Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 29: Đội Chống Buôn Người



Sẵn sàng

“Á. á. á” Tạ Gia Yến cố gắng kêu gào nhưng cằm đã trật khớp, miệng há to

không thể khép lại, nói chẳng nên lời.

Khương Lăng nhìn mụ bằng ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: “Bọn buôn

người, đều đáng chết!”

Khương Lăng lớn lên trong viện phúc lợi, từ nhỏ đã khao khát tình yêu thương

của cha mẹ. Năm 6 tuổi, cô từng trốn ra ngoài tìm cha mẹ ruột, nhưng không

may bị bọn buôn người bắt cóc. Nếu không nhờ cảnh sát Giang Thủ Tín của

đồn công an thị trấn Thanh Thạch, huyện Xương Bình giải cứu, không biết đời

cô đã trôi dạt về đâu.

Đến tận bây giờ, những ký ức kinh hoàng về việc bị bọn buôn người ngược đãi

vẫn ám ảnh cô. Những vết sẹo hình đồng xu trên cánh tay do bị tàn thuốc lá

dí vào. Da đầu từng mảng lớn thối rữa do bị dội nước sôi. Vết sẹo hình chữ Y

bên lông mày do bị kẹp than nóng gí vào.

Tại sao kiếp trước cô không dám kết hôn?

Bởi vì cô không dám để người mình yêu nhìn thấy những vết sẹo gớm ghiếc ấy.

Cô không dám mặc áo ngắn tay, không dám để tóc dài, không dám vén tóc

mái. Cô biết mình mắc bệnh tâm lý, nhưng “dao sắc không gọt được chuôi”,

cô chỉ có thể chôn chặt nỗi đau vào lòng, một mình gặm nhấm.

Mãi đến khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc, Khương Lăng mới ngộ ra một điều:

Bị cha mẹ bỏ rơi không phải lỗi của cô.

Bị bọn buôn người làm hại cũng không phải lỗi của cô.

Lỗi là ở những bậc cha mẹ vô trách nhiệm.

Lỗi là ở bọn buôn người tàn độc đáng chết!

Ông trời cho cô cơ hội trọng sinh chính là để cô đòi nợ những kẻ ác này. Ánh

mắt Khương Lăng lóe lên hàn quang, sắc lạnh và cứng rắn như băng tuyết mùa

đông, khiến người nhìn phải rùng mình.

Tạ Gia Yến trừng mắt nhìn Khương Lăng, muốn chửi rủa nhưng vì trật khớp

hàm, miệng cứ há hốc, nước dãi chảy ròng ròng xuống khóe miệng trông thật

thảm hại.

Thẩm Tam Tráng bị ánh mắt lạnh băng của Khương Lăng đâm thấu tim gan,

mặt đỏ bừng vì tức giận, mắt trợn trừng như sắp nứt ra: “Mày. con khốn này”

Khương Lăng liếc xéo hắn một cái.

Cả đống lời tục tĩu định tuôn ra bỗng nghẹn ứ trong cổ họng Thẩm Tam Tráng.

Hắn chỉ biết nhổ toẹt bãi đờm xuống đất, như thể làm vậy sẽ trút được hết oán

khí trong lòng.

Khương Lăng quay sang vươn tay về phía Tiểu Vi: “Dao Dao, lại đây, dì bế nào”

Khoảnh khắc đó như gió xuân lướt qua mặt hồ băng giá. Vừa rồi Khương Lăng

còn lạnh lùng sát khí, giờ đối diện với Tiểu Vi lại trở nên ấm áp lạ thường.

Đón nhận ánh mắt dịu dàng của cô, trong mắt Tiểu Vi ánh lên niềm hy vọng:

“Dì. dì thật là dì của con ạ?”

Ánh mắt Khương Lăng kiên định, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy!”

Tiểu Vi ngơ ngác nhìn cô. Nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, cả người cô bé

rung lên bần bật. Nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cô bé cũng thốt lên được một

tiếng: “Dì ơi”

Tiếng gọi thê lương, chất chứa bao tủi hờn. Khương Lăng ôm chầm lấy cô bé

vào lòng.

Nước mắt Tiểu Vi thấm ướt vai áo Khương Lăng, nhưng cô không hề bận tâm,

chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, thủ thỉ: “Không sao rồi, không sao rồi, dì đưa

con về nhà”

Tiểu Vi khóc nấc lên, vòng tay ôm chặt cổ Khương Lăng như sợ buông ra thì

người dì này sẽ biến mất.

Xe cảnh sát hú còi lao tới. Lực lượng của Đội Chống buôn người do Lý Chấn

Lương gọi đã đến kịp thời.

29-doi-chong-buon-nguoihtml]

Sau khi nghe Lý Chấn Lương báo cáo tình hình, viên cảnh sát dẫn đầu lập tức

khống chế Tạ Gia Yến và Thẩm Tam Tráng, lạnh lùng ra lệnh: “Đi! Về Cục làm

rõ mọi chuyện”

Thế là, cảnh sát áp giải hai kẻ buôn người, Khương Lăng bế Tiểu Vi, cùng Thẩm

Tiểu Dũng và Thẩm Tiểu Mai lên xe về Chi đội Hình sự Cục Công an thành phố

Yến.

Tạ Gia Yến từng vào đồn công an nhiều lần, nhưng lần này bị đưa thẳng về Cục

Công an Thành phố, nhìn thấy tấm biển “Chi đội Hình sự Cục Công an thành

phố Yến” treo uy nghiêm trước cửa, mụ sợ mất mật.

Cảnh sát ở đồn công an cơ sở thường xử lý tranh chấp dân sự, thái độ hòa nhã,

dĩ hòa vi quý. Chỉ cần mụ chìa sổ hộ khẩu và sổ khám bệnh ra, cộng thêm lời

khai của lũ trẻ đã được mớm cung, họ thường tin và thả người. Nhưng Chi đội

Hình sự thì khác. Đây là nơi chuyên trị trọng án, các điều tra viên đều có cặp

mắt tinh tường, tội phạm giếc người còn phải kiêng dè. Nếu họ thực sự đi

xác minh giấy tờ giả thì mụ chết chắc.

Nghĩ đến đây, Tạ Gia Yến càng hoảng loạn, nước dãi chảy càng nhiều. Mụ ú ớ

ra hiệu cho Thẩm Tiểu Mai. Con bé này bình thường rất nghe lời, hay giúp mụ

quản lý đám em. Chỉ cần nó đứng ra làm chứng mụ là mẹ ruột thì mụ sẽ không

sao.

Nhưng lần này, Thẩm Tiểu Mai không làm gì cả.

Thẩm Tiểu Mai khác với Tiểu Vi và Tiểu Dũng, cô bé bị chính cha mẹ ruột bán

đi. Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, lại bị dị tật bàn tay bẩm sinh, cô bé

bị cả nhà ghét bỏ. Dù làm việc quần quật như trâu ngựa cũng chẳng dám đòi

hỏi gì, nhưng rốt cuộc vẫn bị bán cho bọn buôn người năm 6 tuổi.

Về tay Tạ Gia Yến, Thẩm Tiểu Mai nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ăn

xin. Bị người thân vứt bỏ, không chốn nương thân, cô bé sống lay lắt, vô cảm

như cái xác không hồn.

Chứng kiến Thẩm Tam Tráng chặt tay chân những đứa trẻ không nghe lời,

thấy Tạ Gia Yến vừa véo tai vừa chửi rủa, nghe những lời thương hại sáo rỗng

của người đời, trái tim Thẩm Tiểu Mai dần nguội lạnh. Dù có được cảnh sát

cứu thì sao? Trả về cho cha mẹ ruột ư? Cuộc sống ở đó còn địa ngục hơn.

Vì thế, Thẩm Tiểu Mai luôn cố lấy lòng Tạ Gia Yến, quản lý nghiêm ngặt các em

để được sống sót, thậm chí còn bao che cho bọn chúng khi bị cảnh sát hỏi

thăm.

Nhưng hôm nay, Thẩm Tiểu Mai bỗng nhiên không muốn giúp Tạ Gia Yến nữa.

Dì của Tiểu Vi đã đến, cô ấy trông thật lợi hại. Cô ấy dám đánh Tạ Gia Yến,

dám quát Thẩm Tam Tráng, cô ấy nói bọn buôn người đều đáng chết. Cô ấy

kiên quyết bảo vệ Tiểu Vi, ánh mắt dịu dàng như Bồ Tát trong chùa.

Hóa ra, những đứa trẻ như các em vẫn có người nhớ đến.

Sự im lặng của Thẩm Tiểu Mai khiến Tạ Gia Yến có dự cảm chẳng lành. Mụ

quay sang nhìn Thẩm Tam Tráng đang hùng hổ chửi bới, muốn nhắc hắn im

mồm, phải diễn bài tình cảm. Mụ muốn bảo cái gã “đầu óc ngu si tứ chi phát

triển” này rằng nếu người dì kia quyết đòi con, thì cứ khai với cảnh sát là Tiểu

Vi do họ nhặt được khi đi ăn xin.

Nhưng khổ nỗi, cằm bị trật khớp, Tạ Gia Yến không nói được lời nào, chỉ biết

dùng ánh mắt nôn nóng ra hiệu. Tiếc thay, mắt mụ nháy đến chuột rút mà

Thẩm Tam Tráng vẫn không hiểu, cứ gào lên: “Con ranh kia, mồm mày thối hay

sao mà không nói? Mau bảo cảnh sát thả bố mẹ ra, không tao đánh chết

mày!”

Tạ Gia Yến và Thẩm Tam Tráng bị đưa vào phòng thẩm vấn, còn Khương Lăng

và Lý Chấn Lương dẫn ba đứa trẻ vào văn phòng Đội Chống buôn người.

Căn phòng hướng Nam ngập tràn ánh nắng. Sàn xi măng màu than chì sạch

bóng, tường trắng hơi ố vàng theo thời gian, chân tường sơn xanh lá để lộ

những vết xước do kê đồ đạc. Bàn ghế làm việc bằng gỗ thông mộc mạc, đơn

giản. Mấy chậu trầu bà rủ xuống từ nóc tủ hồ sơ, điểm thêm chút nét mềm mại

cho căn phòng đậm chất dương cương này.

Trở lại chốn cũ, lòng Khương Lăng dâng lên bao cảm xúc. Tòa nhà Cục Công

an được xây từ những năm 70, điều kiện làm việc còn nhiều khó khăn, nhưng

chính tại nơi này, các chiến sĩ hình sự đã phá biết bao vụ đại án.

“Mời ngồi” Đội trưởng Đội Chống buôn người Viên Nghị kéo ghế, rót nước mời

mọi người.

Khương Lăng nhẹ nhàng đặt Tiểu Vi xuống đất. Cô bé vẫn ôm chặt lấy cổ cô,

khi buông tay ra thì lập tức túm lấy vạt áo cô không rời, ánh mắt đầy bất an

trước hoàn cảnh lạ lẫm.

Thẩm Tiểu Mai từ lúc vào phòng luôn đứng sát bên Khương Lăng như hình với

bóng. Đối diện với sự thân thiện của Viên Nghị, cô bé không nói nửa lời, không

ngồi cũng chẳng uống nước, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát.

Thẩm Tiểu Dũng bị cụt chân, ngồi trên chiếc ván trượt, dùng tay đẩy mình lướt

nhanh đến bên cạnh Tiểu Vi.

Ba đứa trẻ vây quanh Khương Lăng, cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của

Viên Nghị.

Thấy bọn trẻ không chịu ngồi, Viên Nghị đành thôi, quay sang hỏi hai người

lớn: “Nói đi, rốt cuộc tình hình hôm nay là thế nào?”

Khương Lăng đứng nghiêm, giơ tay chào theo điều lệnh: “Báo cáo, tôi là

Khương Lăng, cảnh sát Tổ chuyên án đồn công an Kim Ô ”

Lý Chấn Lương thấy cô nghiêm túc vậy cũng vội vàng đứng nghiêm chào: “Tôi

là Lý Chấn Lương, cũng ở đồn Kim Ô .”

Viên Nghị vốn xuất thân từ cơ sở, thái độ rất hòa nhã, cười nói: “Được rồi, đều

là người nhà cả, không cần khách sáo thế. Đồn Kim Ô dạo này nổi tiếng lắm

đấy. Lần trước họp toàn cục, Cục trưởng còn đích danh khen ngợi đồng chí

Khương Lăng, bảo cô không chỉ giỏi nghiệp vụ mà còn chủ động làm sổ tay

tuyên truyền, bảo chúng tôi phải học tập. Nghe nói hồ sơ đánh giá tâm lý

của Đại đội Kỹ thuật cũng là do cô làm à? Tuổi trẻ tài cao thật”

Khương Lăng không để tâm đến lời khen, lấy tập tài liệu từ trong túi ra, giải

thích: “Hôm nay tôi có hẹn đưa tài liệu cho Đội trưởng Ứng bên Đại đội Kỹ

thuật, đi ngang qua ga tàu thì gặp hai kẻ buôn người này nên tiện tay xử lý

luôn. Sợ bọn chúng mang bọn trẻ đi mất nên tôi buộc phải động thủ”

Thư Sách

Viên Nghị không nhận tập tài liệu ngay mà nhấc điện thoại gọi sang Đại đội Kỹ

thuật.

“Tùng Mậu à, tài liệu cậu cần đang ở chỗ tôi, lát nữa tôi đưa qua nhé?”

“Ừ, Khương Lăng cũng đang ở đây”

“Rồi, được”

Cúp máy, Viên Nghị cười tủm tỉm đánh giá Khương Lăng. Ứng Tùng Mậu bình

thường kiệm lời như vàng, hôm nay lại nói nhiều thế, còn chủ động đòi qua

đây, xem ra cậu ta khá để tâm đến cô gái này.

Nhìn kỹ, Khương Lăng có khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc ngắn vén gọn bằng

kẹp ngọc trai, đôi mắt hạnh trong veo, hàng mi dài và dày. Nếu cười lên chắc

chắn rất đáng yêu. Chỉ tiếc lúc này mặt cô lạnh tanh, ánh mắt sắc bén, toát lên

vẻ khó gần.

Cô bé này trông thì nhu mì nhưng bên trong lại cứng cỏi, Viên Nghị cảm thấy

rất thú vị: “Tùng Mậu bảo cậu ấy qua ngay”

Chưa kịp nói hết câu, một cảnh sát mặt tròn bước vào xin chỉ thị. Viên Nghị ra

lệnh: “Tách hai kẻ kia ra thẩm vấn riêng, đưa người phụ nữ đi nắn lại khớp hàm

trước đã. Tôi sẽ tìm hiểu tình hình ba đứa trẻ bên này, sau đó đối chiếu lời

khai”

Viên cảnh sát nhận lệnh rời đi.

Viên Nghị quay lại vấn đề chính, tò mò hỏi Khương Lăng: “Làm sao cô nhận ra

Tiểu Vi? À không, cô bảo con bé tên là Hứa Thanh Dao nhỉ. Cô thực sự là dì nó

à?”

Khương Lăng nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang run rẩy nắm chặt vạt áo mình

của Tiểu Vi, rồi khẽ lắc đầu với Viên Nghị, ánh mắt thoáng nét thương cảm:

“Đúng vậy, tôi là dì của Dao Dao”

Viên Nghị hiểu ý, gọi một nữ cảnh sát vào đưa ba đứa trẻ đi nhà ăn. Nhìn lũ trẻ

gầy trơ xương, bụng xẹp lép, anh dặn dò kỹ: “Đừng cho các cháu ăn đồ nhiều

dầu mỡ quá, dạ dày chúng yếu không chịu nổi đâu”

Chờ bọn trẻ đi khuất, Khương Lăng mới hạ giọng nói thật: “Hồi còn học ở

trường cảnh sát, tôi từng thấy tờ rơi tìm người thân do cha mẹ Hứa Thanh Dao

dán trên cột điện gần trường. Vừa nhìn thấy Tiểu Vi ăn xin, tôi nhận ra ngay”

“Tờ rơi ghi rất rõ: Hứa Thanh Dao, tên ở nhà là Dao Dao, đi lạc tháng 6 năm 90

khi mới 3 tuổi. Lúc đi lạc mặc váy liền hoa hồng nền trắng, đi dép nhựa trắng,

tết hai bím tóc buộc nơ đỏ. Trên tờ rơi có ảnh con bé, mặt tròn, mắt to, miệng

chúm chím. Đặc biệt, hổ khẩu tay trái con bé có một vết bớt màu đỏ hình trái

tim”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.