Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80

Chương 2



Tôn Thu Phương bị con gái ôm như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng. Con

gái đã là thiếu nữ mười ba tuổi, ngày thường tuy hai mẹ con thân thiết nhưng

cũng không ôm ấp làm nũng như thế này.

Tuy nhiên ngượng ngùng thì ngượng ngùng, trong lòng bà vẫn cảm thấy vui vẻ.

Bà cười bưng bát đũa trên bàn lên: “Mau tranh thủ ăn lúc còn nóng, con không

phải vẫn luôn muốn ăn mì trứng sao”

Tô Mẫn cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trong bát mì sợi có một quả trứng gà nằm

đó.

Tôn Thu Phương vội vàng giục cô: “Ăn nhanh đi, lát nữa thằng Xán Xán biết

được thì con lại chẳng ăn được đâu”

“Vâng ạ” Tô Mẫn đỏ hoe mắt cắn một miếng.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Lúc này trong nhà chẳng có gia vị gì, cũng chỉ là mì nấu nước muối, nhưng Tô

Mẫn ăn vào lại cảm thấy ngon hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào về sau này.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng của bà nội Tô:

“Trời sắp tối rồi, sao còn chưa nấu cơm thế hả?”

Tôn Thu Phương vừa nghe, cắn răng đứng dậy nói: “Con mau ăn đi, mẹ ra

ngoài nấu cơm trước. Con ăn xong thì nằm ngủ thêm một lát cho ra mồ hôi là

khỏi thôi”

Thấy Tô Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, bà vội vàng đi ra cửa.

Bên ngoài còn truyền đến tiếng mắng chửi lải nhải của bà nội Tô.

Tô Mẫn nghe xong, tay hung hăng nắm chặt lấy chăn. Đời trước, chính vì mẹ

cô chỉ sinh được mỗi mình cô là con gái, nên ông bà nội cưng chiều cả nhà

chú hai hết mực. Cha mẹ cô làm ruộng kiếm tiền, đều bị hai ông bà già lấy đưa

cho chú hai Tô Trường Phú xây nhà trên trấn. Kết quả cả nhà cô phải chen

chúc sống trong căn nhà cũ nát này, thậm chí đến khi cha cô bị bệnh cũng vì

không có tiền khám chữa mà chết sớm. Sau đó cô và mẹ vì mưu sinh phải

rời quê lên thành phố làm thuê, lại vì không có bằng cấp gì, lại là người nhà

quê nên tiền công chẳng được bao nhiêu. Khi đó mẹ cô lại bệnh, mãi không

tích cóp được tiền, hai người mới phải ở trong căn nhà trọ dột nát rẻ tiền, rồi

mới gặp phải tai họa kia.

Đời này, cô nhất định không thể để cha mẹ đi vào vết xe đổ đó nữa.

Tô Mẫn tuy trong lòng có tâm sự, nhưng trên người vẫn đang bệnh, biết mình

nếu không dưỡng tốt thân thể thì cha mẹ ở trong cái nhà này càng khó xử. Cô

dùng chăn trùm kín người, cố ép cho toát ra một thân mồ hôi.

nam-80/chuong-2.html]

Đến khi trời tối, bên ngoài đã bắt đầu bày bàn ăn.

Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng lại mở ra, lần này người đi vào là cha cô, Tô

Trường Vinh.

Lúc này cha Tô Trường Vinh còn chưa bị cuộc sống đè đến còng lưng, lưng vẫn

còn thẳng, tuy rằng gầy một chút nhưng rất có tinh thần. Tô Mẫn nhìn người

cha trước mắt, oán khí của đời trước lập tức tan biến. “Ba”

Đời trước cô thật sự từng oán trách cha, oán ông vô dụng, bị ông bà ức hiếp

cũng không phản kháng, cũng không cho cô và mẹ được cuộc sống tốt, khiến

họ phải sống nghèo khổ như vậy. Nhưng mãi đến khi cha chết, cô mới biết

được, mọi oán hận đều không quan trọng bằng việc cả nhà được ở bên nhau.

Tô Trường Vinh lao động bên ngoài cả ngày, vừa về liền vội vàng vào thăm con

gái. Vốn tưởng con gái lại giống như trước kia tỏ vẻ chán ghét mình, không

ngờ giờ lại chủ động gọi mình. Trong lòng ông vui vẻ, trên gương mặt chất

phác thật thà lộ ra nụ cười: “Mẫn Tử, thế nào rồi, đầu còn choáng không?”

“Không choáng nữa ạ” Tô Mẫn đỏ mắt lắc đầu, ánh mắt gần như tham lam

nhìn cha mình: “Ba”

“Ừ” Nụ cười trên mặt Tô Trường Vinh càng thêm rạng rỡ, “Nếu không choáng

nữa thì ra ngoài ăn cơm đi. Hôm nay ba bắt được một con cá ngoài ruộng ở

đầu thôn, tối nay có cá ăn đấy”

“Trường Vinh, làm gì đấy, ra dọn bàn ăn cơm” Bên ngoài, ông lão Tô gọi vọng

vào.

Tô Trường Vinh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài phụ giúp dọn bàn.

Nhà họ Tô có ba con trai một con gái. Cô con gái út Tô Lan xinh đẹp, đã gả lên

trấn trên. Con trai thứ ba học đại học, đã lập gia đình ở bên ngoài. Con cả Tô

Trường Vinh và con thứ hai Tô Trường Phú đều sống ở nhà. Vì không có nhà

cửa dư dả nên cả đại gia đình chen chúc sống chung, chưa chia nhà. Ngày

thường thu nhập trong nhà đều do hai ông bà già thu giữ, ăn cơm cũng ăn

chung.

Khi Tô Mẫn mặc xong quần áo ra khỏi phòng, bàn ăn bên ngoài đã ngồi đầy

người.

Tôn Thu Phương bưng một chậu cơm đi lên, thấy Tô Mẫn ra, vội vàng đặt cơm

xuống bàn, vẫy gọi cô: “Mẫn Tử dậy rồi à, mau lại đây ăn cơm”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.