Lâm Vệ Đông tin chắc rằng Khương Lăng chính là con gái của mình. Mọi thông
tin đều khớp hoàn toàn.
Con gái ông vẫn còn sống!
Khi xác nhận tin tức này, trong lòng Lâm Vệ Đông dâng lên niềm vui sướng
mãnh liệt. Ông trời thật có mắt! Bảo bối đầu lòng của ông và vợ vẫn còn sống!
Dù thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ, cô bé vẫn kiên cường lớn lên, lại
còn trở thành cảnh sát. Quả không hổ danh là con gái của Lâm Vệ Đông!
Lâm Vệ Đông hận không thể cầm loa hét lên với cả thế giới tin tốt này. Tuy
nhiên, với khả năng kiềm chế mạnh mẽ, ông nén sự phấn khích lại để gọi điện
cho con gái trước.
Đừng nhìn bề ngoài Lâm Vệ Đông tỏ ra bình tĩnh, thực chất lòng bàn tay ông
đang đổ mồ hôi đầm đìa. Ngay cả khi đối mặt với tội phạm nguy hiểm nhất hay
gặp lãnh đạo cấp cao của Bộ Công an, ông cũng chưa từng căng thẳng đến
thế.
Qua điện thoại, Khương Lăng cảm nhận được sự áy náy của Lâm Vệ Đông, cô
mím môi:
“Không sao đâu ạ, con vẫn lớn lên bình thường mà”
Điện thoại đặt tại văn phòng tổ trọng án, Khương Lăng không định giấu giếm
nên cũng không đuổi Lý Chấn Lương và mọi người ra ngoài.
Lý Chấn Lương vểnh tai nghe lén, nghe đến đây không khỏi trợn mắt. Nói một
câu dễ nghe khó thế sao? Tiểu Khương bình thường rất lanh lợi, sao cứ nói
chuyện với bố là như ăn phải thuốc súng vậy?
Cái gì gọi là “con vẫn lớn lên bình thường”? Ý tứ sâu xa chẳng phải là: Không
sao cả, có bố mẹ hay không cũng thế thôi, dù sao con cũng tự lo được.
Đầu dây bên kia là Lâm Vệ Đông đấy! Cảnh giám cấp hai, Chủ nhiệm Trung
tâm Kỹ thuật Cục Công an thành phố Kinh Đô, chuyên gia hình sự có tên tuổi
tại Bộ Công an, người phác họa chân dung tội phạm số một Trung Quốc! Cái
đùi to như thế này mà không ôm thì phí của giời.
Lâm Vệ Đông lại không để bụng thái độ đó. Nghĩ đến sự thiếu hụt tình cha
suốt 21 năm qua, nỗi áy náy trong ông càng sâu sắc:
“Hiện tại bố và mẹ con đều đang ở nước ngoài, tạm thời chưa thể về thành phố
Yến gặp con được”
Đầu năm nay, Lâm Vệ Đông được cử sang Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế
để trao đổi công tác. Vợ ông vừa làm thủ tục nghỉ hưu cũng đi theo. Nhất thời
chưa thể về nước ngay nên ông đành gọi điện trước.
Khương Lăng chỉ “vâng” một tiếng.
Tiếng “vâng” không nhẹ không nặng, không nóng không lạnh khiến Lâm Vệ
Đông không nắm bắt được tính khí của cô con gái lớn, đành phải giải thích
thêm:
“Con yên tâm, bố đã liên lạc với bà nội. Ngày mai bà sẽ bay qua thăm con. Vừa
nghe tin con còn sống, bà đã khóc, nói gì cũng đòi tự mình đi gặp”
Có lẽ nhờ chiếc chăn ủ thêu hoa hồng trên nền vàng năm xưa, Khương Lăng
cảm thấy một sự thân thiết khó tả với người bà nội khéo tay này. Giọng cô có
thêm chút hơi ấm:
“Vâng, con sẽ đợi bà ở đồn công an”
Lâm Vệ Đông hắng giọng:
“À, còn chuyện này nữa, em gái con cũng nằng nặc đòi đi gặp con”
“Em gái?” Bỗng dưng xuất hiện thêm nhiều người thân như vậy, Khương Lăng
có chút chưa thích ứng kịp.
Lâm Vệ Đông lo con gái lớn tủi thân, vội giải thích:
“Đúng vậy. Mẹ con sức khỏe khá yếu, chúng ta kết hôn 5 năm mới sinh được
con, lúc đó mẹ con đã 31 tuổi. Bà ấy thực sự rất yêu con. Khi nhìn thấy đứa bé
trút hơi thở cuối cùng trên tay mình, mẹ con đã suy sụp suốt một thời gian dài.
Sau này, khi mang thai lần nữa, bà ấy mới có động lực sống tiếp. Tên bố
mẹ đặt cho con vốn là Lâm Tiêu. Sau khi sinh em gái, bố mẹ đặt tên em là Lâm
Niệm Tiêu để tưởng nhớ con. Em ấy nhỏ hơn con 3 tuổi, năm nay vừa tròn 18,
đang học tại Đại học Kinh Đô”
Tên của mình là Lâm Tiêu? Vì tưởng nhớ mình nên em gái được đặt tên là Lâm
Niệm Tiêu?
Quá nhiều tình cảm ập đến khiến Khương Lăng không biết phải ứng đối ra sao.
Cô cứng người, cầm điện thoại im lặng, nửa ngày không thốt nên lời.
Thấy Khương Lăng không phản ứng, Lâm Vệ Đông nói thêm:
“Niệm Tiêu biết con còn sống, con bé cũng luôn khao khát có chị gái. Vừa
nghe tin về con, nó vui như mở cờ trong bụng, nhất quyết đòi đi cùng bà nội
đến tìm con”
Khương Lăng đáp gọn lỏn: “Được ạ”
Được rồi, mình có thêm một cô em gái. Không biết con bé có giống mình
không? Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc chắc chắn sẽ rất vui vẻ,
hoạt bát nhỉ?
Lâm Vệ Đông dè dặt hỏi:
“Con có muốn nói chuyện với mẹ vài câu không?”
Khương Lăng thắc mắc: “Tại sao không ạ?”
Nếu chuyện này không phải lỗi của họ, thì có lý do gì để không nhận cha mẹ?
Tình mẫu tử là thứ tình cảm vĩ đại nhất trên đời, nói chuyện với mẹ là điều quá
đỗi bình thường, tại sao ông lại phải xin ý kiến cẩn trọng như vậy?
Lâm Vệ Đông thở dài:
“Tính cách mẹ con hơi khác người, gặp chuyện gì cũng hay tự trách bản thân.
Biết con không chết mà bị y tá tráo đổi, bà ấy cứ khóc mãi, cho rằng do mình
sơ suất nên mới để kẻ xấu có cơ hội. Bà ấy dằn vặt vì nằm viện mấy ngày, con
nằm ngay giường bên cạnh mà bà ấy – một người mẹ – lại không cảm nhận
được sự tồn tại của con, cho rằng mình quá thất trách”
Khương Lăng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không phải lỗi của mẹ”
Lúc đó Tiêu Văn Quyên vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu ớt, làm sao biết
được mình bị tráo con. Còn việc nằm viện chung phòng với Trần Xương Trân
mà không nhận ra con mình, trách nhiệm đó càng không nên đổ lên đầu bà. Bà
quá đơn thuần, quá tin tưởng bệnh viện và y tá, tin rằng nhân chi sơ tính bản
thiện nên chưa từng nghi ngờ đứa trẻ là giả.
Muốn trách, phải trách sự độc ác và ích kỷ của Trần Xương Trân và Ngô Bình!
Đầu dây bên kia đổi người. Tiếng nức nở truyền qua ống nghe.
Khương Lăng im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói:
“Mẹ đừng khóc, đó không phải lỗi của mẹ”
Dù chưa gặp mặt, nhưng Khương Lăng cảm nhận được nỗi đau khổ của người
mẹ. Mất con là điều tàn khốc nhất đối với một người phụ nữ.
Hồi lâu sau, Tiêu Văn Quyên mới thốt lên được tiếng nấc nghẹn ngào:
“Con ơi”
Lẽ ra con bà phải được lớn lên bên cạnh bà, mặc váy hoa, cài nơ bướm, vô ưu
vô lo trưởng thành. Vậy mà lại bị y tá lòng lang dạ thú đánh tráo, bọc trong
chiếc chăn nhỏ rồi vứt bỏ ở viện phúc lợi.
“Xin lỗi con. Xin lỗi vì mẹ vô dụng, không bảo vệ được con. Là mẹ kém cỏi, cứ
tưởng đứa bé chết yểu kia là con” Giọng Tiêu Văn Quyên tràn ngập áy náy
và tự trách.
Trái tim Khương Lăng thắt lại trước nỗi bi thương của mẹ, một cảm giác tê dại
lan tỏa từ lòng bàn chân lên khắp cơ thể.
Cô không bị cha mẹ vứt bỏ! Cô được yêu thương!
Khương Lăng lặp lại lần nữa:
“Không phải lỗi của mẹ đâu ạ”
Cảm xúc của Tiêu Văn Quyên dần ổn định hơn. Bà biết Khương Lăng cần thời
gian để thích ứng, nên không ép cô phải gọi mình là mẹ ngay:
“Tiểu Lăng, mẹ thực sự rất vui vì con còn sống, lại còn lớn lên xinh đẹp thế
này. Mẹ đang xin về nước, ngay khi về đến nơi, mẹ sẽ đi thăm con đầu tiên.
Con muốn gì, mẹ sẽ bù đắp hết cho con”
Giống như bao bà mẹ trung niên khác, Tiêu Văn Quyên bắt đầu hỏi han đủ thứ
chuyện vụn vặt:
“Có thiếu tiền không con? Lương có đủ tiêu không?”
“Công việc có thuận lợi không? Quan hệ với đồng nghiệp thế nào?”
“Quần áo có đủ mặc không? Con thích kiểu dáng gì, màu sắc gì?”
“Con thích ăn món gì? Khẩu vị thanh đạm hay đậm đà? Thích ăn rau hay ăn
thịt? Có kiêng khem gì không?”
56-cha-con-nhan-nhauhtml]
“Con có sở thích gì không?”
“Có hay ăn vặt không?”
..
Khương Lăng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mẹ. Hóa ra tình mẫu tử lại
vụn vặt, ấm áp và “nặng trĩu” đến thế.
Cước phí điện thoại quốc tế quá đắt đỏ, đầu dây bên kia đành luyến tiếc cúp
máy.
Khương Lăng quay đầu lại, bắt gặp ba khuôn mặt của Lý Chấn Lương, Lưu Hạo
Nhiên và Chu Vĩ đang nhìn chằm chằm với vẻ tò mò. Cô nhíu mày:
“Làm gì thế?”
Lý Chấn Lương cười tủm tỉm:
“Cuối cùng cũng tìm được cha mẹ ruột rồi, vui không?”
Khương Lăng gật đầu: “Vui”
Không chỉ vui, cô còn cảm thấy tự tin hơn hẳn một cách khó hiểu.
Lưu Hạo Nhiên cười hì hì:
“Mẹ cô hỏi cô có bạn trai chưa, sao cô không trả lời?”
Chu Vĩ cũng hùa theo:
“Đúng đấy, có thì bảo có, không thì bảo không, sao lại im lặng?”
Khương Lăng lườm họ một cái:
“Các anh rảnh rỗi quá nhỉ?”
Cả ba đồng thanh cười: “Rảnh thật mà”
Ba người bọn họ làm việc cùng Khương Lăng đã một năm, tình đồng chí keo
sơn gắn bó. Trước kia còn chút khách sáo, nhưng từ khi cùng giúp đỡ vụ án
Trần An Bình, chẳng biết từ lúc nào họ trở nên bát quái và thích hóng chuyện
thế này.
Hôm nay tâm trạng tốt, Khương Lăng quyết định thỏa mãn trí tò mò của họ:
“Tôi không muốn tìm”
Tại sao không muốn tìm bạn trai?
Kiếp trước, Khương Lăng có thể đưa ra rất nhiều lý do:
– Vì lớn lên ở viện phúc lợi, cô cự tuyệt sự thân mật với người khác.
– Vì từng bị vứt bỏ, cô khó lòng tin tưởng bất kỳ ai.
– Vì mang đầy thương tích và chịu quá nhiều khổ đau, cô sợ hãi việc xây dựng
mối quan hệ sâu sắc với một người đàn ông xa lạ.
Nhưng hiện tại, cô đã tìm được cha mẹ, biết sự ra đời của mình cũng được
mong chờ, biết mình không bị vứt bỏ. Cô tràn đầy hy vọng vào tương lai. Tuy
nhiên, trước câu hỏi quan tâm của mẹ, Khương Lăng vẫn chọn im lặng.
Thói quen khó bỏ, tổn thương cũ không thể ngày một ngày hai mà chữa lành.
Ít nhất vào giờ phút này, Khương Lăng không thể tưởng tượng cảnh mình thân
mật với một người đàn ông xa lạ.
“Tại sao”
Cả ba người Lý Chấn Lương đều há miệng định truy vấn tiếp.
Khương Lăng không muốn tiếp tục chủ đề này:
“Được rồi, tôi phải đi lên Cục thành phố một chuyến”
Đội chống buôn người đã tiếp nhận vụ án tráo đổi trẻ sơ sinh của Ngô Bình và
Trần Xương Trân. Phòng Tuyên truyền đã liên hệ báo chí. Ứng Tùng Mậu cũng
chạy đôn chạy đáo cung cấp tư liệu và liên lạc. Nếu không có sự giúp đỡ của
họ, Khương Lăng không thể tìm thấy cha mẹ ruột nhanh như vậy.
Đương nhiên cô phải cảm ơn họ. Nhưng cảm ơn thế nào thì Khương Lăng nhất
thời chưa nghĩ ra. Tặng cờ thi đua thì mọi người đều trong ngành, làm thế hơi
giống “mèo khen mèo dài đuôi”. Tặng quà thì Viên Nghị và mọi người đều là
nam giới, cô không biết tặng gì cho hợp.
Thôi thì mời họ một bữa cơm vậy.
Nghĩ đến đây, Khương Lăng nhìn Lý Chấn Lương: “Đi thôi”
“Ok ~” Lý Chấn Lương là cộng sự của cô, tự nhiên thu dọn đồ đạc đi theo.
Hai người vừa bước vào cổng Cục Công an thành phố, đang đi lên bậc tam cấp
tòa nhà văn phòng thì gặp Viên Nghị vội vã đi ra.
Lý Chấn Lương gọi với lại: “Đội trưởng Viên!”
Viên Nghị ngước lên thấy hai người thì dừng bước:
“Em gái của Tùng Mậu xảy ra chuyện, tôi phải đến bệnh viện ngay. Các cô cậu
có việc gì thì tìm Tiểu Chu nhé”
Em gái Ứng Tùng Mậu xảy ra chuyện? Nhìn thần sắc Viên Nghị, có vẻ sự việc
không nhỏ.
Tim Khương Lăng thắt lại: “Chúng tôi đi cùng anh”
Viên Nghị do dự một chút rồi ném chìa khóa xe cho Lý Chấn Lương:
“Được, vậy cùng đi”
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Yến.
Thư Sách
Viên Nghị dẫn Khương Lăng và Lý Chấn Lương đi thẳng vào khu nội trú. Sàn
nhà đá mài hai màu xanh trắng, chân tường ốp gạch xanh nhạt, tường trắng
toát. Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, không khí nơi đây mang một vẻ
nghiêm túc khác thường.
Đến phòng 303, Viên Nghị đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lò xo khung sắt lạnh lẽo trải đệm trắng, một cô gái trẻ với
khuôn mặt thanh tú, cằm nhọn đang ngồi dựa vào gối, mắt nhìn vô định lên
trần nhà. Sắc mặt cô trắng bệch, môi không còn chút máu, cả người như mất
hồn.
Nghe tiếng mở cửa, Ứng Tùng Mậu đứng bật dậy. Thấy Viên Nghị dẫn theo
Khương Lăng, anh vội bước tới, khẽ hỏi:
“Sao mọi người lại tới đây?”
Viên Nghị giải thích:
“Gặp nhau ở cổng Cục, họ muốn đi cùng nên tôi đưa tới luôn”
Dừng một chút, anh nhìn cô gái trên giường bệnh, quan tâm hỏi:
“Ngọc Hoa bị sao vậy?”
Trên đường đi, Khương Lăng đã hỏi Viên Nghị nhưng anh cũng không rõ đầu
đuôi. Viên Nghị chỉ biết Ứng Tùng Mậu nhận được điện thoại xong thì mặt biến
sắc, chạy như điên ra ngoài. Khi bị chặn lại ở hành lang, anh chỉ kịp nói: “Ngọc
Hoa xảy ra chuyện, xin phép cho tôi nghỉ, tôi phải đến bệnh viện”
Còn cụ thể chuyện gì thì Viên Nghị mù tịt.
Trên xe, Viên Nghị ngồi ghế phụ thở ngắn than dài:
“Em gái Tùng Mậu bị câm điếc bẩm sinh do một trận sốt cao hồi nhỏ. Con bé
nhát gan, ngoan ngoãn lắm. Tốt nghiệp trường khuyết tật xong thì phụ giúp bố
mẹ ở quán bún. Lần này không biết xảy ra chuyện gì mà Tùng Mậu mặt cắt
không còn giọt máu, e là chuyện chẳng lành”