“Tôi gần như đã cắt đứt mọi liên lạc với người nhà mẹ đẻ. Họ cầm hai nghìn tệ
của nhà họ Lâm, coi như đã bán xong đứa con gái này, vứt bỏ tôi như vứt một
miếng giẻ rách. Tôi từng chạy về cầu cứu cha mẹ đẻ, nhưng họ chỉ nói ‘con gái
gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, sống hay chết đều là số mệnh của tôi”
“Từ lúc Hiểu Nguyệt 6 tuổi đến giờ con bé đã 13 tuổi, tôi một thân một mình
nuôi con, không ai giúp đỡ, thực sự rất khó khăn. Ở xưởng Khăn Lông, tôi
chẳng bao giờ được xếp làm ca ngày cố định, chỉ toàn phải xoay ca kíp. Hiểu
Nguyệt từ bé đã phải đeo chìa khóa trên cổ tự đi học, tan học về thì tự cầm
phiếu cơm xuống nhà ăn. Con gái tôi đáng thương lắm”
Nhắc đến những tháng năm gian khổ vừa qua, nước mắt Văn Tú Phân rơi như
mưa. Sự cô độc, cơ cực khi phải gồng gánh nuôi con một mình khiến bà cảm
thấy sợ hãi mỗi khi nhớ lại.
Khương Lăng thấy bà cứ kể lể mãi những chuyện vụn vặt, tuy hiểu bà cần nơi
trút bầu tâm sự, nhưng không thể để cảm xúc đau khổ này tiếp tục lan tràn. Cô
cắt ngang lời bà: “Tại sao chị lại qua lại với Tiền Kiến Thiết?”
Sắc mặt Văn Tú Phân lập tức đỏ bừng, hai tay vặn xoắn vào nhau, ấp úng mãi
mới thốt nên lời: “Cô. các cô chú đều biết cả rồi sao?”
Bà vốn định giấu kín chuyện này, nhưng giờ ngồi trong phòng hỏi cung, đối
diện là cảnh sát, lại thêm vụ đánh ghen ầm ĩ của Triệu Diễm Hồng hôm qua.
Từng sự việc xâu chuỗi lại khiến bà hiểu rằng: mình không thể giấu được nữa.
Thực ra, câu chuyện cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là mô típ cũ rích: gã đàn
ông háo sắc và người phụ nữ bị hoàn cảnh ép buộc.
Văn Tú Phân vốn có nhan sắc thanh tú, lại thêm hoàn cảnh éo le tạo nên vẻ
nhu mì, đáng thương, khiến Tiền Kiến Thiết – khi đó thường xuyên lui tới
xưởng Khăn Lông – vừa gặp đã động lòng tà niệm.
Lúc ấy, Văn Tú Phân sống ở khu nhà trệt tập thể, ba hộ gia đình dùng chung
một bếp, một nhà vệ sinh, điện nước chập chờn. Mẹ góa con côi sống trong
môi trường đó, tự nhiên trở thành mục tiêu của những kẻ có ý đồ xấu. Cửa nhà
vệ sinh, góc bếp, hành lang tối tăm. bất cứ nơi công cộng nào cũng có thể
xuất hiện những gã đàn ông thô lỗ buông lời trêu ghẹo, sàm sỡ. Thậm chí, nửa
đêm còn có kẻ đứng dưới cửa sổ nhà bà nói những lời tục tĩu. Bà thực sự
không chịu nổi sự quấy rối đó.
Văn Tú Phân nằm mơ cũng muốn được chuyển vào khu nhà tầng, nơi đó mỗi
hộ một căn độc lập, có bếp và nhà vệ sinh riêng, chỉ cần khóa chặt cửa là
không sợ ai làm phiền.
Tiền Kiến Thiết là Phó xưởng trưởng xưởng Dệt, có quan hệ làm ăn với xưởng
Khăn Lông. Hắn nắm thóp được tâm lý đó của bà, sau khi cưỡng bức bà thành
công, hắn dùng mồi nhử là giúp xin suất nhà ở để bịt miệng, khiến bà không
dám tố cáo.
Quyền lực của Tiền Kiến Thiết khi đó rất lớn, hắn quản lý mảng hậu cần xây
dựng. Chỉ cần một bữa cơm mời trưởng phòng quản lý nhà đất, Văn Tú Phân
lập tức được sắp xếp một căn hộ trong khu nhà tầng.
Đối với Tiền Kiến Thiết, Văn Tú Phân chỉ là một trong số rất nhiều tình nhân,
chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng với Văn Tú Phân, mỗi lần gặp gỡ là một lần bị dày vò. Người chồng cũ
Lâm Thừa Đức mỗi khi say rượu lại cưỡng bức bà, hành xử thô bạo, tàn nhẫn
khiến bà sinh ra tâm lý bài xích chuyện chăn gối. Quan hệ với Tiền Kiến Thiết
cũng chẳng khá hơn, mỗi lần xong chuyện, bà lại rơi vào vòng xoáy tự trách,
tắm rửa điên cuồng như muốn lột da, rồi ngồi thẫn thờ trên giường như người
mất hồn.
Kể đến đây, Văn Tú Phân cầu khẩn nhìn Khương Lăng: “Tôi biết tôi có tội, tôi có
lỗi với con. Nhưng. tôi vẫn luôn giấu Hiểu Nguyệt, xin các cô chú đừng để con
bé biết chuyện này, tôi không muốn nó thất vọng và đau khổ”
Khương Lăng thầm thở dài. Văn Tú Phân cứ ngỡ mình giấu rất kỹ, nhưng thực
ra Lâm Hiểu Nguyệt đã biết từ lâu.
Thấy Khương Lăng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Văn Tú Phân càng thêm thấp
thỏm, giọng run run: “Hôm qua cô nói con trai Tiền Kiến Thiết bị ảnh hưởng bởi
bố nó, mới tí tuổi đầu đã ức hiếp con gái nhà người ta rồi phải vào trại giáo
dưỡng. Nghe xong tôi sợ đến mức cả đêm không ngủ được, chỉ sợ thanh danh
tôi hỏng rồi sẽ làm ảnh hưởng đến Hiểu Nguyệt”
Trước đây, Văn Tú Phân rất sợ và không tin tưởng cảnh sát. Đó là do ám ảnh từ
những lời đe dọa của người chồng vũ phu Lâm Thừa Đức: “Tao nói cho mày
biết, vợ chồng đánh nhau, dù tao có đánh chết mày thì cảnh sát cũng chỉ
coi là chuyện nhà thôi. Con vợ trước của tao chết, tao đền tiền cho nhà nó là
xong chuyện, cảnh sát có hỏi han gì đâu. Mấy thằng ở đồn công an toàn là anh
em chí cốt với tao, hôm qua còn ngồi uống rượu với nhau đấy. Muốn báo cảnh
sát à? Mày tuổi gì!”
Thư Sách
Nghe những lời đó nhiều lần, một người phụ nữ ít hiểu biết pháp luật như Văn
Tú Phân càng sợ cảnh sát như sợ cọp. Bà cứ ngỡ đồn công an là nơi bao che
cho những kẻ ác như Lâm Thừa Đức, có chuyện gì cũng không dám hé răng vì
sợ bị trả thù tàn khốc hơn.
Nhưng hôm qua, khi thấy Khương Lăng và Lý Chấn Lương mặc thường phục
đến giúp, rồi lại được Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ bảo vệ, ấn tượng của bà về
cảnh sát đã thay đổi. Đặc biệt là sáu chữ “Bảo vệ nhân dân quần chúng” của
Khương Lăng đã nhen nhóm trong bà một tia hy vọng.
Nghĩ đến đây, Văn Tú Phân dè dặt hỏi: “Chuyện Tiền Kiến Thiết xưng huynh gọi
đệ với Trưởng đồn Diêu, quan hệ thân thiết lắm, có phải là thật không?”
Lý Chấn Lương vỗ trán, dở khóc dở cười: “Trưởng đồn Diêu của chúng tôi là
người rất chính trực, làm gì có chuyện thân thiết với loại người như Tiền Kiến
Thiết, hắn lừa chị đấy”
Văn Tú Phân nhìn sang Khương Lăng để tìm sự xác nhận. Khương Lăng gật
đầu chắc chắn.
Lúc này bà mới yên tâm đôi chút, lại rụt rè hỏi: “Hôm qua các cô chú nói
chuyện mất trộm chuông xe đạp, nghi ngờ Hiểu Nguyệt nhà tôi làm? Hiểu
Nguyệt ngoan lắm, tuyệt đối không thể làm kẻ trộm được”
Là một người mẹ, Văn Tú Phân không tin con gái mình lại là đứa ăn cắp bị
người đời khinh ghét. Nhưng vụ án của con trai Tiền Đại Vinh sờ sờ ra đó khiến
bà không khỏi lo sợ.
Bà sợ mình sẽ làm liên lụy đến con gái. Bà mới học hết lớp 3, kiến thức hạn
hẹp, dù yêu thương con hết mực nhưng ngoài chuyện cơm ăn áo mặc thì
chẳng giúp được gì. Bà không hiểu sách giáo khoa của con, không hiểu những
điều con nói. Đối diện với đứa con gái ngày càng trầm mặc, ngày càng gầy gò,
bà hoàn toàn bất lực trong việc giao tiếp.
Nếu cảnh sát dùng biện pháp ép cung, có lẽ Văn Tú Phân sẽ sinh ra tâm lý
phản kháng để bảo vệ con. Nhưng thái độ hòa nhã, tôn trọng của Khương
Lăng, biết tiến biết lùi, điểm đến thì dừng, tuyệt đối không cưỡng ép, đã khiến
Văn Tú Phân cảm thấy được tôn trọng. Chính vì sự tôn trọng đó, bà đã chọn
cách chủ động đến đồn công an hợp tác.
Khương Lăng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Văn Tú Phân. Bức tường
phòng vệ tâm lý của bà đã được dỡ bỏ, bà thực sự đang cầu cứu cô.
Đây là một khởi đầu tốt. Chỉ có như vậy, Khương Lăng mới có thể giúp đỡ Văn
Tú Phân, thay đổi vận mệnh bi thảm của hai mẹ con họ.
Khương Lăng lấy tập hồ sơ đã sắp xếp từ tối qua đẩy đến trước mặt Văn Tú
Phân.
“Trong khu vực quản lý của chúng tôi đã xảy ra tổng cộng 11 vụ trộm chuông
xe đạp, tất cả đều là loại chuông đồng nguyên bản của xe Phượng Hoàng, trị
giá khoảng 15 tệ một chiếc. Tuy giá trị vật chất nhỏ, nhưng vì xảy ra liên tiếp,
gây ảnh hưởng xấu nên Cục Công an Thành phố rất coi trọng, yêu cầu phải phá
án trong thời gian sớm nhất”
Khi giao tiếp với người có tâm lý cố chấp và rụt rè như Văn Tú Phân, việc tạo ra
ảo giác về “quy tắc thần thánh” là rất hiệu quả. Khương Lăng nhấn mạnh sự
quan tâm của cấp trên và thời hạn phá án là để lợi dụng tâm lý phục tùng
quyền uy của Văn Tú Phân, khiến bà hợp tác điều tra.
Quả nhiên, sắc mặt Văn Tú Phân lập tức trắng bệch, tim đập thình thịch vì sợ
hãi.
“Vậy. vậy” Bà ấp úng hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, “Các cô chú đã tra
ra chưa? Là ai làm? Cần. cần tôi làm gì?”
Khương Lăng mở một trang hồ sơ, chỉ vào dòng chữ trên đó: “Thông qua vết
xước trên ghi đông xe, chúng tôi bước đầu phán đoán đối tượng cao khoảng
1m40, người nhỏ gầy, sức yếu, dùng kẹp tóc để gây án. Tần suất gây án khá
đều đặn, mỗi tháng một lần. Vụ đầu tiên xảy ra vào tháng 11 năm ngoái, người
báo án là Tiền Kiến Thiết, chuông xe của ông ta bị trộm ngay dưới khu tập thể”
Tim Văn Tú Phân như lỡ một nhịp.
Tất cả các manh mối đều trùng khớp với Lâm Hiểu Nguyệt. Đặc biệt là chi tiết
trộm chuông của Tiền Kiến Thiết, nó như một đòn chí mạng đánh sập niềm
tin vững chắc của bà. Tháng 11 năm ngoái, đó chính là thời điểm Tiền Kiến
Thiết bắt đầu cưỡng bức bà.
23-noi-dau-kho-noihtml]
Chẳng lẽ thật sự là Hiểu Nguyệt?
Con bé đã biết chuyện của mình rồi sao?
Khương Lăng thừa thắng xông lên: “Nếu đúng là Lâm Hiểu Nguyệt làm, tôi
đoán cô bé đã biết chuyện giữa chị và Tiền Kiến Thiết, và điều này gây ra chấn
thương tâm lý cực lớn cho em ấy. Vì tính cách hướng nội, cô bé không có chỗ
nào để giải tỏa nỗi đau nên chuyển sang hành vi tự hủy hoại bản thân. Tôi
thấy em ấy gầy gò nghiêm trọng, nhịp thở nhanh, mắt vằn đỏ, quầng mắt thâm,
đây là biểu hiện của khí huyết lưỡng hư. Bình thường con bé có bị mất ngủ,
chán ăn không?”
Những lời này như mũi dao xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng của Văn Tú
Phân. Bà bỗng nhiên quỳ sụp xuống, khóc không thành tiếng: “Tất cả là lỗi của
tôi! Cầu xin các cô chú, hãy cứu lấy Hiểu Nguyệt nhà tôi. Tôi muốn đưa con đi
bệnh viện nhưng nó chết cũng không chịu đi. Cứ thế này mãi, tôi sợ con bé
sẽ xảy ra chuyện mất”
Lý Chấn Lương giật mình trước hành động của Văn Tú Phân, vội đứng dậy định
đỡ bà lên. Thời đại này rồi, đâu phải nha môn phong kiến mà hễ chút là quỳ
lạy.
Nhưng Văn Tú Phân không chịu đứng dậy, bà cố chấp quỳ đó, tránh né sự tiếp
xúc của Lý Chấn Lương rồi lết gối ôm chặt lấy chân Khương Lăng, nước mắt lã
chã rơi: “Hiểu Nguyệt không chịu nói chuyện với tôi, tôi cũng không biết phải
khuyên con thế nào. Tất cả là lỗi tại tôi, tôi là người đàn bà không biết xấu hổ,
nhưng tôi không muốn hại con mình. Cầu xin cô, hãy giúp tôi, giúp Hiểu
Nguyệt với”
Bị ôm chặt chân, cơ thể Khương Lăng cứng đờ trong giây lát. Cảm giác ấm
nóng truyền qua lớp quần khiến cô thấy không được tự nhiên, dù đối phương là
phụ nữ. Cô cúi người nắm lấy cánh tay Văn Tú Phân, giọng nói có phần cứng
nhắc nhưng kiên quyết: “Đứng lên rồi nói!”
Văn Tú Phân rất nghe lời Khương Lăng, không dám quỳ nữa, mượn lực đứng
dậy.
Khương Lăng chỉ vào ghế: “Ngồi xuống đi”
Văn Tú Phân ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng đôi mắt đẫm lệ vẫn nhìn Khương
Lăng đầy vẻ van lơn: “Cảnh sát Khương, cô nói đúng, Hiểu Nguyệt đúng là khí
huyết lưỡng hư. Con bé tối nào cũng mất ngủ, ăn uống thì chểnh mảng. Nhìn
con ngày một héo mòn, tôi sốt ruột lắm. Đồng nghiệp cũng nhắc tôi đưa con đi
khám, nhưng nó nhất định không chịu đi, tôi phải làm sao bây giờ?”
Khương Lăng đẩy nhanh tốc độ hỏi cung: “Tiếp theo đây, tôi hỏi, chị trả lời”
Văn Tú Phân gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, cô cứ hỏi”
Khương Lăng: “Chị bắt đầu quan hệ với Tiền Kiến Thiết từ khi nào?”
Văn Tú Phân ấp úng: “Tháng. tháng 11 năm ngoái”
Khương Lăng: “Mỗi tháng gặp nhau một lần?”
Văn Tú Phân khó khăn mở miệng: “Khoảng. khoảng thế, thời gian đầu thì có
tháng hai lần”
Khương Lăng: “Các người liên lạc và gặp gỡ bằng cách nào?”
Văn Tú Phân nhắm mắt lại. Dù không muốn nhớ lại quá khứ tủi nhục, nhưng vì
con gái, bà đành nói thật: “Tiền Kiến Thiết có quan hệ rất tốt với Chủ tịch Công
đoàn xưởng tôi là Lư Trân. Lần nào cũng là Chủ nhật, bất kể tôi làm ca gì, Chủ
tịch Lư cũng sẽ chuyển lời, bảo tôi 9 giờ tối đến văn phòng Công đoàn, sau
đó”
Khương Lăng nhìn bà, ánh mắt trầm tĩnh: “Tiền Kiến Thiết đến xưởng Khăn
Lông có phải đi chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng không?”
Văn Tú Phân nhớ lại: “Đúng, ông ta có một chiếc Phượng Hoàng gióng ngang
cỡ 28.”
Khương Lăng hỏi tiếp: “Tiếng chuông xe rất vang và giòn đúng không?”
Sắc mặt Văn Tú Phân dần trắng bệch: “Đúng vậy”
Khương Lăng chốt hạ: “Chị và con gái sống nương tựa vào nhau, ở cùng dưới
một mái nhà. Chủ nhật con bé ở nhà cả ngày, chị có bất kỳ thay đổi nào, liệu
con bé có thể không biết sao?”
Văn Tú Phân chìm vào hồi ức.
Tháng 11 trời thu mát mẻ, đầu tháng đó Tiền Kiến Thiết cưỡng bức bà vào
ngày Chủ nhật. Khi về nhà, bà đã tắm rửa suốt một tiếng đồng hồ, chà xát đến
mức da dẻ đỏ ửng. Thay quần áo xong, bà trùm chăn nằm im không nói một
lời. Lúc ấy Hiểu Nguyệt có rót nước cho bà, hỏi mẹ làm sao, nhưng bà không
nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Có phải ngay từ lúc đó, Hiểu Nguyệt đã nhận ra sự bất thường?
Chủ nhật tuần thứ hai, bà làm ca chiều, từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Nhận
được tin nhắn của Lư Trân, bà xin nghỉ giữa chừng hai tiếng. Đêm đó về nhà,
phòng Hiểu Nguyệt tắt đèn tối om, nhưng lúc ấy bà chỉ mải chìm trong sự tủi
thân ê chề nên chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến con.
Chẳng lẽ Hiểu Nguyệt đã lén theo dõi Tiền Kiến Thiết, chạy đến khu tập thể
xưởng Dệt và trộm chuông xe của hắn?
Hồi lâu sau, Văn Tú Phân rùng mình. Bà vòng tay ôm chặt lấy thân mình trong
bộ đồng phục công nhân rộng thùng thình, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng
đến rợn người: “Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi. Tôi không nên vì muốn được ở
nhà tầng mà qua lại với Tiền Kiến Thiết. Tôi chỉ muốn mẹ con được sống tốt
hơn một chút, chỉ muốn có một căn nhà yên tĩnh và an toàn, tôi không ngờ lại
hại đời Hiểu Nguyệt”
Nhìn thấy ý định tự sát lóe lên trong mắt người phụ nữ khốn khổ, lòng Khương
Lăng thắt lại. Văn Tú Phân lúc này đang bị sự hối hận và tự trách đè nén đến
cực điểm, nguy cơ tự tìm đến cái chết là rất cao.