“Dọn lên thành phố đi ạ” Tô Mẫn kiên quyết nói. Dù sao cho dù có phải ra gầm
cầu ngủ, cũng còn tốt hơn ở trong cái nhà này. Dựa vào sự cần cù của cha mẹ,
cô không lo không sống ra hồn người. Dù khổ dù mệt, chỉ cần cắn răng là có
thể vượt qua. Tổng còn hơn là sống vô vọng ở nơi này.
“Con đúng là nói mộng” Tô Trường Vinh xoa đầu cô, “Chúng ta ở trong thôn
còn sống không nổi, còn đòi lên thành phố, đây chẳng phải chuyện cười sao?
Thôi được rồi, con còn nhỏ, đừng lo lắng mấy chuyện này, mau đi múc nước
rửa ráy rồi lên giường nghỉ ngơi đi”
Nói xong lại quay sang Tôn Thu Phương: “Tôi biết mình chịu ủy khuất, nhưng
chuyện này không còn cách nào, công việc kia là của cha, ông không chịu cho
chúng ta thì chúng ta có tranh cũng vô dụng. Đừng giận quá hại thân, nhé?”
Tôn Thu Phương không nói chuyện, tự mình trở mình quay mặt vào vách
tường.
Tô Trường Vinh nhìn bộ dạng bà như vậy, thở dài rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tô Mẫn thấy một người ra cửa, một người trực tiếp nằm trên giường giận dỗi,
tức khắc không biết nên khuyên tiếp thế nào. Bản thân cô tuy đã trải qua kiếp
trước, biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cha mẹ đâu có biết. Tuổi cô hiện tại lại
nhỏ, lời nói ra họ cũng chẳng coi là thật.
Cô dứt khoát ngồi lên giường, nằm xuống chiếc giường nhỏ của mình.
Nhìn mái nhà rách nát, cô liền nhớ tới những đêm ngày cô độc cơ khổ trải qua
trong căn phòng này ở kiếp trước.
Không được, không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Cô phải nghĩ cách làm cho cha mẹ quyết tâm một lần, mau chóng cầm tiền rời
khỏi cái nhà này.
Tuy rằng ầm ĩ một trận như vậy, ngày hôm sau Tôn Thu Phương vẫn cùng Tô
Trường Vinh dậy sớm xuống ruộng làm việc. Nhà đông người, ruộng đất được
chia cũng nhiều. Khi hai người ra cửa, dặn dò Tô Mẫn đi học về sớm một chút.
Tô Mẫn nghe xong lời này mới nhớ ra mình hiện tại vẫn còn đang đi học, là học
sinh lớp 6 trường trấn (hệ cũ gọi là sơ nhất – năm đầu cấp 2).
Lúc Tô Xán ra cửa, nó còn cố tình trước mặt Tô Mẫn cầm quả trứng gà cắn
một miếng, đắc ý dương dương tự đắc bỏ đi. Bà nội Tô còn đi theo phía sau
dặn dò nó đi đường cẩn thận.
nam-80/chuong-5.html]
Đời trước lúc này, Tô Mẫn còn hâm mộ ghen tị, hiện tại cô đều đã nhìn thấu.
Người không thương mình thì mặc kệ thế nào cũng sẽ không thương mình.
Cô thu dọn cặp sách, húp một bát cháo rồi cũng vội vàng đi lên trấn.
Lúc này trên trấn chưa náo nhiệt lắm, chỉ có mấy hộ gia đình đang xây nhà hai
bên đường cái. Cung tiêu xã nằm ở vị trí phố chính của thị trấn, ông nội cô là
Tô Tam Căn đang làm việc ở trong đó, mọi người đều gọi một câu là ông lão
Tô.
Khi Tô Mẫn đi ngang qua Cung tiêu xã, nhìn thấy ông nội đang nói lời hay ý
đẹp với người phụ trách Cung tiêu xã. Cô không cần qua đó cũng biết, đây là
chuẩn bị đem công việc giao cho chú hai Tô Trường Phú.
Cô nhìn thoáng qua rồi đi thẳng về phía trường học.
Dù sao thì cho dù công việc này có giao cho chú hai cũng thế thôi, cái Cung
tiêu xã này chẳng bao lâu nữa cũng sẽ dẹp tiệm. Gia đình chú hai sau này nếu
không phải dựa vào tiền của nhà cô để xây nhà trên trấn thì cũng chẳng có
khả năng mở cửa hàng buôn bán sinh sống ở trấn trên được.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Nghiêm túc mà nói, vận may của chú hai Tô Trường Phú thật sự chẳng ra sao.
Lúc trước tranh công việc của ba cô ở lò gạch, kết quả làm chưa được hai
tháng thì lò gạch giải thể. Bây giờ lại tranh cái công việc ở Cung tiêu xã này,
cũng chẳng quá một hai năm là đóng cửa.
Nhưng khổ nỗi chú ta nuôi được đứa con trai, cho nên ông bà nội cô liều sống
liều chết đem vận thế của cả nhà cô dồn hết cho chú hai.
Đến trường học, Tô Mẫn vẫn cảm thấy xa lạ. Đã rất nhiều năm rồi, cô còn chưa
tốt nghiệp cấp hai thì vì ba bị bệnh nên phải bỏ học về nhà. Tính ra cũng đã 20
năm, giờ đi vào sân trường, cô thế mà chẳng nhận ra ai cả.
Hỏi thăm một học sinh xem lớp 6 ở đâu, cô vội vàng chạy vào phòng học.
Trong lớp vẫn chẳng quen ai, cô mơ màng đi vào, cũng không biết ngồi chỗ
nào, hỏi một bạn học mới ngồi xuống đúng vị trí của mình dưới ánh mắt quái dị
của người ta.
Thời này giáo viên xếp chỗ ngồi không dựa theo thành tích, thành tích của cô
tuy không tồi nhưng lại ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.