Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 47: Quán Ăn Ráng Mây Đỏ - Bữa Tiệc Của Những Kẻ Cô Đơn



Sẵn sàng

Việc cần làm bây giờ là tạo ra một ví dụ thành công.

Và đối tượng thử nghiệm chính là Trần An Bình.

Quán ăn Ráng Mây Đỏ, đường Nam Võ.

Nằm đối diện nhà máy dệt thành phố Yến, quán ăn nhỏ này đang vào giờ cao

điểm, tấp nập khách khứa.

“Chủ quán! Một gà xào trà dầu!”

“Này, đầu cá băm ớt của bàn này sao lâu thế?”

“Thịt xào ớt, rau muống xào tỏi, miến xào. Ba món thôi, làm nhanh lên!”

Ráng Mây Đỏ tuy xập xệ, bàn ghế cũ nát, thái độ chủ quán chẳng mấy niềm nở,

nhưng lại nổi tiếng nhờ tay nghề đầu bếp đỉnh cao. Những món ăn Hồ Nam

cay nồng, đậm đà khiến thực khách cứ nườm nượp kéo đến, làm bà chủ quán

chạy đôn chạy đáo thúc giục nhà bếp.

“An Bình! Nhanh cái tay lên! Gà xào xong chưa?”

“Lòng gà xào ớt trắng, ruột già xào lăn! Nhanh lên!”

“Mày làm cái gì mà lề mề thế? Khách giục cháy cả máy rồi! Đúng là đồ chân

tay vụng về, làm gì cũng không xong!”

Trong căn bếp nóng hầm hập, Trần An Bình mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ gay vì lửa

lò. Hắn không dám ngơi tay một giây, miệng liên tục vâng dạ: “Xong rồi, xong

ngay đây ạ!”

Khi nhóm Lý Chấn Lương bước vào, đập vào mắt họ là cảnh tượng hỗn độn ấy.

Tìm mãi mới được một bàn trống, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì một người phụ nữ

trung niên phốp pháp, đeo tạp dề ca rô, đã sán lại cười giả lả:

“Ba vị dùng gì ạ?”

Lý Chấn Lương nheo mắt đánh giá. Dáng người đậm đà, mặt bánh đúc, lông

mày thưa, đôi mắt tam giác gian xảo. Dù đang cười nhưng toát lên vẻ chẳng

tử tế gì.

Chính là mụ ta. Triệu Hồng Hà. Kẻ đã ngược đãi Khương Lăng năm xưa.

Nghĩ đến tuổi thơ đầy vết sẹo của đồng đội, Lý Chấn Lương không giấu nổi sự

chán ghét: “Ở đây có gì ngon?”

Chu Vĩ cũng khó chịu ra mặt, quệt ngón tay lên mặt bàn đầy dầu mỡ: “Vệ sinh

kiểu gì thế này?”

Thấy khách có vẻ “khó ở”, Triệu Hồng Hà chột dạ. Sợ bị kiếm chuyện, mụ vội

vàng lấy giẻ lau bàn lia lịa, rồi dúi thực đơn vào tay Lý Chấn Lương: “Quán nhỏ

bình dân, các sếp thông cảm cho”

Lưu Hạo Nhiên đóng vai hòa giải, liếc nhanh thực đơn rồi gọi: “Ba mặn một

canh, cứ món nào đặc sắc nhất thì lên”

Triệu Hồng Hà vâng dạ rồi lủi nhanh vào trong. Mụ thì thầm với gã chồng Hà

Cao Lương đang đứng hút thuốc: “Bố nó ơi, ba gã kia nhìn khó chịu lắm, ông để

ý chút”

Hà Cao Lương rụt cổ, lảng tránh: “Thôi bà lo đi, đàn ông không chấp đàn bà”

Triệu Hồng Hà nghiến răng, véo mạnh vào hông chồng một cái đau điếng: “Đồ

vô dụng! Có việc gì cũng rụt đầu rụt cổ. Bà đây số khổ mới vớ phải cái loại

chồng như ông!”

Lý Chấn Lương quan sát màn kịch gia đình ấy, nhếch mép: “Thấy chưa? Mụ

Triệu Hồng Hà này đúng là ‘bà la sát'”

Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ gật đầu đồng tình: “Chuyên gia PUA đấy. Ai vớ phải

mụ này đúng là kiếp nạn”

Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên. Thịt kho tàu béo ngậy, thịt gác bếp xào ớt

đỏ au, trứng xào đậm đà, canh sườn rong biển nóng hổi.

Lý Chấn Lương gắp một miếng thịt kho tàu, nhai nhồm nhoàm. Mắt anh sáng

lên: “Ngon!”

Cả ba bắt đầu cắm cúi ăn. Thịt gác bếp thái mỏng tang, trong vắt như thạch,

ngấm gia vị cay nồng đặc trưng của Hồ Nam. Chu Vĩ vốn người bản địa, ăn đến

đâu gật gù đến đấy. Tay nghề đầu bếp này không phải dạng vừa.

Chỉ trong chốc lát, ba đĩa thức ăn sạch bách.

Lý Chấn Lương ợ một tiếng thỏa mãn, thanh toán tiền sòng phẳng khiến Triệu

Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, yêu cầu của anh khiến mụ

chết đứng.

“Đầu bếp đâu? Gọi ra đây chúng tôi gặp chút”

Triệu Hồng Hà lắp bắp: “Nó. nó đang bận tối mắt trong bếp, chắc không ra

được đâu ạ”

Lý Chấn Lương đập bàn cái rầm: “Sao? Chúng tôi muốn mời anh em một ly

rượu cũng không được à? Hay chê chúng tôi không đủ tư cách?”

Sợ bị làm khó dễ, Triệu Hồng Hà đành ấm ức vào bếp lôi Trần An Bình ra. Mụ

dặn dò: “Có người muốn gặp mày. Liệu mà đuổi khéo đi, đừng để ảnh hưởng

buôn bán”

Trần An Bình bước ra, tạp dề lấm lem dầu mỡ, hai tay xoắn vào nhau, vẻ mặt

sợ sệt. Vừa thấy Lý Chấn Lương, hắn giật mình thon thót.

Cảnh sát? Sao họ lại đến đây?

47-quan-an-rang-may-do-bua-tiec-cua-nhung-ke-co-donhtml]

Lý Chấn Lương cười hỉ hả, chỉ vào mấy cái đĩa trống trơn:

“Tay nghề khá lắm! Không ngờ cậu nấu ngon thế này”

Được khen ngợi bất ngờ, mặt Trần An Bình đỏ bừng lên, ấp úng: “Cảm. cảm

ơn anh”

Lưu Hạo Nhiên bồi thêm: “Nói thật lòng đấy. Tay nghề này vào nhà hàng lớn

làm đầu bếp chính, lương ít nhất cũng phải 500 tệ một tháng”

Chu Vĩ đứng dậy, vỗ vai Trần An Bình: “Người có nghề đi đâu chẳng sống được.

Nếu muốn đổi chỗ làm, cứ bảo tôi. Tôi quen quản lý bên khách sạn Hòa Thuận,

giới thiệu cho cậu phút mốt”

Lý Chấn Lương tiếp tục chiến thuật “khen trước, đồng cảm sau”:

“Lúc trước thấy Hà Mỹ Na ném hộp cơm của cậu, tôi cứ tưởng cậu nấu dở lắm.

Ai ngờ là cực phẩm! Món thịt kho tàu kia đúng là tuyệt chiêu, tôi ăn liền hai bát

cơm!”

Lần đầu tiên trong đời, Trần An Bình được vây quanh bởi những lời tán dương

chân thành đến thế. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ quen với tiếng chửi rủa, chê bai.

Cảm giác này. thật lạ lẫm, lâng lâng như đi trên mây, nhưng cũng đầy ấm áp.

Triệu Hồng Hà đứng từ xa quan sát, lòng nóng như lửa đốt.

Đám cảnh sát này định cạy góc tường nhà mụ à? Mất Trần An Bình, cái quán

này sập tiệm là cái chắc. Đi đâu tìm được đứa làm trâu làm ngựa không công

lại nấu ăn ngon như nó?

Nhưng mụ chẳng làm gì được. Lý Chấn Lương và đồng bọn lờ đi mọi ám hiệu

đuổi khách của mụ, kiên quyết ngồi lì chờ Trần An Bình hết giờ làm, rồi lôi tuột

hắn đi nhậu.

Quán đồ nướng đối diện đồn công an đường Kim Ô.

Khương Lăng cũng nhập hội, trên tay cầm lon Coca lạnh, quan sát màn “trị liệu

tâm lý” đặc biệt này.

Dưới tác động của hơi men và những lời khen “lên tận mây xanh”, Trần An Bình

bắt đầu mất kiểm soát. Hắn ôm chai rượu khóc tu tu, trút hết nỗi lòng bao năm

kìm nén.

“Anh Trần ơi, sao đời người lại khổ thế này hả anh?”

“Anh Lưu đừng khen em nữa, em biết thân biết phận mà. Nấu ăn ngon thì làm

được gì? Em xấu, em nghèo, em đần độn. Đi đâu người ta cũng ghét”

“Anh Chu ơi, tim Mỹ Na làm bằng đá hay sao ấy, ủ mãi không nóng! Nếu không

vì đứa con, chắc cô ấy đời nào chịu lấy thằng vô dụng như em”

Hắn quay sang nhìn Khương Lăng, ánh mắt lờ đờ, đầy ngưỡng mộ và tủi thân:

“Cảnh sát Khương. cô giỏi hơn tôi nhiều lắm. Thật đấy! Cô biết chữ, cô thi đậu

cảnh sát, người xấu ai cũng sợ cô. Cô cũng khổ, tôi biết, chúng ta đều là trẻ

mồ côi, đều bị vứt bỏ. nhưng cô sống ra hồn người, còn tôi thì”

Khương Lăng khẽ thở dài. Kẻ đói khát tình thương, chỉ cần một mẩu bánh vụn

cũng coi như sơn hào hải vị. Trần An Bình đang say trong sự công nhận hiếm

hoi này.

Lý Chấn Lương bá vai Trần An Bình, lè nhè: “Cậu với Tiểu Khương giống nhau

cả thôi. Không cha không mẹ mà vẫn sống tốt, thế là giỏi lắm rồi!”

Chu Vĩ vạch cổ áo, chỉ vào vết sẹo dài trên xương quai xanh: “Nhìn thấy không?

Mảnh pháo đấy. Lệch một tí nữa là đứt động mạch cổ, đi chầu ông bà rồi. Ai

chả khổ hả em? Quan trọng là mình sống tiếp thế nào”

Trần An Bình sụt sịt, quên cả nỗi đau của mình mà an ủi ngược lại Chu Vĩ.

Lúc này, Lưu Hạo Nhiên bắt đầu vào vai “kẻ chọc bong bóng”:

“Người anh em, tôi nói thẳng nhé, hơi khó nghe tí nhưng cậu đừng giận”

Trần An Bình gật đầu lia lịa: “Không sao, anh cứ nói”

Khó nghe ư? Hắn nghe quen rồi. Đồ vô dụng, đồ ngu, đồ giẻ rách. còn gì hắn

chưa từng nghe qua?

Lưu Hạo Nhiên ghé sát tai hắn, hạ giọng nhưng rõ từng từ:

“Cậu bảo Hà Mỹ Na cưới cậu vì đứa con. Thế nhỡ. đứa con ấy đếch phải của

cậu thì sao?”

Không gian như ngưng đọng lại.

Cái “bong bóng” đầu tiên chuẩn bị nổ tung.

Thư Sách


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.