“Đúng là trẻ con đang tuổi lớn đói chết người, buổi chiều mới ăn mì trứng, tối
đã lại đói rồi” Tô Mẫn đang định đi qua thì thím hai Lý Ngọc Lan ngồi bên cạnh
đã nói giọng quái gở.
Tôn Thu Phương vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi. Tô Mẫn lại chẳng thèm để ý,
đi thẳng qua kéo tay Tôn Thu Phương ngồi xuống ghế ăn cơm.
Ngồi bên cạnh cô là một thằng bé mười một, mười hai tuổi, nghe thấy vậy lập
tức bĩu môi nói: “Con cũng muốn ăn mì trứng, tại sao nó được ăn mà con
không được ăn” Tô Mẫn nhớ rõ, đây chính là con trai của chú hai Tô Trường
Phú, tên là Tô Xán.
“Ồn ào cái gì” Lý Ngọc Lan vỗ đầu Tô Xán, “Người ta có cái mệnh đó, con có
không? Mau ăn cá đi” Bà ta vừa nói vừa gắp một miếng thịt bụng cá to bỏ vào
bát con trai.
Bà nội Tô với khuôn mặt khắc khổ nhăn nheo lập tức nhíu mày lợi hại: “Nó
muốn ăn thì ăn, chị đánh nó làm gì?”
Nói xong lại gắp nốt phần thịt bụng cá còn lại cho Tô Xán.
Tôn Thu Phương nhìn chỗ thịt cá không nhiều lắm trong bát, cũng đưa đũa gắp
cho Tô Mẫn một miếng.
Mặt bà nội Tô lập tức xị xuống: “Đã ăn một quả trứng gà rồi mà còn ăn nữa.
Thằng Xán Xán giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, cô làm chị mà tranh giành cái gì”
Con ranh con, ăn vào cũng là phí phạm cho nhà người khác.
Tô Mẫn nhìn bà lão, vẫn y hệt trong ký ức. Một khuôn mặt đối với người ngoài
thì hòa nhã vui vẻ, đối với cháu gái ruột lại chẳng có sắc mặt tốt. Chỉ vì cô là
con gái nên bị bọn họ coi là “thứ con gái lỗ vốn”.
Nghĩ đến những uất ức đời trước, cô siết chặt đôi đũa, cắn răng, lại ngay
trước mặt bà nội Tô gắp thêm một đũa cá nữa, từng miếng từng miếng ăn
ngon lành.
“Mày làm cái gì đấy? Tao vừa mới nói xong, mày lại còn định làm tàng phải
không?” Bà nội Tô dứt khoát đặt đũa xuống, khuôn mặt gầy gò tràn đầy phẫn
nộ.
nam-80/chuong-3.html]
Ông lão Tô bên cạnh cũng không vui nói: “Trường Vinh, anh làm cha mà không
biết dạy con gái cho đàng hoàng à, thái độ gì thế này?”
Tô Trường Vinh nghe xong để trong lòng, khó xử nhìn vợ mình đang sa sầm
mặt mày. Rốt cuộc ông vẫn không nói gì. Nghĩ bụng con cá này là do mình bắt,
con gái mình ăn một chút mà ai cũng không vui. Đây là cái chuyện gì không
biết.
Tô Mẫn mặc kệ bọn họ nói gì, nghĩ gì, chỉ mải miết ăn cơm lùa cơm vào miệng.
Nhìn bộ dạng đó của cô, bà lão tức đến nỗi không chịu được, chỉ vào Tôn Thu
Phương mắng: “Nhìn cô nuôi dạy con kìa, đúng là càng lớn càng không biết
điều. Đã mười ba tuổi rồi còn không biết thương người nhỏ. Tôi thấy sách vở
cũng đừng học nữa, ở nhà làm việc là được rồi. Một đứa con gái, có học cũng
là học cho nhà người ta”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Mẹ, Mẫn Tử ăn miếng cá có phải chuyện gì to tát đâu, về sau con chú ý chút,
đi bắt thêm là được, mẹ cứ để mọi người ăn bữa cơm yên ổn đi” Tô Trường
Vinh mặt đầy vẻ cầu khẩn nói.
Tôn Thu Phương cũng che chở con gái mình: “Mẫn Tử mới ốm dậy, ăn chút gì
đó tẩm bổ cũng không được sao?”
“Hừ, cô còn có mặt mũi nói chuyện nó bị bệnh à” Bà nội Tô cuối cùng cũng tìm
được cớ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Thu Phương, “Ông già đem công việc
cho thằng Trường Phú, cô liền không vui, còn náo loạn đòi về nhà mẹ đẻ? Nếu
không phải cô làm ầm ĩ như thế thì con Mẫn Tử có bị bệnh không?”
Tôn Thu Phương nghe bà lão nói vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bà lập tức
không nhịn được nữa, tủi thân đến đỏ cả mắt. Bà nhìn bà lão nói: “Mẹ, mẹ nói
một câu công bằng đi. Lúc trước việc của anh Trường Vinh ở lò gạch, có phải
mẹ bảo nhường cho chú Trường Phú, nói sau này công việc của cha sẽ để cho
anh Trường Vinh không?”
Bà nói xong, dùng mu bàn tay quệt nước mắt, tiếp tục nói: “Mẹ và cha mở
miệng nói câu đó, chúng con đâu có nói gì. Mấy năm nay anh Trường Vinh
thành thật ở nhà làm việc, chỉ chờ cha từ đơn vị nghỉ hưu để có thể thế vào.
Bây giờ khó khăn lắm cha mới sắp nghỉ, sao lại để chú Trường Phú thế vào?”
“Tao có nói câu đó” Bà nội Tô nghiêm mặt, nhưng chẳng có chút áy náy nào,
ngược lại còn nói lý lẽ hùng hồn: “Lúc ấy tao cũng đâu biết cái lò gạch của
công xã giải thể nhanh thế, thằng Trường Phú giờ chẳng phải cũng về nhà làm
ruộng sao. Hơn nữa, thân thể cô cũng không đẻ được nữa, về sau chỉ có mỗi
con nhóc lớn là con gái, các người cần công việc để làm gì? Thằng Trường Phú
thế vào, sau này còn có thể truyền lại cho thằng Xán Xán, đây vẫn là người nhà
họ Tô chúng ta”