Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80

Chương 34



Tôn Thu Phương thấy vậy cảm khái: “Chờ tháng này kiếm thêm tiền, mẹ sẽ

mua cho con cả bộ sách mới. Chỉ cần con chịu học, tiền này cha mẹ sẵn sàng

chi”

Tô Mẫn cười đáp: “Con cứ xem trước mấy quyển này đã, xem mình còn nhớ

được bao nhiêu”

Tô Trường Vinh vừa xếp đồ lên xe vừa cười nói: “Cứ cái đà này, tháng chín năm

sau Mẫn Tử nhà mình đi học được rồi. Cha thấy mấy đứa trẻ con thành phố

mặc quần áo đồng phục đi học trông đẹp lắm. Mẫn Tử nhà mình mà mặc vào

thì tuyệt”

“Chắc chắn phải mặc chứ, mình có nghèo cũng không thể để Mẫn Tử thua

kém bạn bè” Tôn Thu Phương kiên quyết. Trước kia bị người ta quản, giờ tự

làm chủ kinh tế, đương nhiên cái gì tốt nhất cũng muốn dành cho con.

Chờ cha mẹ đi bán phế liệu, Tô Mẫn mới ở nhà lật xem mấy cuốn sách vừa giữ

lại.

Cô nhớ kiếp trước thành tích học tập của mình khá tốt, hồi đó cô cũng ham

học, nếu không phải sau này gia đình xảy ra chuyện thì chắc chắn cô đã thi đỗ

cấp ba.

Nghĩ đến những tiếc nuối kiếp trước, Tô Mẫn càng thêm quyết tâm phải tiếp

tục đi học.

Sách giáo khoa lớp 5 khá đơn giản, về cơ bản không có gì khó khăn. Tuy Tô

Mẫn đã bỏ học nhiều năm, nhưng những kiến thức tiểu học này là nền tảng,

cộng thêm kinh nghiệm sống mấy năm qua cũng giúp ích nhiều nên xem lại

không thấy vất vả lắm.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô đọc lướt nhanh từ đầu đến cuối một lượt. Xem xong

cô phát hiện trí nhớ của mình tốt đến kinh ngạc, có lẽ do cơ thể này vẫn là của

cô bé mười ba tuổi nên khả năng tiếp thu mạnh hơn cô tưởng nhiều. Nội dung

vừa xem qua đã nhớ được sáu bảy phần.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Tô Mẫn cảm thấy trình độ này chưa gọi là thiên tài, có lẽ do tâm hồn đã trưởng

thành nên khi học biết tập trung và chú trọng điểm mấu chốt hơn hồi nhỏ.

Nhưng ưu thế này chỉ có tác dụng khi học những cái đơn giản, muốn duy trì thì

vẫn phải nỗ lực gấp đôi người khác. Chỉ dựa vào tự học là chưa đủ, cần phải có

người phụ đạo thêm.

Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ đến Liêu Chiêu Đệ. Liêu Chiêu Đệ học khá giỏi,

lại đang ở huyện, sau này có chỗ nào không hiểu có thể hỏi bạn ấy. Đến lúc

khai giảng cũng không bị tụt lại quá nhiều. Hơn nữa chắc Liêu Chiêu Đệ cũng

sẽ đi học, huyện này có hai trường cấp hai, không biết bạn ấy sẽ học trường

nào.

“Mẫn Tử ơi, cha mẹ về rồi”

Tô Mẫn đang mải suy tính chuyện học hành thì nghe tiếng Tôn Thu Phương

gọi vui vẻ.

nam-80/chuong-34.html]

Cô đặt sách xuống, vừa định ra mở cửa thì thấy cha mẹ đẩy xe vào.

Tôn Thu Phương vào nhà đóng cửa lại, kéo con gái hớn hở nói: “Mẫn Tử, con

biết chỗ đồ đó bán được bao nhiêu tiền không?” Bà nhìn ánh mắt tò mò của

con gái, cười tít mắt giơ tám ngón tay lên: “Thế nào, nhiều chưa?”

Mới chỉ một buổi sáng mà kiếm được từng này, chiều đi thu thêm nữa thì một

ngày mười đồng là chuyện trong tầm tay. Một tháng tính ra thu nhập gấp đôi

trước kia.

Tôn Thu Phương nghĩ mà kích động, hận không thể bỏ cơm trưa đi làm ngay.

Tô Mẫn nghe vậy trong lòng cũng vui, trước kia cô chưa từng làm nghề này, chỉ

nghe nói kiếm được tiền chứ chưa nắm chắc mười phần. Giờ thấy thực sự kiếm

được, sau này có thể làm lâu dài rồi.

Cô cười tươi rói: “Cha mẹ mau ăn cơm đi ạ, chiều còn tiếp tục đi thu”

“Đúng đúng, ăn nhanh thôi” Tô Trường Vinh rửa tay sạch sẽ đi vào, “Cha đói lả

người rồi đây”

Tô Mẫn nhanh nhẹn bày bàn nhỏ, bưng thức ăn trong nồi ra.

Trong lúc cả nhà ăn cơm vui vẻ, Tôn Thu Phương bàn với Tô Mẫn về dự định

của mình.

“Mẫn Tử, mẹ bàn với cha con rồi, chiều nay mẹ đi cùng cha con thu mua, mẹ

không đi nhặt nữa. Cha con thật thà quá, không biết rao, chắc chắn sẽ lỡ mất

mối làm ăn. Chiều có mẹ đi rao cùng, lại đi được xa hơn. Trời lạnh thế này con

cứ ở nhà, đừng đi theo cha mẹ nữa”

“Không cần con giúp ạ?” Tô Mẫn ngạc nhiên.

Tôn Thu Phương cười: “Con vẫn là trẻ con, vốn dĩ không nên ra ngoài làm việc.

Lúc đầu cha mẹ không yên tâm để con ở nhà một mình, lại làm không xuể nên

mới thế. Giờ cha mẹ đã quyết định theo nghề này thì sẽ làm cho tử tế, sang

năm còn phải đưa con đi học nữa chứ”

Tô Trường Vinh húp ngụm canh nóng, cũng cười nói: “Đúng đấy, cha mẹ là lao

động chính, sao có thể để con theo làm mãi được. Con cứ ở nhà đọc sách,

đừng chạy đi đâu chơi. Thành phố này tuy quen rồi nhưng con gái một mình ra

ngoài cũng không an toàn”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.