹ em cho gà con, đến lúc đó ngày nào mình cũng có thịt có trứng ăn, em có thể

làm cho anh rất nhiều món ngon”

“Em thấy anh rất thích ăn món thịt thỏ xào lăn kia, em còn biết nướng thỏ nữa,

ngon cực kỳ. Lại còn nuôi nhiều thì mang đi bán, chờ kiếm được tiền sẽ mua

chiếc xe đạp anh thích, lúc đó chúng mình đi đâu chơi cũng tiện”

“Chúng mình nuôi nhé, được không anh?”

Lâm Tuệ nói năng nhẹ nhàng, dáng vẻ ôn nhu, quả thực làm Từ Đông Thăng mờ

cả mắt. Những món ngon cô kể làm hắn chảy cả nước miếng.

Lại còn mua xe đạp cho hắn nữa chứ, ôi trời! Vợ hắn yêu hắn quá đi mất!

Huống hồ cô nói cũng đâu có khó, chẳng phải chỉ là nuôi gà nuôi thỏ thôi sao!

Nuôi! Có bao nhiêu nuôi bấy nhiêu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.