Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 4: Đòn tâm lý



Sẵn sàng

Khương Lăng không vội lên tiếng. Cô đợi Lý Chấn Lương bước vào, cả hai cùng

ngồi xuống sau chiếc bàn thẩm vấn bằng gỗ, cô vẫn giữ im lặng.

Sự im lặng của Khương Lăng tạo nên một áp lực tâm lý đè nặng lên gia đình

họ Tiền.

Triệu Diễm Hồng huých tay chồng một cái, ra hiệu cho ông ta mau nói chuyện

với cảnh sát.

Tiền Kiến Thiết đành phải tiến lên, ngồi xuống ghế đối diện Khương Lăng,

gượng gạo nói: “Hai vị cảnh sát có gì cứ nói, gia đình chúng tôi nhất định sẽ

phối hợp hết mình”

“Ở trường cảnh sát, chuyên ngành chính của tôi là Tâm lý học tội phạm” Cuối

cùng Khương Lăng cũng mở miệng.

Tiền Kiến Thiết ngẩn ra nửa giây. Tâm lý học tội phạm? Mấy thứ đó thì liên

quan gì đến ông ta? Cô cảnh sát này học cái gì thì mặc kệ cô chứ?

“Các nghiên cứu tâm lý chỉ ra rằng, những kẻ thường xuyên bắt nạt người khác

nếu không được can thiệp kịp thời, tỷ lệ phạm tội bạo lực khi trưởng thành sẽ

cao gấp bốn lần người bình thường” Khương Lăng nói không nhanh không

chậm, nhưng từng chữ đều rõ ràng, sắc bén.

Lồng ngực Tiền Kiến Thiết bắt đầu thấy khó chịu, giọng ông ta khô khốc:

“Đồng chí công an à, thằng Vinh nhà tôi chỉ đùa giỡn với bạn bè chút thôi, sao

gọi là bắt nạt được. Hai lần trước các đồng chí công an cũng đến trường điều

tra rồi, là do thằng Lương Cửu Thiện chuyện bé xé ra to”

“Không cần giải thích” Khương Lăng giơ tay cắt ngang lời biện bạch của Tiền

Kiến Thiết. Trong hồ sơ của Lương Cửu Thiện có kẹp ba bản hòa giải năm đó.

Sau này, luật sư cũng đã thu thập đủ bằng chứng chứng minh những học sinh

làm chứng cho Tiền Đại Vinh đều là nói dối.

Thư Sách

“Năm 1990 tại Thượng Hải có một vụ cướp của giếc người. Trong quá trình

điều tra, cảnh sát phát hiện hung thủ từ 5 năm trước, tức là năm 17 tuổi, đã

bắt đầu bắt nạt những bạn học yếu thế hơn mình. Xu hướng bạo lực này do

không được uốn nắn kịp thời, cuối cùng dẫn đến tội ác tày trời và bản án tử

hình”

Làm cha mẹ ai mà muốn nghe những lời như thế? Chẳng phải cô ta đang ám

chỉ rằng nếu Tiền Đại Vinh cứ tiếp tục thế này thì tương lai sẽ thành tội phạm

sao? Mặt Tiền Kiến Thiết tái mét, ông ta quay sang nhìn vợ cầu cứu.

Triệu Diễm Hồng bênh con chằm chặp, cuống quýt cãi lại: “Cô đừng có ngồi đó

mà dọa người! Thằng Vinh nhà tôi ngoan ngoãn, tương lai xán lạn lắm. Ngược

lại là cái thằng Lương Cửu Thiện kia kìa, ở đồn công an mà còn dám đánh

người, tôi thấy nó mới là đứa có khuynh hướng phạm tội, sau này kiểu gì cũng

bị bắn bỏ”

Bước đầu tiên của Khương Lăng là muốn gia đình họ Tiền nhận thức được vấn

đề giáo dục con cái để phòng ngừa hậu quả.

Tiền Đại Vinh bắt nạt kẻ yếu vì hai lý do: một là tìm thấy khoái cảm khi chà đạp

Lương Cửu Thiện, hai là có cha mẹ bao che, gây họa cũng chỉ cần đền chút

tiền là xong chuyện nên hắn chẳng sợ gì cả. Dưới sự dung túng của gia đình,

khoái cảm từ việc bắt nạt sẽ ngày càng leo thang, khiến hắn trượt dài trên con

đường tội lỗi.

Tuy nhiên, bước này xem ra đã thất bại.

Trong mắt vợ chồng Tiền Kiến Thiết, Tiền Đại Vinh là cục vàng cục bạc, là đứa

trẻ thông minh lanh lợi, dưới sự che chở của họ chắc chắn sẽ có tiền đồ rực rỡ.

Bất kể Khương Lăng cảnh báo thế nào, họ cũng không tin và không muốn tin.

Khương Lăng nhàn nhạt nói tiếp: “Căn cứ Bộ luật Hình sự Điều 134, cố ý gây

thương tích cho người khác có thể bị phạt tù dưới ba năm”

Không khí trong phòng thẩm vấn quá mức nghiêm túc khiến một kẻ quen thói

bù lu bù loa như Triệu Diễm Hồng cũng phải chùn bước. Nhưng bà ta vẫn cố

chấp không chịu thua trước một nữ cảnh sát trẻ măng, cứng cổ cãi: “Cô đừng

có lôi luật hình sự với tù tội ra dọa tôi. Con trai tôi chưa thành niên, cảnh sát

các cô cùng lắm chỉ có thể giáo dục nó thôi”

Khương Lăng nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao. Cô chỉ tay về phía Lương Cửu

Thiện:

“Cậu ta cũng là trẻ vị thành niên. Cho dù có giếc người thì cũng sẽ không bị

tử hình!”

Hai chữ “cũng” được Khương Lăng cố tình nhấn mạnh đầy ẩn ý.

Lương Cửu Thiện còn chưa kịp hiểu ý Khương Lăng thì Triệu Diễm Hồng đã

chột dạ, vội vàng ôm chặt lấy vai con trai, che chắn kín mít: “Cô. cô nói linh

tinh cái gì thế?”

Lý Chấn Lương ngồi bên cạnh cũng toát mồ hôi hột. Khương Lăng mới về nhận

công tác hơn một tháng, bình thường kiệm lời, giao tiếp với đồng nghiệp chỉ

toàn “vâng”, “dạ”, “được”, “tôi biết”. Không ngờ hôm nay vào phòng thẩm vấn,

lời lẽ của cô lại sắc bén và kịch liệt đến thế, nghe mà thót cả tim.

Khương Lăng cao giọng: “Con giun xéo lắm cũng quằn. Các người không sợ

Lương Cửu Thiện liều cái mạng này để đổi mạng với Tiền Đại Vinh sao?”

Sở dĩ Triệu Diễm Hồng ngang ngược như vậy là vì bà ta nghĩ mình đang ở kèo

trên. Tiền Đại Vinh to cao lực lưỡng, lại có đàn em, trước giờ chỉ có hắn đánh

Lương Cửu Thiện chứ Cửu Thiện làm sao chạm được vào người hắn.

Nhưng lời cảnh báo của Khương Lăng khiến Triệu Diễm Hồng lạnh gáy. Nhỡ

đâu. nhỡ thằng ranh con kia bị ép quá hóa liều, bất chấp tất cả thì sao?

Có lẽ nhờ kinh nghiệm tiếp xúc với quá nhiều tội phạm kiếp trước nên Khương

Lăng rất hiểu lòng người.

Trong mắt loại phụ huynh ích kỷ như Triệu Diễm Hồng, cái mạng rẻ rúng của

Lương Cửu Thiện không đáng giá bằng nửa ngón tay của con bà ta. Tiền Đại

Vinh đánh Lương Cửu Thiện thì bà ta khen con giỏi, nhưng nếu Lương Cửu

Thiện làm xước da Tiền Đại Vinh thì đó là tội ác tày trời.

Chỉ khi khiến bà ta sợ hãi, biết đau, bà ta mới chịu thu nanh vuốt lại.

Lương Thất Xảo vốn thật thà, vội vàng thanh minh: “Em trai tôi rất hiểu

chuyện, nó sẽ không làm thế đâu”

Nhưng mắt Lương Cửu Thiện lại sáng lên. Cậu lập tức hiểu ý, hét lớn:

“Chân đất không sợ chết đi giày! Tiền Đại Vinh, nếu mày còn dám bắt nạt

tao, tao cầm dao đâm chết mày! Đằng nào các người cũng bảo trẻ vị

thành niên phạm tội không phải đi tù, cùng lắm tao vào trại giáo dưỡng vài

năm, khi ra trại tao vẫn là một hảo hán!”

Tấm kim bài miễn tử “trẻ vị thành niên” vốn là lá chắn của Tiền Đại Vinh,

không ngờ tình thế đảo ngược, Lương Cửu Thiện lại dùng chính điều đó để uy

hiếp ngược lại. Cậu bày ra vẻ mặt liều mạng của kẻ cùng đường khiến tim

Tiền Kiến Thiết thót lên tận cổ.

Tiền Kiến Thiết nhìn chằm chằm Lương Cửu Thiện.

Thiếu niên mười lăm tuổi, người gầy nhẳng, trông chỉ là một đứa trẻ mới lớn.

Nhưng đôi mắt đẹp đẽ kia đang rực lửa giận, dường như chứa đựng một sức

mạnh muốn thiêu rụi tất cả. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy ở sảnh, Lương Cửu

Thiện lao vào đấm con trai mình không chút do dự, Tiền Kiến Thiết bắt đầu

thấy sợ thật sự.

Ngộ nhỡ có ngày thằng nhóc này điên lên, cầm dao xiên con ông ta thật thì

sao? Nhà họ Tiền chỉ có mỗi đứa con trai nối dõi này, không thể để nó gặp

nguy hiểm được.

Tiền Kiến Thiết đang định nói vài câu hòa giải thì Tiền Đại Vinh – kẻ nãy giờ

núp sau lưng mẹ – bỗng chòi mặt ra, bĩu môi khinh khỉnh: “Lương Cửu Thiện,

chém gió ai mà chẳng chém được? Mày đến con gà còn chưa dám giếc,

tuổi gì mà đòi giếc người? Tao phỉ vào!”

Tiền Đại Vinh dậy thì sớm, lên cấp hai đã cầm đầu một đám đàn em tác oai tác

quái trong trường nhưng vẫn không thỏa mãn được thú tính. Hắn mê mẩn vẻ

đẹp phổng phao của Lương Thất Xảo, rảnh rỗi là lại mò sang khu cấp ba quấy

rối cô.

Lương Thất Xảo mách giáo viên, nhưng vì cô nhút nhát, da mặt mỏng nên

không dám nói rõ sự tình nghiêm trọng, giáo viên chỉ phê bình Tiền Đại Vinh

qua loa. Bị mắng, hắn càng tức tối, trút giận lên đầu Lương Cửu Thiện. Từ xô

đẩy trong trường đến đánh nhau ngoài đường, Lương Cửu Thiện báo cảnh

sát hai lần đều bị bố mẹ hắn dùng tiền bịt miệng. Điều này khiến Tiền Đại Vinh

càng thêm ngông cuồng, coi chị em họ Lương như quả hồng mềm muốn nắn

bóp thế nào cũng được.

Dù sợ cô cảnh sát mặt lạnh này, nhưng Tiền Đại Vinh chưa bao giờ coi Lương

Cửu Thiện ra gì. Nghe Cửu Thiện dọa dẫm, hắn không nhịn được mà châm

chọc.

“Giếc gà?” Khương Lăng liếc nhìn Lương Cửu Thiện.

Lương Cửu Thiện rất thông minh, một điểm là thấu. Cậu nhe răng cười, nụ cười

vừa ngây ngô vừa rợn người: “Giếc gà khó lắm sao? Tao về chợ học người ta

giếc gà là được chứ gì. Túm chặt cổ, cứa một dao là thấy máu, ha!”

Nói xong, Lương Cửu Thiện làm động tác mô phỏng: tay trái vờ túm cổ, tay

phải chém mạnh xuống như dao, rồi hất mày khiêu khích nhìn Tiền Đại Vinh.

Tiền Đại Vinh ngẩn người nhìn động tác của Lương Cửu Thiện, một luồng khí

lạnh chạy dọc sống lưng. Rõ ràng Lương Cửu Thiện thấp hơn hắn nửa cái đầu,

bình thường bị hắn đạp dưới chân như một con chó nhỏ, nhưng hôm nay cái

nhướng mày ấy toát lên vẻ tà khí khó tả, như thể cậu ta đã biến thành một

người khác.

4-don-tam-lyhtml]

Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử “cắt tiết gà” của Lương Cửu Thiện, Triệu Diễm

Hồng cũng bắt đầu run. Tiền Đại Vinh là chỗ dựa của bà ta ở nhà họ Tiền,

không thể để xảy ra sai sót gì. Nếu con trai bị thương, Tiền Kiến Thiết chắc

chắn sẽ tống cổ bà ta ra khỏi nhà.

Nhận thấy sự việc đang mất kiểm soát, Tiền Kiến Thiết quyết định quay sang

làm công tác tư tưởng với Khương Lăng: “Cảnh sát Khương, cô phải giáo dục

thằng Lương Cửu Thiện cho đàng hoàng, phải đề phòng cẩn thận chứ. Nếu khu

vực chúng ta quản lý mà xảy ra án mạng do thiếu niên gây ra thì các cô cũng

bị phê bình thi đua, đúng không?”

Đồn công an năm nào cũng phải bình bầu thi đua. Nếu hòa giải không xong lại

còn để xảy ra án mạng, chắc chắn sẽ bị cấp trên khiển trách, mất danh hiệu

tiên tiến, tiền thưởng cuối năm cũng bị cắt giảm.

“À” Khương Lăng chỉ đáp lại ông ta bằng một từ cộc lốc, kèm theo nụ cười

nhạt thếch.

Tiền Kiến Thiết quay sang cầu cứu Lý Chấn Lương: “Đồng chí Lý, anh cũng nói

một câu đi chứ. Dân trong khu phố có xích mích chẳng phải nên ưu tiên hòa

giải sao? Sao lại để đến mức một mất một còn thế này?”

Lý Chấn Lương trong lòng thầm hô sảng khoái.

Không ngờ “gậy ông đập lưng ông” lại đã đời đến thế!

Tiền Đại Vinh chẳng phải vừa nghênh ngang bảo trẻ vị thành niên giếc người

không phải đi tù sao? Giờ thì cho hắn nếm mùi vị đó xem sao.

Bị điểm danh, Lý Chấn Lương cố nén khóe miệng đang chực nhếch lên, giả vờ

ho khan hai tiếng: “Cảnh sát Khương chẳng phải đang hòa giải đây sao? Các

người cứ thành thật làm theo lời cô ấy là được”

Tiền Kiến Thiết cười khổ: “Cảnh sát Khương, cô cứ nói thẳng đi, rốt cuộc muốn

chúng tôi làm thế nào cô mới vừa lòng?”

Thấy Tiền Kiến Thiết cuối cùng cũng biết sợ, Khương Lăng chỉ tay về phía

Lương Cửu Thiện: “Câu này, các người nên hỏi cậu ấy”

Tiền Kiến Thiết đành quay sang Lương Cửu Thiện: “Cửu Thiện à, vừa rồi chẳng

phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao, hai bên thông cảm cho nhau, sao

giờ lại đòi đánh đòi giếc thế? Cháu phải nghĩ kỹ chứ, lỡ giếc người thật,

dù không bị tử hình thì tương lai của cháu và chị cháu cũng coi như bỏ đi rồi”

Lương Cửu Thiện nghe ra giọng điệu uy hiếp của Tiền Kiến Thiết, cậu mím

môi, trong đầu thoáng qua vô số suy tính.

Lương Thất Xảo mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nắm chặt tay em trai.

Lúc này, Khương Lăng ngả người ra sau ghế, lạnh lùng nói: “Ồ? Lúc nãy con trai

ông bô bô cái mồm bảo trẻ vị thành niên phạm pháp không phải đi tù, sao ông

không dùng những lời đạo lý này để dạy dỗ nó?”

Dứt lời, Khương Lăng đột ngột đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn:

“Tiền Đại Vinh! Nghe cho rõ đây! Trẻ vị thành niên phạm pháp thì tiền đồ cũng

đi tong như thường!”

Ánh mắt Khương Lăng sắc lẹm như lưỡi dao băng treo dưới mái hiên tháng

chạp, lạnh lẽo và cứng rắn khiến người ta nhìn mà khiếp đảm. Tiền Đại Vinh bị

ánh mắt ấy áp chế, không dám nhìn thẳng, lại rụt cổ trốn sau lưng mẹ, im thin

thít.

Lý Chấn Lương không ngờ một sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát lại có

kỹ năng thẩm vấn lợi hại đến thế.

Đặc biệt là cú đập bàn quát lớn vừa rồi, ngay cả anh ngồi cạnh cũng thấy tim

đập thình thịch.

Lý Chấn Lương công tác ở đồn mười năm, quanh năm suốt tháng giải quyết

mấy vụ tranh chấp dân sự vụn vặt như vợ chồng cãi nhau, anh em bất hòa,

hàng xóm xích mích. Những chuyện lông gà vỏ tỏi ấy đã dần mài mòn đi sự

sắc sảo của anh.

Nhưng Khương Lăng thì khác. Đối mặt với sự lươn lẹo của nhà họ Tiền, cô giữ

thái độ cứng rắn và nhuệ khí hừng hực. Nhìn Tiền Đại Vinh co rúm lại vì sợ, Lý

Chấn Lương không khỏi tự kiểm điểm lại phong cách làm việc dĩ hòa vi quý

bấy lâu nay của mình, có phải chính sự ôn hòa đó đã vô tình dung dưỡng cho

cái ác lộng hành?

Nghĩ đến đây, Lý Chấn Lương ngừng bút, nói với Khương Lăng: “Để anh đi lấy

hai bản hòa giải trước đây sang. Phải cho họ xem lại để tự kiểm điểm xem tại

sao Tiền Đại Vinh cứ chứng nào tật nấy mãi không sửa!”

Khương Lăng gật đầu: “Vâng, phiền anh”

Trí nhớ cô rất tốt, những hồ sơ đã đọc qua đều khắc sâu trong đầu, chẳng cần

giấy trắng mực đen làm bằng chứng. Nhưng Lý Chấn Lương đã đề nghị như vậy

Lý Chấn Lương bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đứng ở hành lang anh bỗng bật

cười. Mình làm sao thế này? Đối mặt với một lính mới tò te mà anh lại nảy sinh

cảm giác phục tùng vô điều kiện. Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu xua đi suy

nghĩ đó, chạy chậm đi tìm hồ sơ rồi quay lại đưa cho Khương Lăng.

Khương Lăng ném hai bản hòa giải cũ lên mặt bàn, ngón trỏ gõ mạnh lên mặt

giấy: “Các người mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!”

Tháng chín trời nóng như đổ lửa, phòng thẩm vấn lại kín mít, lưng áo và trán

Tiền Kiến Thiết đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta đưa tay quệt mồ hôi trên thái dương, lắp bắp: “Vâng vâng, về nhà chúng

tôi nhất định sẽ dạy bảo thằng Vinh tử tế. Sẽ đề phòng cẩn thận, tuyệt đối

không để nó tái phạm sai lầm nữa”

Vừa nãy ông ta còn lên giọng dạy đời Khương Lăng phải “đề phòng cẩn thận”,

không ngờ quả báo đến nhanh thế, giờ chính ông ta lại phải dùng từ đó cho

con mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.