Liêu Chiêu Đệ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ mình sắp lấy chú ấy, định
ra Tết sẽ đăng ký kết hôn” Cô bé ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn: “Lần trước cha mẹ
mình ly hôn, mẹ đưa mình lên thành phố, sau đó gặp chú Chu”
Hóa ra là ông chủ Chu.
Tô Mẫn lúc này mới sực nhớ ra, thảo nào cô cứ thấy ông chủ Chu quen quen.
Giờ mới nhớ, kiếp trước cô và Liêu Chiêu Đệ từng gặp nhau một lần rất vội
vàng. Khi đó chú Chu đã già, chống gậy cùng Liêu Chiêu Đệ xếp hàng, cô đi
bệnh viện lấy thuốc cho mẹ thì vô tình chạm mặt. Chỉ là khi đó nhìn Liêu
Chiêu Đệ còn già nua hơn cả cô, trong ánh mắt tràn đầy sự tang thương do
cuộc sống mài mòn.
Chỉ vì quá vội vàng nên cô chẳng nhớ kỹ chuyện đó. Giờ nghĩ lại, ông lão tóc
bạc phơ đó đúng là chú Chu. Không ngờ mười mấy năm trôi qua lại thay đổi
nhiều đến thế.
“Chiêu Đệ, cậu hiện giờ ở đâu? Sau này rảnh cậu có thể đến tìm mình” Tô Mẫn
nắm tay Liêu Chiêu Đệ nói.
Bàn tay Liêu Chiêu Đệ lạnh ngắt, khi Tô Mẫn nắm lấy, rõ ràng cảm nhận được
tay cô bé run lên.
Tô Mẫn giật mình, ngẩng đầu nhìn bạn, thấy mắt Liêu Chiêu Đệ đã đỏ hoe.
“Chiêu Đệ, cậu sao thế?”
Liêu Chiêu Đệ mím môi khóc nấc lên, lấy tay áo lau nước mắt: “Tô Mẫn, cậu
bảo sao mọi chuyện lại thành ra thế này, mới có bao lâu mà mẹ mình đã ly hôn
với cha, mình còn phải gọi một người lạ là cha. Cậu không biết đâu, lúc mẹ con
mình đi, chị cả chị hai khóc thương tâm lắm, các chị ấy quỳ xuống xin mà mẹ
vẫn nhất quyết khóc lóc đòi đi. Nhưng trong lòng mình lại không thể trách mẹ,
mấy năm nay mẹ bị cha đánh nhiều quá, mẹ cũng khổ lắm”
Chuyện này Tô Mẫn cũng chẳng biết khuyên thế nào. Về tình cảm thì ai chẳng
không vui khi mẹ mình ly hôn rồi tái giá, nhưng về lý trí thì đó là do hoàn cảnh
ép buộc. Chứ ai lại muốn bỏ chồng bỏ con rời xa gia đình chứ.
Liêu Chiêu Đệ là một cô bé hiểu chuyện, khóc một hồi rồi nghe Tô Mẫn an ủi
vài câu, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.
“Mình còn phải về phụ việc, không nói chuyện với cậu nữa đâu. Giờ mình với
mẹ ở quán cơm nhỏ bên phố Dân Chính. Mẹ mình phụ bếp ở đó, cậu muốn tìm
mình thì cứ đến đấy nhé”
Tô Mẫn cũng cho cô bé địa chỉ của mình: “Nếu lúc nào không vui cậu cũng có
thể đến tìm mình”
Liêu Chiêu Đệ cười gật đầu rồi quay người chạy đi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Nhìn bóng lưng Liêu Chiêu Đệ, Tô Mẫn chợt thấy tò mò, liệu cuộc sống kiếp
trước của Liêu Chiêu Đệ có thực sự sung sướng như lời đồn của bạn bè cấp hai
không? Nếu đúng là vậy, thì tại sao lần gặp gỡ vội vàng kia cô ấy lại có dáng vẻ
tiều tụy đến thế?
nam-80/chuong-33.html]
Buổi trưa Tô Mẫn vừa nấu cơm xong thì Tôn Thu Phương và Tô Trường Vinh về.
Hai người gặp nhau trên đường nên cùng về luôn.
“Mẫn Tử, mau ra xem thu hoạch hôm nay của cha mẹ này”
Tô Trường Vinh vừa về đến cửa đã hưng phấn gọi con gái.
Tô Mẫn từ trong nhà chạy ra, thấy trên chiếc xe ba gác của Tô Trường Vinh
chất đầy như một ngọn núi nhỏ. Hơn nữa những thứ này trông sạch sẽ hơn
nhiều so với đồ nhặt trước đây, ít nhất là không dính bùn đất, nhìn rất bắt mắt.
“Nhiều quá cha ơi, cha đi bao nhiêu nơi mà được thế này ạ?”
Tô Trường Vinh cười lớn: “Nói ra con không tin đâu, cha mới đi chưa được một
nửa khu vực dự định thôi đấy. Chiều nay cha còn phải đi chuyến nữa. Cha nghĩ
mình phải đi xa hơn chút, xem các vùng nông thôn quanh đây có sắt vụn đồng
nát bán không, phạm vi rộng thì thu được càng nhiều đồ”
Tôn Thu Phương thấy chồng càng nói càng hăng, bụm miệng cười: “Nhìn cái
điệu bộ khoe khoang của ông kìa, ông có mỗi đôi chân, đi thu mua tận vùng
nông thôn thì đi một vòng là hết ngày rồi”
Tô Trường Vinh gãi đầu cười hề hề: “Bà nói cũng đúng thật” Hắn nghĩ bụng, giá
mà có cái xe đạp thì tốt, nhưng mua xe đạp mất hơn trăm đồng, không đáng.
Thế là hắn gạt ngay ý định đó đi.
Đồ đạc nhiều quá, cả nhà không kịp ăn trưa, cùng nhau dỡ đồ xuống phân loại
cho xong rồi vội vàng kéo đến trạm thu mua đổi tiền, để chiều còn đi thu tiếp.
Lần này thu được cả một xe đầy ắp.
Cả nhà mất trọn một buổi trưa mới phân loại xong. Ngoài sắt vụn đồng nát,
còn có thùng bìa carton, chai lọ thủy tinh và một ít sách cũ.
Tô Mẫn chọn ra hai quyển sách giáo khoa lớp 5, định giữ lại để ôn tập.