Viên Nghị không khỏi thắc mắc: “Cách ba năm, đứa trẻ lớn lên thay đổi rất
nhiều, làm sao cô có thể nhận ra ngay lập tức?”
Trẻ con trước 6 tuổi lớn nhanh như thổi, mỗi năm mỗi khác. Huống chi đứa bé
này bị thương trên mặt, tóc tai bẩn thỉu rối bù, người gầy trơ xương, e rằng đến
cha mẹ ruột nhìn thấy còn chưa chắc nhận ra ngay, sao Khương Lăng lại chắc
chắn đến thế?
Khương Lăng bình tĩnh trả lời: “Khi Tiểu Vi chìa tay xin tiền tôi, tôi nhìn thấy
ngay một vết sẹo ở hổ khẩu tay trái của con bé. Tôi lập tức liên tưởng đến tờ
thông báo tìm người kia. Tôi nghe nói bọn buôn người thường xóa bỏ mọi vết
bớt trên người đứa trẻ bắt cóc được, vết sẹo này rất có thể là để che đi vết bớt
đó. Tuy ngoại hình hiện tại của Tiểu Vi khác nhiều so với ảnh chụp, nhưng đôi
mắt to tròn ấy tôi ấn tượng rất sâu, dù ba năm trôi qua vẫn nhận ra ngay”
Nghe đến đây, Viên Nghị giơ ngón cái tán thưởng: “Trí nhớ của cô tốt thật đấy,
tờ thông báo từ ba năm trước mà giờ vẫn nhớ”
Khương Lăng lắc đầu: “Không phải ba năm trước đâu. Ba năm nay cha mẹ Hứa
Thanh Dao chưa bao giờ ngừng tìm kiếm con. Họ dán thông báo tìm người
khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố, phủ kín cả tỉnh. Từ năm hai đại học
đến khi tốt nghiệp, mỗi lần ra ngoài tôi đều thấy nó dán trên cột điện, tường
nhà, cửa cầu thang, nên ấn tượng cực kỳ sâu sắc”
Tình yêu thương con cái của cha mẹ thật sâu nặng. Mất con ba năm trời, cha
mẹ Hứa Thanh Dao vẫn kiên trì tìm kiếm. Chỉ là đứa trẻ bị lạc ở tỉnh lỵ, việc báo
án và tìm người do công an tỉnh phụ trách nên Viên Nghị không nắm rõ. Nghĩ
đến đây, anh hỏi: “Cô còn nhớ số điện thoại liên lạc trên tờ thông báo không?”
Khương Lăng gật đầu, đọc ngay số điện thoại cho Viên Nghị. Anh lập tức nhấc
máy gọi đến đầu dây bên kia.
Thư Sách
Đầu dây bên kia khá ồn ào, hình như là một cửa hàng. Khi nghe tin Cục Công
an thành phố Yến có manh mối về Hứa Thanh Dao, người nghe máy kích động
hét lên: “Nhanh nhanh nhanh! Mau đi báo cho lão Hứa, con gái nhà ông ấy có
tin tức rồi!” Nói xong, người đó bảo Viên Nghị: “Đồng chí công an chờ một lát,
lão Hứa đến ngay đây”
Vài phút sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy: “A lô” Vừa dứt tiếng
chào, giọng người đàn ông nghẹn lại, hồi lâu không nói nên lời.
Viên Nghị tóm tắt tình hình, đối chiếu thông tin đứa trẻ rồi hỏi: “Khi nào anh
chị có thể qua đây nhận diện cháu? Hiện tại cháu tên là Thẩm Tiểu Vi, mắt rất
to, hổ khẩu tay trái có vết sẹo, rất có khả năng là con gái anh”
Tìm con suốt ba năm ròng rã, khó khăn lắm mới có tin tức từ cảnh sát, người
cha đâu còn bận tâm cái tên có đúng hay không. Ông khóc trong vui sướng,
lập tức đáp lời: “Được được được, chúng tôi sẽ mua vé đi chuyến tàu sớm nhất
đến thành phố Yến. Xin các đồng chí nhất định phải giữ cháu lại, nhất định
phải chờ chúng tôi”
Viên Nghị nghe rõ sự vui mừng xen lẫn thấp thỏm trong giọng nói của Hứa Vĩ
Đạt. Con mất tích ba năm, giờ mới có tin tức xác thực, khó trách ông ấy kích
động như vậy. Chỉ mong Khương Lăng không nhận nhầm người, và mong lần
này Hứa Vĩ Đạt được toại nguyện.
Cúp máy, Viên Nghị nói với Khương Lăng: “Chờ Hứa Vĩ Đạt tới là thân phận
Tiểu Vi sẽ được xác nhận. Chỉ là. sao cô lại khẳng định Tiểu Vi bị bắt cóc?”
Khả năng hành động của Khương Lăng thật đáng kinh ngạc. Vừa nhận ra Tiểu
Vi, đối mặt với sự khiêu khích của Tạ Gia Yến, cô không nói hai lời đã đánh
ngất mụ ta, khi mụ tỉnh lại thì ra tay nắn trật khớp hàm ngay, hoàn toàn không
giống một lính mới vào nghề nửa năm.
Trên đường đến Đội Hình sự, Khương Lăng đã chuẩn bị sẵn lý do:
30-su-diu-dang-cua-tieu-dihtml]
“Thứ nhất, Tiểu Vi ăn xin ở quảng trường nhưng không có người lớn đi theo sát,
điều này bất thường.
Thứ hai, khi tôi tiếp cận, tự nhận là dì và nói đang tìm kiếm con bé, Tiểu Vi
không hề có sự phòng bị với người lạ, rất nhanh đã tin lời tôi và tỏ ra quyến
luyến. Điều này chứng tỏ con bé từng bị lạc mất người thân và khao khát tình
thân đến cực độ.
Thứ ba, Tiểu Vi ăn mặc rách rưới, tóc tai bẩn thỉu, gầy trơ xương. Khi Tạ Gia
Yến lao tới giằng co, phản ứng đầu tiên của con bé không phải là vui mừng
chạy lại mà là cơ thể cứng đờ vì sợ hãi. Điều này cho thấy con bé bị ngược đãi
trong thời gian dài”
Vì thân phận Hứa Thanh Dao chưa được xác nhận chính thức nên Khương
Lăng vẫn gọi cô bé là “Tiểu Vi”.
Viên Nghị gật đầu, rõ ràng tán thành phân tích của Khương Lăng.
Trong mắt Khương Lăng lóe lên tia lạnh lẽo: “Khi tôi nghi ngờ, phản ứng của Tạ
Gia Yến cực kỳ kịch liệt, vừa đánh vừa chửi, một mực khẳng định đứa trẻ là
con mụ, còn lôi ra cả sổ hộ khẩu đã chuẩn bị sẵn để định hướng dư luận. Phản
ứng này không giống người nhận nuôi bình thường, mà giống kẻ buôn người
già đời, vừa ăn cướp vừa la làng”
Viên Nghị cảm giác như đang thảo luận vụ án với đồng nghiệp, nên tự nhiên
nêu ra nghi vấn: “Liệu có khả năng họ nhận nuôi Tiểu Vi, làm hộ khẩu cho con
bé, rồi cả nhà đi ăn xin kiếm sống không?”
Ánh mắt Khương Lăng lạnh băng: “Cả nhà ư? Một nhà ba đứa trẻ đều tàn tật,
anh không thấy quá quái dị sao? Thẩm Tiểu Dũng bị vật sắc bén chặt đứt hai
chân. Thẩm Tiểu Mai tay phải dị tật bẩm sinh nhưng tai trái bị cắt mất, vết sẹo
vẫn còn đó. Vết bỏng trên mặt Tiểu Vi càng kỳ lạ hơn. Nếu do sơ ý bị bỏng thì
thường chỉ bị một bên mặt. Nếu gặp hỏa hoạn thì ngoài hai má, trán, mũi và cổ
cũng phải có vết thương. Đằng này hai vết bỏng trên má con bé đối xứng nhau,
rõ ràng là do có người cố ý gây ra”
Nắm tay Viên Nghị siết chặt: “Ý cô là Tạ Gia Yến và Thẩm Tam Tráng cố ý làm
tàn tật bọn trẻ để đi ăn xin kiếm tiền?”
Khương Lăng khẳng định chắc nịch: “Đúng! Bọn chúng rõ ràng là những kẻ tái
phạm. Hai tên giả làm vợ chồng, mang theo ba đứa trẻ, có sổ hộ khẩu, giỏi lợi
dụng lòng thương hại của quần chúng. Khả năng kiểm soát bọn trẻ của chúng
rất mạnh. Tôi nghi ngờ đây là hoạt động có tổ chức, chia địa bàn hoạt động,
đánh một cú rồi đổi chỗ khác. Ở những khu vực đông người khác của thành
phố Yến, chắc chắn còn những đứa trẻ tàn tật bị bọn buôn người khống chế đi
ăn xin như thế này. Tôi hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng xuất động, tóm
gọn ổ nhóm này, giải cứu những đứa trẻ đang chịu khổ”
Viên Nghị trầm ngâm. Nếu phán đoán của Khương Lăng chính xác thì đây là
một vụ đại án, cần điều động không ít nhân lực. Gần đây Đội Chống buôn
người có một nửa quân số đi ngoại cần, người ở lại Cục không nhiều.
Nghĩ đến những đứa trẻ khác đang bị đồng bọn của băng nhóm Diêu Tử hành
hạ, Khương Lăng sốt ruột thúc giục: “Hoạt động theo băng nhóm chắc chắn sẽ
có địa điểm tập kết. Nếu tối nay Tạ Gia Yến và Thẩm Tam Tráng không quay
về, bọn chúng chắc chắn sẽ cảnh giác và bỏ trốn. Đội trưởng Viên, xin hãy
tranh thủ thời gian hành động, tóm gọn bọn buôn người này đi”
Đội Chống buôn người thành lập gần hai năm, giải cứu hàng trăm phụ nữ và
trẻ em, Viên Nghị đương nhiên hiểu đạo lý “binh quý thần tốc”.
Nhìn ánh mắt nôn nóng của Khương Lăng, Viên Nghị gật đầu mạnh mẽ: “Yên
tâm!” Không cần đợi khẩu cung của Tạ Gia Yến, anh sẽ trực tiếp xin Chi đội
trưởng điều người ngay.