Cần phải ngăn cản bà ấy!
Khương Lăng ngắt lời sám hối của Văn Tú Phân: “Mưu cầu cuộc sống tốt đẹp
hơn không có gì là sai cả, cái sai là ở chỗ chị đã chọn nhầm đường. Đã đi lầm
đường thì đổi hướng đi khác là được”
Văn Tú Phân lắc đầu liên tục: “Không không không, không còn kịp nữa rồi. Sai
một bước là sai cả đời. Thanh danh của tôi hỏng rồi, còn hại cả Hiểu Nguyệt
biến thành kẻ trộm, các cô chú công an chắc chắn sẽ bắt con bé đi. Tôi xong
đời rồi, con tôi cũng xong đời rồi!”
Lý Chấn Lương lại một lần nữa cười khổ: “Văn Tú Phân, tối qua tôi đã nói với
chị rồi, Lâm Hiểu Nguyệt mới 13 tuổi, thuộc diện trẻ vị thành niên. Cho dù
chuông xe đạp đúng là do cháu trộm, chúng tôi cũng sẽ lấy giáo dục làm chủ,
không truy cứu trách nhiệm hình sự, càng không có chuyện ngồi tù. Sao lại
bảo là xong đời?”
Khương Lăng nói với giọng rất ấm áp: “Chị còn trẻ, đường tương lai còn dài,
sao lại bảo là xong đời?”
Văn Tú Phân ngẩn người. Nét mặt bà khi vui khi buồn, ánh mắt lúc sáng lúc tối,
rõ ràng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Cốc, cốc, cốc”
Có tiếng gõ cửa. Lý Chấn Lương đứng dậy mở cửa. Bên ngoài là Lưu Hạo Nhiên
và Lâm Hiểu Nguyệt.
Lâm Hiểu Nguyệt có lẽ đã chạy một mạch đến đồn công an, gương mặt đỏ
bừng, thở hổn hển. Vừa thấy cửa mở, cô bé liền nhoài người nhìn vào trong.
Khi thấy bóng lưng mẹ mình, cô bé lao nhanh vào phòng, dùng thân hình nhỏ
bé chắn trước mặt mẹ, giọng khàn khàn: “Các cô chú có chuyện gì cứ hỏi cháu,
mẹ cháu không biết gì cả”
Văn Tú Phân thấy con gái đến, cuống quýt lau nước mắt, đứng dậy kéo tay con
đi ra ngoài: “Con không lo học hành chạy đến đây làm gì? Con mới 13 tuổi, vẫn
còn là trẻ con, ở đây đã có mẹ, mau về trường đi!”
Lâm Hiểu Nguyệt vừa giãy giụa vừa quay sang nói với Khương Lăng: “Các cô
chú hỏi cháu đi, hỏi cháu đây này! Cho mẹ cháu về nhà ngủ. Mẹ cháu vừa làm
xong ca đêm, mệt lắm rồi”
Thấy hai mẹ con lại bắt đầu màn “mẹ bảo vệ con, con bảo vệ mẹ”, Khương
Lăng đứng dậy, kéo một chiếc ghế từ góc tường đặt trước bàn: “Cả hai mẹ con
cùng ở lại đi”
Nghe Khương Lăng nói vậy, Lâm Hiểu Nguyệt như vớ được cọc, giọng nói cũng
to hơn: “Mẹ, cô cảnh sát bảo con có thể ở lại. Con đã xin phép nghỉ học rồi, nói
chuyện xong con sẽ về trường ngay”
Văn Tú Phân nhìn sang Khương Lăng. Khương Lăng gật đầu: “Đúng lúc lắm,
chị cũng nên nghe xem Hiểu Nguyệt nói gì”
Nút thắt trong lòng Lâm Hiểu Nguyệt chỉ có Văn Tú Phân mới gỡ được, và nỗi
đau khổ của Văn Tú Phân cũng chỉ có Lâm Hiểu Nguyệt mới xoa dịu được.
Đáng tiếc là hai mẹ con quá thương nhau, cứ giấu nhẹm mọi góc khuất trong
lòng, không chịu bày tỏ ra.
Điều Khương Lăng muốn là để họ phơi bày hết những bóng ma tâm lý và nỗi
đau cho đối phương thấy. Chỉ có như vậy, Văn Tú Phân mới có dũng khí tiếp
tục sống, và Lâm Hiểu Nguyệt mới có thể trở nên vui vẻ, lạc quan hơn.
Dù chủ động đến, nhưng Lâm Hiểu Nguyệt vẫn chột dạ. Cô bé ngồi xuống ghế
một cách dè dặt, chỉ dám ngồi mớm mép ghế, cả người căng cứng.
Văn Tú Phân ôm lấy vai con, vội vàng nói: “Cảnh sát bảo con còn nhỏ, dù có
phạm lỗi cũng chỉ giáo dục là chính, không bắt con đi tù đâu. Con có chuyện
gì thì cứ thành thật nói ra, mẹ biết trong lòng con giấu nhiều khổ tâm lắm. Con
nói cho các cô chú nghe đi, để họ giúp con. Nhìn con không chịu ăn, không
chịu ngủ, lòng mẹ đau như cắt”
Trong lòng Lâm Hiểu Nguyệt quả thực chất chứa quá nhiều tâm sự.
Tối qua sau khi cảnh sát đi, cô bé thức trắng đêm. Sáng nay dậy cũng chẳng
ăn sáng, cứ thế đến trường. Ngồi trong lớp, hồn vía cô bé bay lên mây, đầu óc
cứ luẩn quẩn suy nghĩ xem nên làm gì.
Nếu mẹ biết mình là kẻ trộm đáng xấu hổ, mẹ có đau lòng không? Nếu bạn bè,
thầy cô, đồng nghiệp của mẹ, hàng xóm. tất cả mọi người đều biết mình là kẻ
trộm, liệu họ có kéo đến đập phá, nguyền rủa hai mẹ con như ông bà nội từng
làm không?
Thực ra cô bé đâu muốn trộm chuông. Nhưng hôm đó, Tiền Kiến Thiết đạp xe
lướt qua người cô bé, trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý, tiếng chuông xe réo lên
inh ỏi. Âm thanh đó cứ ám ảnh, tra tấn lỗ tai cô bé mãi không thôi.
Đêm đó, cô bé lấy hết can đảm lẻn vào xưởng Dệt, cạy trộm chiếc chuông trên
xe đạp của Tiền Kiến Thiết. Nỗi phẫn nộ và bực bội trong lòng vơi đi rất nhiều,
đêm ấy cô bé mới miễn cưỡng chợp mắt được hai, ba tiếng.
Dần dần, cô bé bị nghiện. Nếu không trộm được cái chuông nào, cả người cô
bé bứt rứt khó chịu. Nhưng trộm xong rồi lại thấy tự trách, áy náy.
Phẫn nộ bất lực, tự trách dày vò, hai luồng cảm xúc ấy đan xen khiến sự uất
hận trong lòng Lâm Hiểu Nguyệt ngày càng tích tụ. Có lúc cô bé thậm chí còn
muốn cầm dao đâm chết Tiền Kiến Thiết, rồi chờ cảnh sát bắt mình đem
đi bắn bỏ.
Ban đầu cô bé định học xong buổi sáng rồi trưa sẽ đến đồn công an, nhưng
càng nghĩ càng sợ. Cuối cùng, cô bé quyết định “chết sớm siêu sinh sớm”,
thà đi đầu thú ngay còn hơn ngồi trong lớp mà chữ thầy trả thầy.
Tối qua cô cảnh sát kia chẳng đã nói rồi sao? Cảnh sát là để bảo vệ nhân dân.
Kể cả có bị bắt, chỉ cần bảo vệ được mẹ, Lâm Hiểu Nguyệt cũng cam lòng.
Xin phép nghỉ xong, Lâm Hiểu Nguyệt chạy một mạch đến đồn công an. Biết
mẹ đã bị đưa vào phòng thẩm vấn, cô bé cuống lên, cầu xin Lưu Hạo Nhiên
dẫn vào, và thế là có cảnh tượng vừa rồi.
Nghe mẹ nói xong, sự căng thẳng trong lòng Lâm Hiểu Nguyệt vơi đi đôi chút.
Cô bé há miệng, giọng khô khốc: “Mẹ ơi, con. con. con là kẻ trộm”
Vừa dứt lời, nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác của Lâm Hiểu Nguyệt. Cô bé
không muốn khóc, nhưng không hiểu sao khi nói ra câu “con là kẻ trộm”, cả
người nhẹ nhõm hẳn đi, nước mắt cứ thế tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây,
không sao kìm lại được.
Tim Văn Tú Phân đau thắt lại. Bà ôm chầm lấy con, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc con: “Không sợ, không sợ, mẹ biết mà, con muốn trút giận thay cho mẹ, là
mẹ có lỗi với con”
Cái ôm của mẹ như gió xuân lướt qua mặt hồ băng giá, như mưa rào tưới mát
mảnh đất khô cằn. Lâm Hiểu Nguyệt vốn xù lông nhím giờ đây vừa khóc vừa
nức nở: “Mẹ ơi, mẹ ơi”
Chứng kiến cảnh này, khóe mắt Khương Lăng cũng cay cay. Hóa ra đây là tình
mẫu tử. Vô tư, ấm áp và bao dung. Tiếc là tình yêu ấy Khương Lăng chưa bao
giờ được trải nghiệm.
Sau khi trút bỏ được gánh nặng trong lòng, Lâm Hiểu Nguyệt dựa vào lòng mẹ
thú nhận tất cả.
Chuông xe đạp đúng là do Lâm Hiểu Nguyệt trộm.
“Con không thích bố đối xử với mẹ như vậy, cũng không thích Tiền Kiến Thiết
đối xử với mẹ như thế! Bọn họ đều là người xấu!” Giọng nói non nớt vang lên
trong phòng thẩm vấn khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.
Vụ án mất trộm chuông xe đạp đã được phá, nhưng lòng Khương Lăng lại nặng
trĩu.
Người lương thiện thường có đạo đức cao, chỉ làm sai một chút là áy náy
không yên, tự dằn vặt bản thân. Còn những kẻ thực sự làm điều ác lại nhởn
nhơ, ăn ngon ngủ kỹ.
Thế giới này có công bằng không? Thực ra là không!
Khương Lăng siết chặt cây bút máy trong tay. Đây là phần thưởng của Cục
Thành phố, trên thân bút khắc bốn chữ “Trừ ác vệ đạo” (Diệt cái ác, bảo vệ
công lý).
Trừ cái ác gì? Trừ cái ác bắt nạt kẻ yếu, vi phạm pháp luật.
24-thang-thanhtml]
Thư Sách
Vệ cái đạo gì? Vệ cái đạo lý ở hiền gặp lành, ác giả ác báo!
Việc đầu tiên cần làm là giúp đỡ Lâm Hiểu Nguyệt.
Từ góc độ tâm lý học, hành vi của Lâm Hiểu Nguyệt là hành động mang tính
nghi thức cưỡng chế do chấn thương tâm lý gây ra. Nếu không can thiệp và
sửa chữa kịp thời, nó có thể phát triển thành chứng nghiện trộm cắp
(kleptomania).
Ở kiếp trước, sau khi mẹ tự sát, Lâm Hiểu Nguyệt sống bằng nghề trộm cắp
vặt, chính là do hành vi trộm chuông không bị phát hiện, lặp đi lặp lại nhiều lần
dẫn đến thói quen bệnh lý. Lâm Hiểu Nguyệt chính là “chị Tiểu Nguyệt” mà
Thẩm Tiểu Mai nhắc đến. Trong những ngày lưu lạc đầu đường xó chợ, cô đã
cưu mang Thẩm Tiểu Mai và dẫn dắt cô bé vào con đường trộm cắp chuyên
nghiệp.
Thẩm Tiểu Mai coi Lâm Hiểu Nguyệt như trời, nên cũng kế thừa luôn nỗi căm
hận của cô đối với những chiếc chuông xe đạp. Khi chiếc chuông trở thành vật
kích hoạt ký ức đau buồn, trộm cắp có thể là một cách để trốn tránh hoặc
kiểm soát nỗi đau đó. Trong mắt Lâm Hiểu Nguyệt, chỉ khi trộm được chiếc
chuông đó, cảm giác nhục nhã vì mẹ phải ủy thân cho người khác mới tan
biến.
Lâm Hiểu Nguyệt năm nay 13 tuổi, phát hiện mẹ ngoại tình khi mới 12 tuổi,
nhận thức về giới tính đang ở giai đoạn ngây thơ. Cô bé từng chứng kiến cha
cưỡng bức, đánh đập mẹ từ nhỏ, nên coi tình dục là thứ dơ bẩn. Khi phát
hiện mẹ quan hệ với Tiền Kiến Thiết, nội tâm cô bé coi đó là nỗi nhục, và
phóng chiếu cảm giác xấu hổ đó lên chiếc chuông xe đạp. Thông qua việc
trộm cắp để “loại bỏ” sự dơ bẩn mang tính biểu tượng, chuyển dịch cảm xúc từ
đối tượng không thể xử lý sang vật phẩm có thể kiểm soát. Đây thuộc về cơ
chế phòng vệ tâm lý gọi là “chuyển dịch” (displacement).
Muốn sửa chữa hành vi này, trước hết phải hàn gắn mối quan hệ mẹ con, cung
cấp giáo dục giới tính đúng đắn và giảm bớt cảm giác tội lỗi cho cô bé.
Cũng giống như Khương Lăng, Lý Chấn Lương không hề cảm thấy hưng phấn
khi phá án. Chuông xe là do Lâm Hiểu Nguyệt trộm, điều này chứng minh phác
họa tâm lý của Khương Lăng hoàn toàn chính xác. Lẽ ra Lý Chấn Lương phải
nhảy cẫng lên, gọi điện ngay cho Ứng Tùng Mậu khoe khoang: Đội trưởng Ứng,
Tiểu Khương đúng rồi!
Nhưng lúc này, mắt Lý Chấn Lương nhòe đi, trong lòng rất khó chịu. Đứa bé
Lâm Hiểu Nguyệt này quả thực quá khổ. Dù đi lầm đường, nhưng đó là cách tự
cứu mình khi quá đau khổ.
Lý Chấn Lương thở dài, quay sang nhìn Khương Lăng, dùng ánh mắt hỏi cô
bước tiếp theo nên làm thế nào.
Khương Lăng suy tư một lát rồi nói với Lâm Hiểu Nguyệt: “Cháu không phải là
kẻ trộm, cháu chỉ đang bị bệnh thôi”
Lâm Hiểu Nguyệt đang dựa vào lòng mẹ, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngơ
ngác lặp lại: “Bị bệnh?”
Khương Lăng biết điều quan trọng nhất lúc này là xóa bỏ cảm giác xấu hổ của
cô bé. Cô tiếp tục: “Đúng vậy. Do sống trong môi trường bạo lực từ nhỏ, lại bị
chuyện của Tiền Kiến Thiết kích động, tâm lý cháu đã bị bệnh. Tên của căn
bệnh này là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)”
Lâm Hiểu Nguyệt dần ngồi thẳng dậy: “Tâm lý cũng bị bệnh ạ?”
Khương Lăng gật đầu: “Đúng thế. Không chỉ cơ thể mới bị bệnh, tâm lý cũng
vậy. Bệnh tâm lý thường ẩn sâu bên trong nên nhiều người không nhận ra. Việc
cháu mất ngủ, chán ăn, không kìm chế được ý muốn trộm chuông, tất cả đều
là triệu chứng của bệnh”
Bị bệnh? Cả Lâm Hiểu Nguyệt và Văn Tú Phân đều cảm thấy như trút được
gánh nặng ngàn cân.
Người lương thiện thường hay tự tròng vào cổ mình những gông xiềng đạo
đức. Văn Tú Phân nghĩ mình bị Tiền Kiến Thiết cưỡng bức là do lỗi của mình.
Lâm Hiểu Nguyệt cho rằng trộm chuông là hành vi đê tiện của kẻ cắp. Tất cả
là do họ được giáo dục theo tư tưởng truyền thống, và bản chất họ quá lương
thiện.
Nhưng nếu là bệnh, thì đó không phải lỗi của họ, đúng không?
Văn Tú Phân hỏi dồn: “Vậy. bệnh này có chữa được không?”
Lâm Hiểu Nguyệt cũng nhìn Khương Lăng đầy hy vọng. Nếu có thể, cô bé đâu
muốn đêm nào cũng mở mắt chong chong chờ trời sáng; đâu muốn cứ nhìn
thấy đồ ăn là buồn nôn; đâu muốn cứ nghe tiếng chuông xe là cả người căng
cứng, thôi thúc muốn tháo nó xuống.
Khương Lăng hỏi: “Mấy cái chuông cháu còn giữ không?”
Lâm Hiểu Nguyệt do dự: “Cháu giấu hết dưới gầm giường” Chỉ là, trên mỗi
chiếc chuông cô bé đều dùng compa khắc chữ “Bẩn”, cô bé không dám lấy ra.
Khương Lăng: “Đem trả lại hết nhé”
Mặt Lâm Hiểu Nguyệt đỏ bừng, cúi gằm xuống: “Nhưng. trên chuông cháu có
khắc chữ”
Nhớ đến chiếc chuông mà Thẩm Tiểu Mai luôn trân quý, Khương Lăng chợt
hiểu: “Không sao, có thể đánh bóng để xóa những chữ đó đi” Từng chữ “Bẩn”
trên chiếc chuông chính là vết thương lòng sâu kín của Lâm Hiểu Nguyệt.
Lâm Hiểu Nguyệt ngẩng phắt lên, ngạc nhiên: “Thật ạ? Có thể xóa được chữ đó
sao?”
Từ nhỏ đã bị bố và ông bà nội hắt hủi, chỉ có người mẹ yếu đuối đáng thương
luôn kiên định yêu thương mình. Sống trong hoàn cảnh đó, Lâm Hiểu Nguyệt
trưởng thành sớm hơn tuổi, luôn muốn mau chóng lớn lên để bảo vệ mẹ.
Nhưng sự trưởng thành đến quá chậm chạp. Cô bé cảm thấy bất lực sâu sắc.
Cô bé cảm thấy tình dục là dơ bẩn, căm hận những gã đàn ông dòm ngó mẹ
mình, nhưng cô bé chẳng làm được gì. Ngay cả việc được ở nhà tầng cũng là
do mẹ dùng thân xác đổi lấy! Lâm Hiểu Nguyệt căm ghét sự vô dụng của bản
thân. Những đêm mất ngủ, cô bé cứ miết ngón tay lên những dòng chữ khắc
trên chuông.
Những dòng chữ ấy như hàng ngàn lần nhắc nhở: Mày là kẻ trộm, mẹ mày là
kẻ đê tiện.
Khương Lăng biết cánh cửa trái tim khép kín của Lâm Hiểu Nguyệt đã mở ra
với mình, đây là lúc liệu pháp tâm lý phát huy tác dụng tốt nhất. Cô nhìn hai
mẹ con, nói rành rọt từng chữ:
“Chữ khắc lên rồi vẫn có cách xóa đi. Phạm sai lầm rồi vẫn có thể sửa. Đi lầm
đường rồi vẫn có thể quay đầu lại”