Khương Lăng lạnh lùng chất vấn: “Lương Cửu Thiện đã báo án ba lần, lần sau
thương tích lại nặng hơn lần trước. Đây là cách ‘giáo dục cẩn thận’ của gia
đình các người đấy à?”
Trong đôi mắt của Lương Thất Xảo bỗng ánh lên tia hy vọng. Cô biết, nữ cảnh
sát Khương đang ra mặt bảo vệ chị em cô.
Hai lần hòa giải trước Lương Thất Xảo đều có mặt. Trong suy nghĩ của cô gái
trẻ, trứng không thể chọi đá, không thể đắc tội với nhà họ Tiền. Cô tự nhủ phải
nhẫn nhịn cho êm chuyện, ráng chịu đựng thêm một năm nữa thôi, chờ thi đỗ
đại học, Cửu Thiện vào trường nội trú Nhất Trung thì sẽ thoát khỏi nanh vuốt
của bọn họ.
Lương Thất Xảo biết các chú công an đều là người tốt. Năm đó cha mẹ mất,
trưởng đồn đã phát động quyên góp, năm nào cảnh sát khu vực cũng đến
thăm hỏi. Vì vậy, cô càng không muốn gây thêm phiền phức cho họ.
Chỉ tiếc rằng, sự nhẫn nhịn của cô không đổi lại được sự bình yên.
Nhưng giờ đây, Khương Lăng đang dứt khoát đứng ra, không chút che giấu sự
bênh vực dành cho hai chị em. Điều này khiến Lương Thất Xảo cảm động
không nói nên lời.
Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.
Thấy Khương Lăng bảo vệ mình như vậy, Lương Thất Xảo cuối cùng cũng tìm
được chút dũng khí, cô lí nhí nói: “Tiền Đại Vinh từng hứa sẽ không bắt nạt em
trai cháu nữa, nhưng cậu ta không làm được. Cậu ta. cậu ta còn thường
xuyên quấy rối cháu”
Trước đây, Lương Thất Xảo không bao giờ dám mở miệng nói ra chuyện này vì
xấu hổ. Nhưng hôm nay thì khác, cô buộc phải nói. Cô không thể để em trai
phải dùng mạng sống để uy hiếp kẻ thù, cũng không thể để cảnh sát Khương
phải chiến đấu đơn độc.
Lương Cửu Thiện lập tức tiếp lời chị: “Đúng thế! Tiền Đại Vinh là đồ không biết
xấu hổ! Ngay trước mặt cháu, nó dám nói muốn đè chị cháu xuống giường” Vì
quá uất ức và giận dữ, mặt cậu trắng bệch, giọng run lên bần bật.
Tiền Kiến Thiết kinh ngạc nhìn con trai: “Mày. mày nói thế thật à?” Mới mười
lăm tuổi ranh đã biết giở trò đồi bại thế sao?
Triệu Diễm Hồng vội vàng chắn trước mặt con trai: “Ông nói cái gì thế! Thằng
Vinh vẫn còn là trẻ con, nó chỉ đùa giỡn thôi mà”
Tiền Đại Vinh không ngờ chị em họ Lương dám công khai chuyện này. Hắn đảo
mắt liên hồi, chối leo lẻo: “Đúng đấy, con. con chỉ đùa thôi”
Khương Lăng nheo mắt, nhìn lướt qua thân hình vạm vỡ của Tiền Đại Vinh, rồi
quay sang Triệu Diễm Hồng, giọng đầy châm biếm:
“Xem ra người ‘phát dục sớm’ là Tiền Đại Vinh nhà chị mới đúng. Bậc làm cha
làm mẹ các người liệu mà uốn nắn ngay đi, kẻo sau này nó đi vào con đường
tà đạo đấy”
Cơ mặt Triệu Diễm Hồng giật giật, trong lòng thầm rủa xả. Mẹ kiếp! Lúc nãy bà
ta vừa mỉa mai Lương Thất Xảo “ngực to mông to”, không ngờ con ranh cảnh
sát này thù dai nhớ lâu, mượn ngay cớ này để vả lại vào mặt bà ta.
Tiền Kiến Thiết cảm thấy mất mặt vô cùng. Ông ta bật dậy, lôi xềnh xệch con
trai ra, giơ tay phát mạnh hai cái vào mông nó: “Nứt mắt ra không lo học
hành, học đòi cái thói trêu ghẹo con gái nhà lành à? Tao đánh chết mày!”
Tiền Đại Vinh bị đánh đau điếng, vừa chạy vòng quanh vừa gào khóc thảm
thiết: “Bố! Sao bố đánh con? Con không có làm bậy, con không có, bố đừng
tin lời bọn nó. Mẹ ơi! Cứu con!”
Nghe tiếng con trai cầu cứu, Triệu Diễm Hồng xót con như đứt từng khúc ruột,
lao vào can ngăn chồng: “Lão Tiền, thằng Vinh còn nhỏ mà, ông đánh nó làm
gì? Đây là đồn công an, có chuyện gì về nhà đóng cửa bảo nhau”
Tiền Kiến Thiết ngày thường ít vận động, người lại béo tốt, mới vung tay vài cái
đã thở hồng hộc. Ông ta một tay chống hông thở dốc, tay kia chỉ thẳng mặt vợ:
“Con hư tại mẹ! Từ bi đa hoạ! Bà cứ bao che cho nó thế này có ngày nuôi ra
một thằng nghịch tử!”
Triệu Diễm Hồng trừng mắt cãi lại: “Hừ! Thằng Lương Cửu Thiện mới là nghịch
tử, con trai tôi ngoan ngoãn hiền lành. Với lại con trai lớn rồi, tò mò chuyện
nam nữ cũng là bình thường, ông đánh nó làm cái gì!”
Khương Lăng chậm rãi ngồi lại xuống ghế, im lặng nhìn màn kịch gia đình
trước mắt.
Lý Chấn Lương ghé sát vào, thì thầm: “Em cứ để họ cãi nhau thế à? Hai lần
trước cũng diễn y hệt thế này. Bố thì giả vờ nghiêm khắc dạy con, mẹ thì lu loa
lên bênh vực, làm ầm ĩ cả cái đồn lên. Cuối cùng ông bố đưa ra phương án bồi
thường, hai bên hòa giải xong xuôi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm”
Khương Lăng khẽ nhích người sang bên kia, tạo khoảng cách với Lý Chấn
Lương.
Có lẽ vì lớn lên ở trại trẻ mồ côi, Khương Lăng rất bài xích việc tiếp xúc cơ thể,
cũng không thích kết giao quá sâu với ai. Bốn năm đại học cảnh sát, dù sống
chung ký túc xá, cô cũng không thể thân thiết với bạn cùng phòng.
Cũng vì tính cách hướng nội ấy mà kiếp trước Khương Lăng sống độc thân cả
đời.
Hỏi có tiếc nuối không? Có chứ.
Cô cũng thích trẻ con, khao khát một tình yêu bền vững và một mái ấm gia
đình. Nhưng vẻ ngoài kiên cường bao nhiêu thì nội tâm cô lại nhút nhát bấy
nhiêu. Cô không dám tin vào tình yêu vĩnh cửu, cũng chẳng tin mình có thể
làm một người vợ, người mẹ tốt.
Lý Chấn Lương nhận ra sự kháng cự của cô, hơi ngượng ngùng ngồi dịch ra xa
một chút.
Sống lại một đời, suy nghĩ của Khương Lăng đã trưởng thành hơn nhiều. Cô
nghiêm túc giải thích: “Xin lỗi anh, tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên không quen
tiếp xúc quá gần gũi với người khác”
Trước kia cô luôn mặc cảm vì bị cha mẹ ruột bỏ rơi, không chịu mở lòng, cự
tuyệt mọi sự quan tâm. Nhưng giờ Khương Lăng đã quyết tâm bước ra khỏi
phòng hồ sơ, dấn thân vào con đường hình sự, việc giao tiếp là không thể
tránh khỏi. Việc khéo léo bộc lộ điểm yếu đôi khi lại giúp đồng nghiệp thấu
hiểu và thông cảm hơn.
“Không sao, không sao, sau này anh sẽ chú ý” Lý Chấn Lương vốn là người tốt
bụng, nghe vậy liền sinh lòng thương cảm. Từ trại trẻ mồ côi mà thi đỗ trường
cảnh sát thật chẳng dễ dàng gì. Thảo nào cô ấy ít nói và sống khép kín như
vậy.
Giải thích xong với đồng nghiệp, Khương Lăng quay lại dồn sự chú ý vào gia
đình họ Tiền: “Trật tự!”
Cô nói không nhanh, nhưng âm sắc lạnh lùng và đầy uy lực. Chỉ hai chữ ngắn
gọn đã khiến vợ chồng Tiền Kiến Thiết đang cãi nhau ỏm tỏi phải im bặt.
Khương Lăng cầm tờ biên bản hòa giải hôm nay lên, chỉ vào các điều khoản
bồi thường đã ghi, không khách khí nói: “Tiền Kiến Thiết, ông giở trò khôn vặt
ngay tại đồn công an, tưởng cảnh sát chúng tôi dễ bị qua mặt lắm sao?”
Tiền Kiến Thiết ghé mắt nhìn kỹ tờ biên bản: “Đâu có, đâu có, dân thường sao
dám múa rìu qua mắt thợ với các đồng chí công an?” Tục ngữ có câu “Diêm
Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”, ông ta tuy có chút quyền lực ở nhà máy dệt
nhưng tuyệt đối không dám đắc tội với cảnh sát địa phương.
Khương Lăng cười lạnh: “Việc miễn giảm học phí ở trường Nhất Trung, ông có
quyền quyết định sao? Tiền trợ cấp sinh hoạt của nhà máy, là ông móc tiền túi
ra trả à? Ngay cả con số cụ thể cũng không có, ông đang coi chúng tôi là con
nít chắc?”
Tiền Kiến Thiết vốn chỉ định vẽ ra cái “bánh vẽ” để lừa phỉnh chị em họ Lương,
giờ bị Khương Lăng bóc trần, mặt già đỏ bừng: “Cái này. tôi cũng là muốn giải
quyết khó khăn thực tế cho hai cháu thôi. Số tiền cụ thể thì phải về bàn bạc
lại, hiện tại chưa nói chắc được”
Khương Lăng quay sang Lương Cửu Thiện: “Học phí của trường Nhất Trung
gắn liền với xếp hạng thi vào lớp 10. Top 3 được thưởng, top 20 miễn học phí,
top 50 giảm một nửa. Nếu em muốn giảm gánh nặng cho gia đình thì hãy cố
gắng học tập, thi lấy cái thành tích thật tốt vào”
Tiền Kiến Thiết cố trấn tĩnh: “Làm gì có chuyện đó? Tôi có nghe tin tức này
đâu”
5-de-phong-can-thanhtml]
Trong lòng Tiền Kiến Thiết đang chửi thầm. Hiệu trưởng trường Nhất Trung
có quan hệ khá tốt với ông ta, tuần trước trong bữa nhậu có buột miệng nói
trường đang họp bàn về việc dùng học phí để thu hút học sinh giỏi. Rõ ràng
mới chỉ là thảo luận, chưa có quyết định chính thức, sao con ranh cảnh sát này
lại biết?
Mắt Lương Cửu Thiện sáng rực: “Thật ạ?”
Nếu tin này là thật, chỉ cần cậu nỗ lực lọt vào top 20, cậu sẽ không cần phải
cúi đầu xin xỏ Tiền Kiến Thiết nữa!
Khương Lăng gật đầu chắc nịch: “Là thật”
Lương Cửu Thiện nắm chặt tay chị gái, phấn khích reo lên: “Chị ơi, chị nghe
thấy cảnh sát Khương nói không? Chắc chắn là thật rồi. Chị yên tâm, em nhất
định sẽ học thật giỏi”
Bị em trai nắm chặt, Lương Thất Xảo khẽ rụt tay lại như bị đau, nhưng rồi cô
cũng mỉm cười: “Ừ, chị tin em”
Khương Lăng tinh ý nhận ra cái rụt tay của Lương Thất Xảo, ánh mắt cô dừng
lại trên cánh tay cô gái nửa giây rồi mới tiếp tục câu chuyện.
“Còn về khoản trợ cấp sinh hoạt. Theo điều tra của chúng tôi, công đoàn nhà
máy dệt vốn đã có quỹ trợ cấp khó khăn. Cha mẹ Lương Cửu Thiện đều mất, để
lại hai đứa trẻ nương tựa nhau, nhà máy đã từng ra văn bản trợ cấp cho hai chị
em mỗi năm 200 đồng cho đến khi đủ 18 tuổi. Ông lấy chính số tiền này để
làm ‘bồi thường’ của nhà mình, Tiền Kiến Thiết, ông không thấy xấu hổ à?!”
Nghe đến đây, Lương Cửu Thiện còn gì mà không hiểu? Cậu tức giận nhổ toẹt
một bãi nước bọt về phía Tiền Kiến Thiết: “Phỉ! Lớn mà đi lừa trẻ con, đồ không
biết xấu hổ!”
Rõ ràng nhà máy có tiền trợ cấp, nhưng chị em cậu chưa bao giờ nhận được
một xu, chắc chắn là bị kẻ gian tham ô. Hôm nay Tiền Kiến Thiết lại trơ trẽn lấy
số tiền đó ra làm điều kiện bồi thường, quả thực vô sỉ hết chỗ nói.
Mặt Tiền Kiến Thiết xám ngoét, người cứng đờ.
Khoản tiền 200 đồng mỗi năm đều bị vợ ông ta là Triệu Diễm Hồng lén đút túi,
làm sao cô cảnh sát này biết được?
Làm sao Khương Lăng biết tường tận đến thế?
Đương nhiên là nhờ đọc hồ sơ vụ án của Lương Cửu Thiện kiếp trước.
Phải cảm ơn nữ luật sư Tưởng Xuân Lai – người đã bào chữa cho Lương Cửu
Thiện. Cô ấy tỉ mỉ như thám tử, để cứu cậu thoát án tử hình, cô đã lật tung mọi
ngóc ngách để tìm bằng chứng giảm nhẹ tội.
Luật sư Tưởng và cộng sự đã điều tra ở nhà máy dệt suốt một tháng trời, tìm
ra văn bản cũ quy định việc trợ cấp 200 đồng/năm cho chị em họ Lương.
Nhưng Lương Cửu Thiện khẳng định chưa bao giờ nhận được tiền. Vậy tiền đi
đâu? Chắc chắn có kẻ tham ô. Sau nhiều lần truy vết, cuối cùng xác định số
tiền đó được phòng tài vụ chuyển sang công đoàn, nhưng lại bị ủy viên công
đoàn Triệu Diễm Hồng biển thủ.
Giờ Khương Lăng nói toạc ra, Triệu Diễm Hồng sợ đến mức hồn xiêu phách lạc,
vội đưa mắt cầu cứu chồng.
Nữ cảnh sát này là thánh phương nào mà chuyện bà ta ăn chặn tiền trợ cấp
cũng biết? Vụ này mà bị làm to chuyện, nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì đi tù mọt
gông.
Lương Thất Xảo cắn môi, tức đến run người. Chị em cô mấy năm nay sống
chật vật, một hào cũng phải bẻ làm đôi mà tiêu, vậy mà những cán bộ nhà máy
béo tốt này lại nỡ lòng nào ăn chặn số tiền cứu mạng của người nghèo?
Dù sao cũng là lãnh đạo, Tiền Kiến Thiết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấp
liếm với Lương Thất Xảo:
“Thất Xảo à, hồi bố mẹ cháu mất, chú đã đại diện nhà máy đưa cháu 200 đồng
phúng viếng rồi, sau đó cũng lác đác giúp đỡ các cháu không ít. Cháu còn gì
không hài lòng? 200 đồng kia là quỹ khó khăn, bố mẹ cháu mất được bồi
thường tai nạn tận 6.000 đồng, đâu có tính là khó khăn nữa, nên nhà máy
chuyển cho những công nhân khác cần hơn”
Lương Thất Xảo non nớt sao đấu lại được con cáo già Tiền Kiến Thiết, nhất
thời cứng họng không biết nói gì, chỉ biết đỏ hoe mắt nhìn Khương Lăng.
Lý Chấn Lương nghe mà ngứa tai, châm chọc nói xen vào:
“Hai đứa trẻ không có nguồn thu nhập, tiền ăn mặc đi lại, tiền học hành tốn
kém bao nhiêu, đường đường là phó giám đốc như ông mà không biết tính à?
Từ năm 88 đến nay vật giá leo thang từng ngày, lương công nhân cũng tăng
liên tục, giờ công nhân thường cũng được 300-400 đồng một tháng. Số tiền
6.000 đồng bồi thường năm 87 mà phải chi tiêu trong suốt 6 năm trời, ông
nghĩ trong tay chúng nó còn lại được bao nhiêu? Hoàn cảnh thế này mà ông
bảo không khó khăn, thì thế nào mới là khó khăn?”
Tiền Kiến Thiết cười gượng: “À ừ, là do tôi quan liêu, thiếu sâu sát thực tế. Thế
này đi. tiền trợ cấp khó khăn nhà máy nhất định sẽ trả đủ. Về tôi sẽ làm việc
lại với phòng tài vụ, Thất Xảo cứ đợi thông báo rồi lên nhận nhé”
Khương Lăng lạnh lùng cắt ngang: “6 năm trời, tổng cộng 1.200 đồng. Rốt
cuộc số tiền đó đã đi đâu?”
Cô quay sang Lương Thất Xảo, dứt khoát ra lệnh: “Lương Thất Xảo, em viết đơn
báo án ngay tại đây. Chúng ta sẽ chuyển hồ sơ sang đội cảnh sát hình sự, mời
người của Cục Công an xuống điều tra tội tham ô”
Tiền Kiến Thiết nằm mơ cũng không ngờ ngọn lửa lại cháy lan đến tận chân
mình, sợ đến cắt không còn giọt máu, xua tay lia lịa: “Không không không!
Đừng báo án! Số tiền này tôi sẽ ứng ra trả trước, về nhà máy tôi hứa sẽ cho
nghiêm tra xử lý nội bộ sau”
Ông ta sao dám để công an vào cuộc? Số tiền đó là do vợ ông ta nuốt trọn, lại
còn chia chác chút đỉnh cho chủ tịch công đoàn. Nếu làm căng theo pháp luật,
lôi ra ánh sáng thì cả dây chết chùm. Hơn nữa, làm phó giám đốc bao nhiêu
năm, cái “mông” của ông ta cũng chẳng sạch sẽ gì, cảnh sát mà bới móc ra
mấy vụ làm ăn mờ ám khác thì đừng nói mất chức, có khi còn rũ tù.
Không đợi Khương Lăng kịp phản ứng, Tiền Kiến Thiết cuống cuồng mở cái
cặp da đen mang theo, run rẩy đếm đủ 1.200 đồng đập lên bàn thẩm vấn.
Dù lương bổng không thấp nhưng một lúc mất đứt 1.200 đồng khiến Tiền Kiến
Thiết xót xa như bị cắt thịt. Ông ta nghiến răng, giơ chân đá mạnh vào người
thằng con quý tử một cái:
“Cái thằng phá gia chi tử này! Ai bảo mày đi bắt nạt người ta hả con!”
Thư Sách