Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 28: Đối Đầu Với Bọn Buôn Người



Sẵn sàng

Lời kêu gọi của Tạ Gia Yến vừa dứt, quả nhiên có mấy thanh niên trẻ tuổi bước

ra, chắn xung quanh Lý Chấn Lương và Khương Lăng: “Các người đừng đi vội!

Để đứa bé lại”

Thấy có người ra mặt giúp đỡ, trong mắt Tạ Gia Yến lóe lên tia vui mừng: “Cảm

ơn, cảm ơn các cậu, các cậu đúng là người tốt. Chúng tôi là dân quê mùa, cuộc

sống khó khăn quá nên mới phải tha phương cầu thực, nếu không có những

người tốt bụng như các cậu thì chắc không sống nổi”

Lời than vãn này càng khiến cán cân tình cảm của đám đông nghiêng hẳn về

phía Tạ Gia Yến. Mọi người bắt đầu lên tiếng bênh vực bà ta:

“Người ta đã phải đi ăn xin rồi, cũng là phận người đáng thương mà”

“Đứa bé lớn thế kia chắc chắn nhận ra người nhà, cứ hỏi nó xem sao”

“Đúng đúng, có phải bố mẹ nó không thì hỏi một câu là biết ngay”

Tạ Gia Yến nheo đôi mắt tam giác, trong lòng khấp khởi mừng thầm nhưng

ngoài mặt vẫn giữ vẻ đáng thương. Hành nghề buôn người bao năm nay, mụ

quá hiểu cách lợi dụng lòng thương hại của người khác. Mụ nheo mắt nhìn

Tiểu Vi, ánh mắt sắc lẹm đầy vẻ đe dọa: “Tiểu Vi, lại đây với mẹ. Phải nghe lời,

biết chưa?”

Tiểu Vi bị ngược đãi lâu ngày, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy. Vừa bắt

gặp ánh mắt của Tạ Gia Yến, cô bé rùng mình, bắt đầu giãy giụa trong tay Lý

Chấn Lương: “Thả cháu xuống, thả cháu xuống!”

Nhưng Lý Chấn Lương không buông tay, ngược lại còn ôm chặt cô bé hơn.

Khương Lăng đã dặn phải giữ đứa trẻ, lại cảnh báo có cả một băng nhóm buôn

người, ông tuyệt đối không thể buông tay. Lý Chấn Lương đâu có ngốc, vừa rồi

đứa bé trong tay ông rất ngoan, nhưng khi thấy Thẩm Tam Tráng lao tới, cô bé

theo bản năng giơ tay che mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Bố mẹ cái nỗi gì! Chắc chắn là bọn buôn người!

Thấy Lý Chấn Lương bảo vệ được đứa bé, Khương Lăng thở phào nhẹ nhõm. Cô

sải bước tiến lên, chộp lấy cánh tay Tạ Gia Yến, xoay người khom lưng hạ trọng

tâm, tung ra một cú quật ngã qua vai điệu nghệ, quăng mụ ngã sóng soài

xuống đất.

Tạ Gia Yến bị đập lưng xuống đất đau điếng, nhe răng trợn mắt. Nhưng mụ vốn

lăn lộn giang hồ từ nhỏ, trong người cũng có sự lì lợm và tàn nhẫn. Mụ nhanh

chóng bật dậy, giơ móng vuốt định cào vào mặt Khương Lăng, miệng chửi

bới tục tĩu: “Con khốn nạn, dám đánh bà à! Đồ con hoang có mẹ sinh mà

không có mẹ dạy”

Khương Lăng giơ tay đỡ đòn, thuận đà giáng cho mụ một cái tát trời giáng.

“Bốp!” Tiếng tát giòn tan vang lên.

Lý Chấn Lương giật mình thon thót. Khương Lăng dáng người cao gầy, mảnh

mai, mái tóc ngắn ngang vai được kẹp gọn bằng chiếc kẹp ngọc trai, gương

mặt thanh tú xinh đẹp đến mức Trưởng đồn Diêu từng bảo cô rất hợp để lên

hình tuyên truyền. Bình thường cô nói năng từ tốn, hành xử điềm đạm, dù khi

thẩm vấn lời lẽ sắc bén như dao nhưng chưa bao giờ động thủ.

Hôm nay Lý Chấn Lương mới biết, Khương Lăng ra tay dứt khoát và dũng mãnh

đến vậy. Thân thủ quả là không tầm thường, xứng danh sinh viên xuất sắc của

trường cảnh sát.

Không để Tạ Gia Yến có cơ hội diễn trò khổ nhục kế kích động quần chúng,

Khương Lăng giơ tay chặt mạnh vào động mạch cảnh bên cổ trái của mụ. Đây

là điểm yếu trên cơ thể người, chịu cú đánh mạnh này, Tạ Gia Yến lập tức

ngất xỉu, thân thể mềm oặt ngã xuống.

Để tránh mụ đập đầu xuống đất gây án mạng, Khương Lăng kịp thời đỡ lấy

lưng mụ, nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất.

Lý Chấn Lương đứng bên cạnh hoảng hồn, vội cúi xuống kiểm tra mạch đập ở

cổ Tạ Gia Yến. Mãi đến khi cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới đầu ngón

tay, ông mới thở phào: May quá, chưa chết.

Tạ Gia Yến bị đánh ngất, quảng trường bỗng chốc im phăng phắc.

Vừa rồi khi nghe Tiểu Vi gọi mẹ, nhiều người đã la ó đòi Lý Chấn Lương trả con.

Mấy bà cô mềm lòng còn sụt sùi thương cảm cho hoàn cảnh ăn xin của gia

đình nọ, mắng Khương Lăng ỷ thế bắt nạt người quá đáng.

Nhưng giờ đây, thấy Khương Lăng ra tay dứt khoát hạ gục “khổ chủ”, hành

động quá quyết liệt và khác thường khiến đám đông sững sờ, không biết phải

phản ứng sao. Một lúc lâu sau, mọi người mới bắt đầu nhao nhao lên:

“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!”

“Cướp con đã đành, còn đánh người ta ngất xỉu, thật quá quắt!”

“Cô gái này nhìn hiền lành mà ra tay tàn nhẫn thật”

Khi Tạ Gia Yến ngã xuống, cơ thể đang căng cứng của Tiểu Vi bỗng thả lỏng,

trong ánh mắt sợ hãi ánh lên tia hy vọng. Nhìn thấy tia hy vọng ấy, Lý Chấn

Lương không còn nghi ngờ gì nữa, quát lớn: “Giữ chặt gã đàn ông kia lại!”

Khương Lăng đương nhiên không để Thẩm Tam Tráng thoát. Tên này tay đã

nhúng chàm, ngược đãi trẻ em tàn độc vô cùng, đã gặp thì tuyệt đối không thể

tha.

Lúc trước thấy Tạ Gia Yến chiếm thế thượng phong, Thẩm Tam Tráng còn nằm

ăn vạ rên rỉ dưới đất. Giờ thấy đồng bọn bị đánh ngất, hắn hoảng hốt lồm

cồm bò dậy định bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đứng thẳng đã bị Khương Lăng tung

một cước gạt ngã lăn quay.

Chưa kịp hoàn hồn, hai tay hắn đã bị bẻ quặt ra sau lưng. Khương Lăng ra tay

vừa nhanh vừa mạnh khiến hắn đau đớn méo xệch mặt mày, tru tréo ầm ĩ.

“Nằm im!” Khương Lăng rút còng số 8 từ thắt lưng ra, nhanh chóng còng tay

hắn lại.

“Cạch!”

Tiếng khóa lách cách vang lên, chiếc còng bạc sáng loáng khiến đám đông

sững sờ.

“Cảnh sát! Họ là cảnh sát”

“Chẳng lẽ hai vợ chồng kia mới là người xấu thật?”

“Họ không phải bố mẹ đứa bé sao? Sao lại thế này”

Khương Lăng chỉ vào Tạ Gia Yến đang nằm bất động, ánh mắt sắc lẹm quét

qua đám đông, dõng dạc tuyên bố: “Mụ ta là kẻ buôn người! Tiểu Vi là đứa trẻ

bị mụ ta bắt cóc!”

Tạ Gia Yến là kẻ giảo hoạt, mồm mép tép nhảy. Trong hồ sơ từng ghi nhận việc

mụ bị bắt vì nghi ngờ buôn người nhưng nhờ tài ăn nói chối tội mà chỉ bị giam

15 ngày rồi được thả. Vì thế, Khương Lăng phải dùng biện pháp mạnh đánh

ngất mụ ngay lập tức để tránh mụ ta lừa gạt quần chúng.

Thẩm Tam Tráng gân cổ cãi: “Mày nói láo! Tao là bố con Tiểu Vi, sao lại là

buôn người được? Tao thấy mày mới là kẻ buôn người, định cướp con gái tao!”

28-doi-dau-voi-bon-buon-nguoihtml]

Thẩm Tam Tráng hận đến nghiến răng. Lăn lộn giang hồ bao năm, hắn và Tạ

Gia Yến phối hợp ăn ý không kẽ hở, cùng hai cặp vợ chồng hờ khác chăn dắt

đám trẻ tàn tật đi ăn xin khắp tỉnh, kiếm tiền trên sự thương hại của người đời.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Thỉnh thoảng cũng gặp người tinh ý nhận ra

manh mối muốn cứu bọn trẻ. Nhưng bọn chúng đã chuẩn bị sẵn giấy tờ giả

như sổ hộ khẩu, sổ khám bệnh. Chỉ cần có người nghi ngờ, chúng sẽ giở bài

“một khóc hai nháo ba thắt cổ”, kể lể hoàn cảnh bi đát. Sổ hộ khẩu ghi rõ ràng

hắn và Tạ Gia Yến là vợ chồng, ba đứa con là Thẩm Tiểu Dũng, Thẩm Tiểu Mai,

Thẩm Tiểu Vi.

Tạ Gia Yến lại khéo mồm khéo miệng, chết cũng nói thành sống được. Kể cả

bị đưa về đồn công an, mụ cũng có thể lừa cho cảnh sát mủi lòng, không

những thả người mà còn móc tiền túi cho thêm. Theo quy tắc ngầm của băng

nhóm, hắn và Tạ Gia Yến không bao giờ ở một chỗ quá lâu, nhờ sự cẩn trọng

đó mà chưa từng xảy ra sự cố. Không ngờ hôm nay lại “lật xe” ngay tại ga tàu

hỏa thành phố Yến.

Lý do thất bại duy nhất là vì Khương Lăng ra tay quá nhanh và dứt khoát! Cô

vừa nhận người thân, cướp đứa bé, rồi đánh ngất Tạ Gia Yến trong chớp mắt.

Thẩm Tam Tráng vụng ăn vụng nói, giờ bị còng tay nằm bẹp dưới đất, hối hận

đến đứt ruột. Biết thế này thì thà bỏ lại con bé Tiểu Vi, mang hai đứa kia chuồn

lẹ sang bến khác làm ăn cho xong, dây vào hai cảnh sát này làm gì?

Nghĩ đến đây, Thẩm Tam Tráng gào lên: “Tiểu Dũng, Tiểu Mai mau lại đây! Có

người cướp em Tiểu Vi kìa”

Thẩm Tiểu Dũng dùng tay đẩy tấm ván trượt, Thẩm Tiểu Mai bưng cái bát mẻ,

khó khăn chen qua đám đông tiến vào. Ánh mắt Thẩm Tiểu Dũng dại đi, nhìn

chằm chằm vào Tạ Gia Yến đang nằm bất tỉnh. Thẩm Tiểu Mai nấp sau lưng

Tiểu Dũng, dè dặt quan sát tình hình, môi mím chặt.

Thấy phản ứng của hai đứa trẻ, Thẩm Tam Tráng giận tím mặt quát: “Chúng

mày chết rồi à? Không thấy người ta cướp em, bắt nạt bố mẹ à?”

Thẩm Tiểu Dũng liếc nhìn chiếc còng tay trên tay hắn, vẫn im lặng.

Đôi chân của cậu bé chính là do Thẩm Tam Tráng nhẫn tâm chặt đứt. Trong

lứa trẻ bị chặt chân cùng đợt, chỉ có mình cậu chịu đựng được đau đớn và

nhiễm trùng mà sống sót.

Thư Sách

Thẩm Tiểu Dũng sợ Thẩm Tam Tráng đến mức muốn chết đi được. Nhưng

cậu cũng hận hắn thấu xương tủy.

Thẩm Tiểu Dũng không phải do Thẩm Tam Tráng bắt cóc, mà bị một gã đi xe

máy đỏ bắt đi. Khi đó cậu đã 5 tuổi, đã biết nhớ, biết mình tên là Tiểu Dũng,

nhà bán tạp hóa rượu thuốc, cha mẹ rất hiền lành, còn có một em gái tên Lệ

Lệ.

Một chiều thu bốn năm trước, khi đang chơi trước cửa hàng, gã đàn ông đi xe

máy đỏ nhân lúc mẹ cậu bận bán hàng đã bế thốc cậu đi. Sau đó, cậu bị nhốt

cùng đám trẻ khác trong căn phòng tối tăm, đói khát và đòn roi là chuyện cơm

bữa. Đến khi ngoan ngoãn nghe lời, cậu mới được giao cho Thẩm Tam Tráng

và Tạ Gia Yến. Chờ vết thương lành, cậu bị lôi đi khắp nơi ăn xin.

Cuộc đời cậu chìm trong bóng tối và đau đớn từ đó. Tiểu Dũng rất thông minh,

cậu không muốn chết, nên luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời. Cậu cũng từng

cầu cứu người qua đường, nhưng người bình thường chẳng ai đoái hoài. Đến

khi gặp người tốt lén báo cảnh sát, chưa kịp đợi công an tới thì bọn chúng đã

lôi cậu đi mất.

Duy nhất một lần bị đưa về đồn, Tiểu Dũng không có cơ hội mở miệng. Tạ Gia

Yến dùng nước mắt và giấy tờ giả lừa gạt cảnh sát, khiến họ tin rằng chúng là

một gia đình và thả người. Vừa về đến chỗ trọ, Tiểu Dũng bị đánh một trận

thừa sống thiếu chết. Nếu không vì sợ đánh chết thì mất công cụ kiếm

tiền, có lẽ cậu đã không còn mạng.

Từ đó, Tiểu Dũng không dám tin tưởng ai nữa, kể cả cảnh sát. Cậu chỉ hy vọng

cứ đi theo chúng ăn xin, biết đâu có ngày quay lại được cửa hàng tạp hóa quen

thuộc trong ký ức, gặp lại cha mẹ ruột.

Vì sợ hãi, Tiểu Dũng không dám manh động. Nhỡ đâu đây lại là một cái bẫy?

Nếu cậu không làm theo lời Thẩm Tam Tráng, liệu về nhà có bị đánh đập tàn

bạo hơn không? Đôi chân cụt, những vết sẹo chằng chịt sau lưng, xương quai

xanh từng gãy. tất cả nhắc nhở cậu phải nhẫn nhịn, phải nghe lời, nếu không

sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại được cha mẹ.

Tiểu Dũng quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Mai đang đứng nép sau lưng mình.

Tiểu Mai tuy tay tàn tật nhưng gan dạ và thông minh, biết nhìn thời thế. Từ

trước đến nay vẫn là cô bé chăm sóc các em, cậu rất nghe lời chị.

Thực ra Thẩm Tiểu Mai cũng đang do dự. Liệu cảnh sát lần này có bắt được

bọn chúng không? Nếu bọn chúng lại lừa được cảnh sát trót lọt, số phận của

ba chị em sẽ ra sao? Nghĩ đến cảnh bị lôi về hang ổ và chịu những trận đòn

thù, Thẩm Tiểu Mai rùng mình. Cô bé quyết định im lặng, không bênh vực

Thẩm Tam Tráng nhưng cũng không nói ra sự thật.

Như vậy, dù kết quả thế nào, cô bé cũng không bị đánh chết. Nếu cảnh sát

tin lời Tạ Gia Yến, khi về đến cái “nhà” khủng khiếp kia, vì không mở miệng tố

cáo nên cô bé sẽ không bị đánh quá đau. Còn nếu cảnh sát vạch trần được

bộ mặt thật của chúng, lúc đó nói ra sự thật cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy, Thẩm Tiểu Mai sợ hãi lùi lại phía sau, không nói một lời.

Khương Lăng liếc nhìn Thẩm Tiểu Mai. Theo hồ sơ, cô bé hiện tại khoảng 11

tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng nên nhìn chỉ như đứa trẻ lên 8, lên

9.

Bị giam cầm và ngược đãi quá lâu, những đứa trẻ này sẽ xuất hiện dấu hiệu

ban đầu của chứng rối loạn đa nhân cách: hoặc là nhân cách phục tùng, hoặc

là nhân cách thú tính. Thẩm Tiểu Mai khi trưởng thành sở hữu cả hai loại nhân

cách này: trước mặt bọn buôn người và cảnh sát thì giả vờ ngoan ngoãn lấy

lòng, nhưng khi đối mặt với người lạ tranh giành tài nguyên thì lại bộc lộ tính

hung hăng cực độ.

Hiện tại Thẩm Tiểu Mai không tin tưởng cô, Khương Lăng hoàn toàn có thể

hiểu được.

Khương Lăng rút thẻ cảnh sát ra, giơ cao một vòng trước đám đông: “Mọi

người nhìn cho kỹ, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi cần đưa những người này

về đồn để điều tra”

Thấy thẻ ngành, đám đông vây xem dần tin tưởng và giãn ra nhường đường.

Khương Lăng nhìn Tạ Gia Yến đang có dấu hiệu tỉnh lại, mí mắt giật giật, liền

ra hiệu cho Lý Chấn Lương còng tay mụ lại.

“Cạch!”

Tạ Gia Yến vừa mở mắt thấy tay bị còng liền gào lên định chửi bới. Nhưng

chưa kịp mở miệng, Khương Lăng đã sấn tới, nâng cằm mụ đẩy mạnh một cái

khiến khớp hàm mụ trật ra.

Lần này thì mụ có muốn dùng cái lưỡi không xương để lừa người cũng không

được nữa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.