Ngay sau đó, Viên Nghị nhấc điện thoại bắt đầu sắp xếp quy trình phá án và kế
hoạch xuất quân một cách bài bản.
Việc chuyên môn để người chuyên môn xử lý, Khương Lăng và Lý Chấn Lương
ngồi yên lặng chờ đợi.
Một nữ cảnh sát dẫn ba đứa trẻ đã ăn uống no nê, rửa mặt mũi chân tay sạch
sẽ bước vào, mỉm cười với Khương Lăng: “Bọn trẻ không chịu ở phòng nghỉ, cứ
nằng nặc đòi ở cùng cô”
Vừa thấy Khương Lăng, Tiểu Vi vội vàng chạy tới túm chặt vạt áo cô. Dù các cô
chú cảnh sát ở đây rất thân thiện, nhà ăn sáng sủa, đồ ăn ngon miệng, nhưng
hoàn cảnh lạ lẫm vẫn khiến cô bé sợ hãi. Chỉ khi ở bên Khương Lăng, cô bé
mới thấy an tâm.
Khương Lăng hiểu vì sao Tiểu Vi sợ hãi, bởi chính cô cũng từng bị bắt cóc.
Khương Lăng chưa bao giờ là đứa trẻ được yêu mến. Cô quá trầm mặc, không
hòa đồng, không hoạt bát đáng yêu. Bảo mẫu Triệu Hồng Hà đặc biệt ghét đôi
mắt sắc sảo của cô, thường xuyên đánh mắng, ngược đãi.
Triệu Hồng Hà không dám làm quá lộ liễu, thường lén véo eo, đùi, cánh tay cô
tím bầm, còn ngấm ngầm đe dọa: “Loại con hoang không cha không mẹ như
mày, nếu không có tao cưu mang thì đã chết đói chết rét từ lâu rồi. Mày mà
dám mách lẻo, tao sẽ vứt mày vào rừng sâu cho sói ăn thịt!”
Những đứa trẻ khác nghe thế chắc đã sợ run lẩy bẩy, nhưng Khương Lăng thì
khác. Cô hoàn toàn không tin lời mụ bảo mẫu độc ác, kiên định tin rằng mình
chỉ vô tình bị cha mẹ lạc mất, chỉ cần tìm được cha mẹ là sẽ được sống hạnh
phúc.
Với niềm tin ấy, năm 6 tuổi, Khương Lăng trốn khỏi viện phúc lợi. Nhưng khi đó
cô còn quá nhỏ, chẳng biết gì, chưa chạy được bao xa đã bị bọn buôn người dụ
dỗ bắt đi.
Vì là con gái, lại ốm yếu bệnh tật, Khương Lăng luôn bị chê bai, bị bán qua tay
nhiều người. Mãi đến 2 năm sau, cô mới được cảnh sát Giang Thủ Tín giải cứu
tại khu chợ thị trấn Thanh Thạch, huyện Tân Xương.
Khoảng thời gian bị bắt cóc, liên tục bị vứt bỏ đã để lại bóng ma tâm lý sâu
sắc trong lòng Khương Lăng. Kể cả sau này có công việc ổn định, có con nhỏ,
nội tâm cô vẫn luôn thấp thỏm lo âu, chưa một phút giây nào thực sự bình yên.
Sở dĩ cô khắc khổ học tập, nỗ lực thi vào trường cảnh sát, một phần vì trong
lòng cô, cảnh sát Giang người đã cứu cô là người vĩ đại nhất thế giới, là hình
mẫu cô muốn trở thành. Một lý do quan trọng khác là giấc mơ chôn giấu tận
đáy lòng: trở thành cảnh sát để tìm lại cha mẹ ruột.
Cô muốn biết cha mẹ mình là ai.
Cô có vóc dáng cao gầy, dù suy dinh dưỡng vẫn trổ mã cao lớn. Vậy cha mẹ cô
có cao không?
Cô có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, mũi cao, môi mỏng. Những nét này di
truyền từ cha hay mẹ?
Cô muốn hỏi họ một câu: Tại sao lại đánh mất con?
Cô muốn hỏi họ: Bao nhiêu năm qua, cha mẹ có đi tìm con không?
Và cô càng muốn biết: Cha mẹ còn nhớ đến con không?
Tiếc thay, kiếp trước Khương Lăng không thực hiện được ước mơ này. Cô bị bỏ
lại cổng viện phúc lợi khi chưa đầy tháng, ngoài chiếc tã lót màu vàng tươi
thêu hoa lăng tiêu đỏ thì không có tín vật gì. Hơn nữa thời đó kỹ thuật hình sự
chưa phát triển, chưa có cơ sở dữ liệu ADN hay thông tin trẻ lạc, nên cô không
tìm được cha mẹ ruột.
31-ky-uc-dau-thuonghtml]
Trọng sinh trở lại, nhìn Tiểu Vi đang túm chặt lấy mình như cọng rơm cứu
mạng, tim Khương Lăng đau thắt từng cơn. Cô biết Tiểu Vi đang sợ điều gì.
Khương Lăng vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vi trong lòng bàn
tay mình. Sự tiếp xúc da thịt ấm áp cùng lực nắm nhẹ nhàng xoa dịu nỗi bất an
của cô bé. Tiểu Vi ngước khuôn mặt nhỏ lên, rụt rè gọi: “Dì ơi”
Khương Lăng đáp: “Ừ, đừng sợ, có dì ở đây”
Tiểu Vi thả lỏng người, áp một bên thái dương nhẵn nhụi vào mu bàn tay
Khương Lăng. Vết sẹo trên má cô bé sần sùi, thô ráp vì không được chữa trị,
nhưng vùng da ở thái dương lại trơn láng, mát lạnh. Khương Lăng biết những
đứa trẻ bị bắt cóc thường rất dè dặt, thận trọng, nhưng không ngờ Tiểu Vi lại
hiểu chuyện đến thế khiến cô không khỏi xót xa.
Khương Lăng chuyển ánh mắt sang Thẩm Tiểu Mai và Thẩm Tiểu Dũng. Ánh
mắt hai đứa trẻ ầng ậc nước. Cô đưa một tay ra xoa đầu chúng. Khương Lăng
thừa hiểu những đứa trẻ bị bắt cóc khao khát tình thân và sự âu yếm đến
nhường nào. Sự đụng chạm nhẹ nhàng, ấm áp của cô đã tiếp thêm dũng khí
cho bọn trẻ.
Giọng Tiểu Dũng hơi run: “Cháu. cháu bị bắt cóc khi đang chơi trước cửa nhà.
Chân cháu. là do Thẩm Tam Tráng chặt đứt. Lúc ấy cháu sợ lắm, cháu sợ
không bao giờ gặp lại được bố mẹ nữa. Nhà cháu mở cửa hàng tạp hóa bán
rượu thuốc, trước cửa có cái bục xi măng, tan học bọn cháu hay đánh bóng
bàn ở đó. Cô hàng xóm họ Lưu, cô ấy gọi bố cháu là lão Hồ, gọi mẹ cháu là chị
Thúy Phương”
Khương Lăng không ngắt lời, kiên nhẫn lắng nghe cậu bé kể hết ký ức tuổi thơ.
Đợi cậu bé nói xong, cô mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được, cô nhớ rồi”
Thẩm Tiểu Mai vẫn im lặng, ánh mắt dại đi nhưng trong lòng cuộn sóng. Tiểu
Dũng và Tiểu Vi còn có người nhà đang chờ đợi, nhưng còn cô bé thì sao? Cô
bé là đứa trẻ không ai cần, rời khỏi bọn Tạ Gia Yến, cô bé biết đi đâu về đâu?
Lúc này, Thẩm Tiểu Mai chưa trải qua những trận đòn thừa sống thiếu chết
khi bỏ trốn, chưa chứng kiến cái chết của Tiểu Vi và Tiểu Dũng, chưa sinh ra
nỗi hận đời hận người thấu xương, trái tim cũng chưa chai sạn như sắt đá. Cô
bé lúc này, chỉ đơn giản là một đứa trẻ muốn nỗ lực sống sót.
Khương Lăng cúi đầu nhìn bàn tay dị tật của Thẩm Tiểu Mai, ôn tồn hỏi: “Tiểu
Mai, cháu còn nhớ nhà ở đâu không?”
Trong tù kiếp trước, Thẩm Tiểu Mai chết cũng không chịu nói về quá khứ,
không chút lưu luyến hay dịu dàng khi nhắc đến gia đình. Có lẽ cô bé đã có
một tuổi thơ bất hạnh.
Thẩm Tiểu Mai mím chặt môi, không nói một lời. Hình ảnh cha mẹ bán cô bé
cho bọn buôn người như vứt bỏ một món rác rưởi, rồi hí hửng đếm tiền bằng
ngón tay thấm nước bọt mà không thèm liếc nhìn cô bé lấy một lần, đã khắc
sâu vào tâm trí non nớt ấy.
Thư Sách