“Vợ thằng Trường Vinh đúng là đồ không biết điều, tự mình không có bản lĩnh
đẻ được thằng con trai nối dõi, để thằng Trường Phú thế chỗ cha nó đi làm thì
sao chứ? Ai quy định cái công việc này nhất định phải để cho thằng cả thế
chỗ? Còn vì chuyện này mà bỏ về nhà mẹ đẻ nữa chứ. Nếu không phải do nó
làm ầm ĩ như vậy thì con nhóc lớn có bị dính mưa rồi sinh bệnh không? Lần
này lại tốn tiền thuốc thang, mới từ chỗ tôi cầm hai đồng đi rồi đấy”
“Mẹ, con vừa mới thấy chị dâu lấy trứng gà nấu mì cho con gái chị ấy đấy. Hôm
qua thằng Xán Xán đòi ăn mà con cũng chưa cho nó ăn”
Ngoài cửa nhà chính truyền đến từng đợt tiếng phàn nàn oán trách.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Tô Mẫn ở trong phòng nghe thấy những âm thanh quen thuộc này, đôi mắt
đánh giá xung quanh căn phòng. Đập vào mắt là vách tường đất, trên xà
ngang mái nhà chất đầy rơm rạ mục nát, trong không khí tràn ngập mùi ẩm
mốc cũ kỹ. Góc tường còn kê một chiếc giường nhỏ, Tô Mẫn nhận ra, đó là
chiếc giường cô đã ngủ mãi cho đến năm mười lăm tuổi.
Nhưng về sau, sau khi gia đình chú hai dọn đi, căn nhà cũ này để lại cho cả
nhà cô ở, cô cũng chuyển sang ở phòng của em họ Tô Xán.
Mãi cho đến khi cha cô nhiễm bệnh qua đời, mẹ cô chịu không nổi đả kích nên
ốm nặng liệt giường. Để kiếm tiền, cô đưa mẹ rời khỏi nơi này đến nơi khác
làm thuê, rồi vĩnh viễn không quay trở lại nữa.
Không ngờ còn có thể nhìn thấy chiếc giường này.
“Mình bị làm sao thế này?” Tô Mẫn sờ sờ mặt mình, ngồi dậy từ trên giường,
chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi
vào. Thấy Tô Mẫn trên giường đã tỉnh, vẻ mặt bà vui mừng, vội vàng bưng bát
đi tới: “Mẫn Tử, con tỉnh rồi à, thấy đỡ chút nào không?”
Bà đặt cái bát sang một bên, liền đưa tay sờ trán Tô Mẫn.
Tô Mẫn ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc:
“Mẹ?”
Không phải cô và mẹ đều đã chết rồi sao? Căn phòng trọ họ thuê là nhà nguy
hiểm, một trận bão ập đến, căn nhà liền sập xuống. Vì lúc đó là ban đêm, các
cô thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.
“Mẫn Tử, cuối cùng con cũng khỏi rồi” Tôn Thu Phương nhìn con gái mình,
nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi xuống. Năm đó khi sinh con, bà bị
tổn thương thân thể, mấy năm nay cũng chỉ có một mụn con gái này. Mặc kệ
người khác nghĩ sao, đứa con gái này đều là cục vàng, cục bạc của bà.
nam-80/huong-1.html]
Nghĩ đến việc vì mình giận dỗi trước đó mà làm liên lụy con gái sinh bệnh, bà
đã sớm áy náy muốn chết.
Tô Mẫn nhất thời chưa phản ứng kịp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Thu
Phương. Hơi ấm từ bàn tay truyền đến nhắc nhở cô rằng đây không phải là
một giấc mơ. Mẹ cô thật sự bằng da bằng thịt đang xuất hiện trước mặt cô,
hơn nữa còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Chuyện này là thế nào? Cô đưa tay nhìn bàn tay mình, tay vẫn chưa bị thô ráp,
các ngón tay thon dài nhỏ nhắn. Đây rõ ràng là tay của một cô bé.
“Mẫn Tử, mẹ không làm loạn nữa, công việc kia ông nội con cho chú hai thì cứ
để chú hai làm đi, mẹ không tranh nữa. Con đừng trách mẹ, được không?” Tôn
Thu Phương vừa ôm con gái, vừa khóc nói.
Chú hai? Công việc?
Trong đầu Tô Mẫn từ từ hiện lên những ký ức.
Năm cô mười ba tuổi cũng từng bị bệnh một trận. Lần đó là vì ông nội đem
công việc ở Cung tiêu xã cho chú hai chứ không cho cha cô, cho nên mẹ cô là
Tôn Thu Phương đã làm ầm ĩ trong nhà một trận, vì chuyện này còn bỏ về nhà
mẹ đẻ. Kết quả trên đường đi gặp mưa to, hai người tuy rằng đã chạy về nhưng
vì trời lạnh lại dầm mưa nên đêm đó cô sốt cao, sốt li bì mấy ngày liền. Mãi vất
vả mới khỏi được.
Chẳng lẽ, cô đã quay trở về năm mười ba tuổi, lúc đang bị sốt? Trong lòng Tô
Mẫn đập thình thịch kịch liệt, lo lắng mình đang nằm mơ, cô đưa tay cắn
mạnh vào ngón tay một cái. Cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô mới thực
sự xác định, tất cả những điều này đều là sự thật.
Tôn Thu Phương thấy cô cắn ngón tay, đau lòng xoa xoa chỗ đau cho cô:
“Con bé ngốc này, cắn mình làm gì?”
“Mẹ” Tô Mẫn kích động ôm chầm lấy Tôn Thu Phương.
Tất cả những điều này không phải là mơ, là sự thật. Cô thật sự đã gặp lại mẹ
mình, lúc này mẹ vẫn còn khỏe mạnh, chưa phải chịu đựng sự tra tấn của
nghèo đói và bệnh tật sau này.