Đối mặt với sự dò hỏi của Viên Nghị, Ứng Tùng Mậu chỉ lắc đầu, không trả lời.
Anh vẫn mặc bộ cảnh phục chưa thay, thân hình không còn thẳng tắp như mọi
ngày, mặt mày lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh đưa tay day day huyệt thái dương, khẽ gật
đầu với Khương Lăng và Lý Chấn Lương:
“Cảm ơn mọi người đã tới”
Khương Lăng xua tay, đặt túi trái cây vừa mua ở cổng bệnh viện lên tủ đầu
giường. Cô nhìn cô gái đang ngồi thẫn thờ trên giường:
“Em gái anh à?”
Ứng Tùng Mậu gật đầu: “Ừ, em gái tôi, Ngọc Hoa”
Nói xong, anh bổ sung thêm: “Tai con bé không nghe được”
Ngọc Hoa, Tùng Mậu, quả là hai cái tên hay.
Trong bài Liêu Dương sơn chùa nguyện văn của Tùy Lư Tư có câu: “Lục cung
thân thuộc, chư vương côn đệ, toàn trí tuệ trang nghiêm, Ngọc Hoa Tùng Mậu”
Khương Lăng hỏi: “Ai đặt tên cho hai người vậy?”
Ứng Tùng Mậu hơi bất ngờ trước câu hỏi của Khương Lăng:
“Hả? Là cô tôi đặt”
Khương Lăng: “Cô anh chắc chắn đọc rất nhiều sách”
Ứng Tùng Mậu lúc này mới phản ứng lại:
“Phải, cô tôi dạy ở Đại học Công an Hoa Hạ. Cô ấy trước đây học triết học, sau
này chuyên sâu về tâm lý học tội phạm thanh thiếu niên”
Ánh mắt Khương Lăng sáng lên:
“Giáo sư Ứng Toàn Cơ là cô của anh?”
Ứng Tùng Mậu gật đầu.
Khương Lăng cảm thấy thật kỳ diệu.
Khi còn làm nhân viên quản lý hồ sơ ở nhà tù số 9, cô đã tự học rất nhiều sách
và luận văn về tâm lý học tội phạm. Chuyên gia hình sự mà cô khâm phục nhất
chính là giáo sư Ứng Toàn Cơ. Bà là người phụ nữ thông minh, cơ trí, dành cả
đời nghiên cứu tâm lý học tội phạm, đặc biệt là dự phòng tội phạm thanh thiếu
niên.
Tuy nhiên. Khương Lăng nhớ trong một lần phỏng vấn, khi nhắc đến người
nhà, giọng giáo sư Ứng Toàn Cơ nghẹn ngào. Bà nói người cháu trai mà bà coi
trọng nhất đã anh dũng hy sinh trong một nhiệm vụ chống ma túy. Đó là nỗi
đau và sự tiếc nuối lớn nhất cuộc đời bà.
Dù bà không nói tên, nhưng Khương Lăng mơ hồ cảm thấy đó chính là Ứng
Tùng Mậu.
Chẳng trách sau năm 2000, cô không còn thấy chữ ký của Ứng Tùng Mậu trên
các báo cáo giám định vật chứng nữa. Hóa ra anh đã chuyển sang làm cảnh
sát phòng chống ma túy và hy sinh.
Khương Lăng ngước nhìn Ứng Tùng Mậu, người đang ủ rũ vì chuyện của em
gái, bỗng thấy ngực mình thắt lại.
Cô quen Ứng Tùng Mậu khi nhờ anh giám định kỹ thuật cho vụ án Tiền Đại
Tráng. Anh ít nói, không biết nói những lời xã giao hay nịnh nọt, nhưng làm
việc cực kỳ nghiêm túc, năng lực chuyên môn xuất sắc, luôn hỗ trợ hết mình
cho các vụ án của đồn công an.
Anh rất tôn trọng cô, không vì cô nhỏ tuổi hơn mà gọi là “Tiểu Khương”, lúc
nào cũng khách sáo gọi một tiếng “Khương Lăng”.
Lần này cô tìm người thân, cũng chính Ứng Tùng Mậu đề xuất dùng truyền
thông và phối hợp với phòng tuyên truyền để giúp cô.
Một người tốt như vậy, sao lại hy sinh chứ?
Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp đại học, anh vẫn luôn làm việc ở phòng kỹ thuật,
học thạc sĩ tại chức cũng về kỹ thuật vật chứng, tại sao lại chuyển sang đội
phòng chống ma túy?
Khương Lăng có quá nhiều thắc mắc nhưng không thể nói ra. Cô chỉ biết nhìn
Ứng Tùng Mậu thật sâu, quyết tâm sau này sẽ để mắt đến anh nhiều hơn, nhất
định phải thay đổi vận mệnh của anh.
Cảnh sát phòng chống ma túy luôn phải đối mặt trực diện với những kẻ buôn
ma túy điên cuồng, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Những gì họ làm
đều vì sự bình yên của nhân dân, họ là những anh hùng đáng kính.
Và anh hùng thì không nên đổ máu hy sinh.
Ứng Tùng Mậu bị ánh mắt của Khương Lăng làm cho chột dạ. Đôi mắt cô sáng
lấp lánh, trong veo như dòng suối, sâu thẳm, chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm
gợn sóng.
Cô ấy. sao vậy?
Nhớ ra cô vừa tìm được người thân, Ứng Tùng Mậu lo lắng hỏi:
“Đã liên lạc được với cảnh sát Lâm chưa? Không có chuyện gì chứ?”
Khương Lăng thấy anh đang rối bời chuyện nhà mình mà vẫn còn tâm trí lo
cho người khác, không khỏi thở dài.
Đúng là người tốt. Mọi người đều mong người tốt gặp lành. Nhưng qua bao
nhiêu hồ sơ tội phạm, Khương Lăng đau xót nhận ra, nạn nhân thường là
những người tốt.
Tại sao ư?
Bởi vì người tốt luôn nghĩ cho người khác mà bỏ qua nhu cầu của bản thân.
Khi gặp người cần giúp đỡ, họ luôn nhiệt tình; khi chịu thiệt thòi, họ thường
chọn cách nhẫn nhịn. Nhưng họ không biết rằng lòng tham con người là vô
đáy. Sự giúp đỡ và nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác cuối cùng lại trở thành
con dao đâm ngược vào chính họ.
Nghĩ đến vận mệnh của Ứng Tùng Mậu, thái độ của Khương Lăng dịu dàng hơn
hẳn:
“Yên tâm, tôi đã nói chuyện với bên đó rồi. Ngày mai bà nội và em gái tôi sẽ
đến”
Nghe tin tốt này, Viên Nghị rất vui mừng:
“Tuyệt quá! Bố cô lại là Lâm Vệ Đông! Tôi ngưỡng mộ danh tiếng của ông ấy
đã lâu mà chưa có dịp gặp. Giờ thì tốt rồi, có cô ở đây, sớm muộn gì tôi cũng
được gặp cảnh sát Lâm”
Khương Lăng gật đầu:
“Ừ, đợi ông ấy đến, tôi sẽ gọi anh đi ăn cơm cùng”
Không ngờ cha cô lại là Lâm Vệ Đông – “chuyên gia phác họa tâm lý số một”
của kiếp trước. Giống như giáo sư Ứng Toàn Cơ, họ đều là những tượng đài mà
Khương Lăng từng ngưỡng vọng.
Thật không ngờ. Lâm Vệ Đông là cha cô, Ứng Toàn Cơ là cô của Ứng Tùng
Mậu. Quả là cái nôi của những ông lớn ngành hình sự.
Viên Nghị cười toe toét:
“Tôi đã bảo mà, người thông minh như Tiểu Khương thì bố mẹ chắc chắn cũng
là nhân vật tầm cỡ. Quả nhiên! Lâm Vệ Đông cơ đấy, chuyên gia hình sự của
Bộ Công an!”
Càng nói càng hưng phấn, Viên Nghị vỗ đùi cái bốp:
“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!”
Động tác của Viên Nghị hơi mạnh, làm kinh động đến Ứng Ngọc Hoa đang ngồi
thẫn thờ.
Cô bé chớp mắt, ánh nhìn cuối cùng cũng rời khỏi trần nhà, chuyển sang Viên
Nghị. Tuy nhiên, ánh mắt cô bé vẫn vô hồn, hồi lâu mới đảo một vòng, trông
như con rối gỗ.
Viên Nghị thì thầm hỏi Ứng Tùng Mậu:
“Trạng thái tinh thần của Ngọc Hoa không ổn lắm. Trước kia con bé tuy ít nói
nhưng đâu có đờ đẫn thế này. Rốt cuộc là sao? Tại sao đột nhiên lại nhập
viện?”
Ứng Tùng Mậu ra hiệu cho Viên Nghị im lặng. Tuy em gái không nghe được,
nhưng tâm tư cô bé rất nhạy cảm, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
Khương Lăng lặng lẽ quan sát Ứng Ngọc Hoa.
Sắc mặt và môi cô bé tái nhợt, có dấu hiệu mất máu. Cô bé mặc quần áo bệnh
nhân, đầu tóc gọn gàng, chứng tỏ được người nhà chăm sóc tốt. Cô bé ngồi đờ
đẫn, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, cổ tay trái quấn băng gạc dày.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Ứng Ngọc Hoa đã cắt cổ tay tự sát.
Một cô gái đang tuổi xuân thì, dù bị khiếm thính nhưng được gia đình yêu
thương, tại sao lại tìm đến cái chết?
Viên Nghị hơi vô tâm, nhìn theo ánh mắt Khương Lăng mới để ý đến băng gạc
trên cổ tay trái của Ngọc Hoa. Đồng tử anh co lại, rõ ràng không ngờ Ngọc
Hoa lại tự sát. Anh vỗ nhẹ vai Ứng Tùng Mậu:
“Người không sao là tốt rồi, mọi người hãy an ủi con bé nhiều vào”
Ứng Tùng Mậu khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn em gái tràn đầy đau lòng và lo
lắng.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu,
dáng người hơi đẫy đà, tóc có chút rối, xách theo cặp lồng bước vào. Trên
người bà thoang thoảng mùi thức ăn, đậm vị khói lửa đời thường, có lẽ vừa từ
bếp ra.
Ứng Tùng Mậu gọi: “Mẹ”
Viên Nghị cũng lễ phép chào: “Cháu chào dì Dương”
Mẹ của Ứng Tùng Mậu tên là Dương Tố Nga, vốn là công nhân nhà máy hóa
chất thành phố Yến. Sau khi nghỉ hưu, bà mở quán bún ở khu tập thể, buôn
bán nhỏ lẻ qua ngày. Viên Nghị lớn lên trong cùng khu tập thể, bà coi anh như
người nhà. Chào hỏi xong, bà chuyển ánh mắt sang Khương Lăng và Lý Chấn
Lương.
Ứng Tùng Mậu chủ động giới thiệu:
“Mẹ, đây là đồng nghiệp của con, Khương Lăng và Lý Chấn Lương”
Hiếm khi thấy con trai giới thiệu đồng nghiệp nữ, ánh mắt bà Dương dừng lại
trên mặt Khương Lăng một giây. Dù tâm trạng đang trĩu nặng, bà vẫn ôn tồn:
“Tiểu Khương, Tiểu Lý, cảm ơn các cháu đã đến thăm”
Sự chú ý của bà Dương vẫn dồn hết vào con gái. Bà mở cặp lồng, đổ canh gan
lợn tiết lợn ra bát, dịu dàng dỗ dành:
“Ngọc Hoa, ăn chút gì đi con”
Ứng Ngọc Hoa nhìn bát canh, nước mắt chực trào. Cô bé quay đi, thái độ có
phần kháng cự.
Bà Dương lo lắng, đặt bát canh xuống, dùng thủ ngữ dỗ dành con gái như dỗ
trẻ nhỏ:
“Ngoan nào Ngọc Hoa, không ăn gì sẽ đói đấy. Bố con hầm canh này thơm
lắm, dù không thích cũng cố uống vài thìa nhé, được không con?”
Khương Lăng chăm chú quan sát bà Dương. Tục ngữ có câu: “Có mẹ là bảo
bối, không mẹ như ngọn cỏ”
Khương Lăng từng như cỏ dại kiên cường sinh tồn, dù gặp bao khó khăn cũng
chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ mạng sống. Còn cô gái trước mắt này, lớn lên
trong sự che chở ấm áp của người mẹ, tại sao lại muốn tự sát?
Vì có đồng nghiệp ở đó, Ứng Tùng Mậu không nói gì thêm. Chào mẹ một tiếng
rồi anh dẫn mọi người ra hành lang.
Lúc này anh mới mở lời:
“Tôi cũng không ngờ Ngọc Hoa lại tự sát. Con bé ngày thường vẫn phụ giúp bố
mẹ ở quán, không thấy có gì bất thường. Cả nhà đều rất lo lắng, nhưng ngặt
nỗi con bé không chịu nói gì, chúng tôi hoàn toàn không biết nó đang nghĩ gì”
Tự sát?
Khương Lăng cau mày.
Có rất nhiều cách tự sát, tại sao cô bé lại chọn cắt cổ tay?
Theo nghiên cứu tâm lý học, hành vi cắt cổ tay thường không chỉ là muốn
chết, mà phần lớn là để giải tỏa cảm xúc, tự trừng phạt, tìm kiếm sự chú ý
hoặc cảm giác kiểm soát.
Xem ra Ứng Ngọc Hoa đang gặp rắc rối, và rắc rối này không thể nói cho cha
mẹ hay anh trai biết.
Khương Lăng không đành lòng nhìn một thiếu nữ đang độ tuổi đẹp nhất lại
héo tàn như vậy, bèn nói thêm vài câu:
“Vẫn là quy tắc cũ, trước tiên phân tích động cơ”
“Bản chất của tự sát là để trốn thoát khỏi nỗi đau tâm lý không thể chịu đựng.
Khác với các phương thức tự sát khác, chỉ có khoảng 20% người cắt cổ tay
thực sự có ý định tìm đến cái chết”
“Động cơ thứ nhất là sự phát tiết khi cảm xúc mất kiểm soát. Vì vùng cổ tay
tập trung nhiều dây thần kinh cảm giác đau, nỗi đau thể xác có thể tạm thời
lấn át nỗi đau tinh thần”
“Động cơ thứ hai là tự trừng phạt. Không thể đối mặt với sai lầm của bản thân,
họ dùng cách cắt cổ tay để tự trừng phạt mình”
“Động cơ thứ ba là tín hiệu cầu cứu phi ngôn ngữ. Vì bất lực, lo âu, bế tắc nên
muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý, cầu xin sự giúp đỡ”
Trước đây khi Khương Lăng phân tích động cơ tội phạm, Ứng Tùng Mậu cảm
thấy rất thần kỳ. Phân tích nhân tính, giải mã hành vi phạm tội, đó mới là sự
kết hợp thực tiễn của tâm lý học tội phạm.
Nhưng khi đối tượng phân tích là em gái mình, lòng Ứng Tùng Mậu đau như
cắt.
Cảm xúc mất kiểm soát, tự trừng phạt, cầu cứu phi ngôn ngữ? Đằng sau mỗi
thuật ngữ chuyên môn ấy là máu và nước mắt. Anh chỉ hận bản thân ngày
thường quan tâm em gái chưa đủ, để đến nông nỗi này mà vẫn không biết
nguyên nhân.
Ứng Tùng Mậu khàn giọng hỏi:
“Vậy cô nghĩ hành vi lần này của Ngọc Hoa thuộc loại động cơ nào?”
Khương Lăng suy nghĩ một chút:
“Vết thương trông như thế nào? Anh miêu tả giúp tôi”
Ứng Tùng Mậu nhắm mắt, hít sâu một hơi mới trả lời:
“Vết thương tổng cộng có hai đường, cắt chéo nhau”
Khương Lăng hỏi tiếp: “Độ sâu thế nào?”
Nghĩ đến vết thương của em gái, sống lưng Ứng Tùng Mậu lạnh toát. Đêm qua
anh tăng ca ở Cục không về nhà, nếu không phải sáng nay mẹ phát hiện kịp
thời, e rằng Ngọc Hoa đã không qua khỏi.
“Rất sâu” Giọng anh run rẩy khi nhớ lại cảnh da thịt bị rạch nát.
Khương Lăng biết anh đang rất đau lòng, nhưng lúc này cần giải quyết vấn đề
chứ không phải vỗ về cảm xúc. Cô cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để
phân tích lý tính:
“Vết cắt hình chữ thập biểu thị sự phủ định, khả năng cao là động cơ thứ hai:
em gái anh đang tự trừng phạt bản thân. Vết thương càng sâu chứng tỏ cảm
giác tội lỗi trong lòng cô bé càng lớn”
Tự trừng phạt.
Ngọc Hoa rốt cuộc đã phạm lỗi gì? Tại sao cô bé phải dùng cách thức cực
đoan này để trừng phạt mình?
Chuyện gì đã khiến một cô gái lương thiện, ngoan hiền, không tranh với đời
như Ngọc Hoa lại quyết tuyệt đến thế?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đứa em gái lớn lên cùng mình phải âm thầm khóc lóc,
đau đớn giãy giụa trong góc tối mà mình không hay biết, Ứng Tùng Mậu lại
muốn tự tát mình hai cái.
Hồi nhỏ Ngọc Hoa như cái đuôi của anh, anh đi đâu cô bé theo đó. Dù không
thể gọi một tiếng “anh ơi”, nhưng ánh mắt cô bé luôn tràn đầy sự ỷ lại và sùng
bái.
Sau này đi học trường khuyết tật, biết viết chữ và thủ ngữ, có chuyện gì cô bé
cũng “kể” cho anh nghe. Kết bạn với ai, học được gì, thấy gì hay ho, cô bé đều
muốn chia sẻ với anh.
Chương 58
Từ khi nào mà cô bé không còn muốn trò chuyện với anh nữa?
Có lẽ là từ lúc anh rời thành phố Yến, đến Kinh Đô học Đại học Công an chăng?
Cách xa ngàn dặm, anh một lòng tập trung vào việc học, những cuộc liên lạc
với em gái ngày càng thưa thớt.
57.html]
Khi Ứng Tùng Mậu tốt nghiệp và được phân về thành phố Yến, Ngọc Hoa mỗi
lần gặp anh đều tỏ ra ngượng ngùng. Hỏi gì cô bé cũng chỉ mím môi cười,
không còn muốn chia sẻ thế giới nội tâm của mình nữa. Em gái đã lớn, cũng
trở nên xa lạ với anh, không còn là cô bé con hay nắm vạt áo anh chạy nhảy
trong khu tập thể năm nào.
Ứng Tùng Mậu đứng đó trầm ngâm, Viên Nghị thấy không tiện rời đi nên bắt
chuyện với Khương Lăng.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy khâm phục:
“Những điều cô vừa phân tích cũng là nội dung của tâm lý học tội phạm sao?”
Khương Lăng lắc đầu:
“Cái này thuộc về tâm lý học can thiệp khủng hoảng, tâm lý học có rất nhiều
nhánh”
Viên Nghị tán thưởng:
“Cô hiểu biết nhiều thật đấy”
Khương Lăng đáp:
“À, tôi khá hứng thú với tâm lý học nên cũng đọc không ít sách linh tinh”
Thực ra những cuốn sách này ở thời điểm hiện tại chưa được xuất bản, nên
kiến thức của cô trong thập niên 90 này quả thực là đi trước thời đại.
Lúc này Ứng Tùng Mậu cũng đã bình tĩnh lại, ngước nhìn Khương Lăng:
“Em gái tôi giờ chuyện gì cũng giấu, tôi hoàn toàn mù tịt về tâm tư con bé. Nó
ngày thường rất ngoan ngoãn, nếu không có chuyện tự sát lần này, cả nhà tôi
cũng không biết trong lòng nó khổ sở đến thế. Ngọc Hoa tính tình nhu mì,
đánh không được, mắng không xong, ép cũng chẳng được, tôi thật sự hết
cách”
Nói đến đây, ánh mắt Ứng Tùng Mậu lóe lên tia hy vọng:
“Cô có cách nào hỏi rõ nguyên nhân Ngọc Hoa tự sát không? Chỉ có tìm được
nguyên do, chúng tôi mới nghĩ ra cách giúp con bé được”
Khương Lăng nhìn Ứng Tùng Mậu.
Giờ phút này, anh vẫn chưa trở thành cảnh sát phòng chống ma túy, vẫn đang
sống sờ sờ, lo lắng cho em gái. Ánh nắng tháng Tư xuyên qua cửa sổ hành
lang bệnh viện, chiếu nghiêng lên sườn mặt anh, như phủ lên một lớp hào
quang.
Ứng Tùng Mậu đứng ở hành lang tầng 3, đường nét khuôn mặt anh được ánh
sáng cắt gọt sắc sảo. Vầng thâm quầng dưới mắt do lo lắng ánh lên màu xanh
nhạt dưới nắng. Hàng mi anh rung rung nơi giao thoa sáng tối tựa cánh bướm,
bỗng chốc đậu lại trong lòng Khương Lăng.
Thường ngày tiếp xúc với Ứng Tùng Mậu chủ yếu vì công việc, hôm nay lần
đầu tiên bước vào cuộc sống riêng tư của anh, nhìn anh ở một góc độ khác, cô
mới nhận ra người đàn ông thanh lãnh, kỷ luật này thực ra rất ấm áp và thiện
lương.
Anh là một người anh trai yêu thương em gái hết mực. Cũng là một cảnh sát
sẵn sàng hiến dâng sinh mệnh cho sự nghiệp.
Khoảnh khắc này, nỗi u buồn trong đáy mắt Ứng Tùng Mậu đã chạm đến trái
tim Khương Lăng.
Cô nói: “Tôi có thể thử một lần”
Ánh mắt Ứng Tùng Mậu dao động: “Cảm ơn cô”
Khương Lăng nói thêm: “Nhưng tôi không biết thủ ngữ”
Không hiểu sao, Ứng Tùng Mậu lại đặt trọn niềm tin vào Khương Lăng. Chỉ cần
cô chịu giúp, nhất định sẽ gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng em gái anh.
“Cô yên tâm, Ngọc Hoa có thể đọc hiểu khẩu hình đơn giản, chữ viết cũng rất
đẹp. Nếu con bé chịu giao tiếp, dùng giấy bút cũng được”
Khương Lăng gật đầu:
“Được rồi, tôi cần chuẩn bị một chút, sáng mai tôi sẽ qua nói chuyện với cô
bé”
“Ừ, cảm ơn cô” Ứng Tùng Mậu trong lòng vẫn canh cánh chuyện em gái nên
cáo từ mọi người, “Vậy tôi về phòng bệnh trước, cảm ơn mọi người đã đến
thăm”
Viên Nghị vỗ vai anh:
Thư Sách
“Đừng vội, chúng ta cùng nhau nghĩ cách”
Lý Chấn Lương nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:
“Khó khăn đến mấy, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng thì chắc chắn sẽ giải quyết
được. Cậu xem Tiểu Khương đấy, nhờ cảnh sát, truyền thông và người dân giúp
đỡ mà tìm được cha mẹ ruột rồi còn gì”
Ứng Tùng Mậu cảm thấy được an ủi phần nào:
“Được, chúng ta cùng cố gắng”
Nhóm Khương Lăng vẫy tay chào tạm biệt Ứng Tùng Mậu rồi chậm rãi đi dọc
hành lang ra về.
Đến chỗ ngoặt, Khương Lăng bỗng dừng bước, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế
gỗ dài đặt sát tường phía trước bên trái.
Trên ghế có một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen liền mũ đang ngồi.
Ánh nắng chiếu lên tấm lưng gầy guộc của anh ta, cả người như co rúm lại
dưới bóng râm, toát lên vẻ tiêu điều, bi ai.
Có vẻ anh ta đã ngồi đó rất lâu. Người đổ về phía trước, hai khuỷu tay chống
lên đầu gối, hai tay ôm đầu, giấu mặt dưới cánh tay như muốn ngăn cách mọi
âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Trên ghế dài còn đặt một bó cúc non màu trắng. Hoa hái đã lâu, cánh hoa hơi
héo rũ, bông hoa ngoài cùng nghiêng hẳn ra ngoài tạo nên vẻ đẹp mong manh
đáng thương.
Gió nhẹ thổi qua mang theo một mùi hương kỳ lạ. Giống mùi thơm, nhưng lại
không phải hương hoa.
Khương Lăng hít mũi.
Một mùi caramel hạnh nhân thoang thoảng. Rõ ràng là mùi ngọt, nhưng lại gắt
và nồng, gây cảm giác khó chịu.
Mũi Khương Lăng rất thính, cực kỳ nhạy cảm với mùi vị. Ngửi thấy mùi này,
đồng tử cô hơi co lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Ở trong tù, cô từng tiếp xúc với không ít con nghiện. Những kẻ tiếp xúc lâu
ngày với ma túy thường vương vấn thứ mùi này trên người. Đó là mùi caramel
hạnh nhân đặc trưng của một loại ma túy tổng hợp nhóm Amphetamine.
Trong đầu Khương Lăng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Người đàn ông có vẻ ngoài đau khổ tột cùng, ngồi im lặng canh giữ ngoài
phòng bệnh này, thế mà lại dính dáng đến ma túy.
Khương Lăng liếc mắt ra hiệu cho Lý Chấn Lương. Lý Chấn Lương lập tức
chuyển sang trạng thái cảnh giác.
Anh quá quen với ánh mắt này của Khương Lăng. Hồi ở trạm xe buýt ga tàu
hỏa thành phố Yến, khi cô nhìn thấy bọn buôn người và bảo anh đi báo cảnh
sát, ánh mắt cũng sắc bén như diều hâu phát hiện con mồi thế này.
Lý Chấn Lương đã có kinh nghiệm nên trầm ổn hơn nhiều. Anh không dáo dác
nhìn quanh hay cứng người lộ liễu, mà theo bản năng nhích lại gần Khương
Lăng, chân trái trước, chân phải sau, tay trái hơi nâng lên trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu.
Khương Lăng bước đến trước mặt người đàn ông đang ôm đầu, đứng im lặng.
Cảm nhận được có người đến gần, gã mặc đồ đen buông tay, từ từ ngẩng đầu
lên. Khương Lăng nhìn rõ mặt hắn.
Khuôn mặt gầy gò dài ngoẵng, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to vì gầy,
con ngươi màu hổ phách lấp lánh, ánh nhìn lúng liếng đa tình. Quả là một đôi
mắt đào hoa.
Khuôn mặt này!
Gương mặt này Khương Lăng đã từng thấy trong hồ sơ tội phạm. Dù chỉ là vài
tấm ảnh thẻ đơn giản, lúc đó gã còn gầy hơn bây giờ, nhưng vẫn toát lên sức
hút khó cưỡng với phụ nữ.
Hồ sơ tội phạm liên quan đến hắn hiện lên trong đầu cô.
> Số hiệu: Công Hình Tự (1999) số 117
> Tên vụ án: Vụ án ma túy Trần Mộ
> Họ tên: Trần Mộ
> Giới tính: Nam
> Ngày sinh: 18/03/1970
> Quê quán: Thành phố Yến, tỉnh Tương
> Nghề nghiệp: Thợ sửa chữa điện (Bộ phận bảo trì trực thuộc Nhà máy Hóa
chất thành phố Yến)
> Gia đình: Cha – Trần Chí Cương (Kỹ sư Nhà máy Hóa chất), Mẹ – Lý Tú Lan
(Nội trợ)
> Tháng 8/1994: Bị bắt vì hút ma túy trong nhà vệ sinh vũ trường, tàng trữ 0.5
gam ma túy. Tạm giam hành chính 15 ngày, cai nghiện bắt buộc 3 tháng.
> Tháng 3/1995: Vận chuyển 200 gam ma túy giấu trong bình xăng xe máy cải
tạo, bị kết án 2 năm tù giam.
> Tháng 12/1997: Tái nghiện, dùng dao cướp hiệu thuốc, nhảy lầu tự sát
trong quá trình bị vây bắt.
>
Đây là một con nghiện!
Hắn mang bó cúc non ngồi ở ghế dài bệnh viện để đợi ai, hay muốn thăm ai?
Từ góc này nhìn sang, có thể thấy rõ phòng bệnh 303.
Nghĩ đến ánh mắt dại ra của Ứng Ngọc Hoa trong phòng 303, Khương Lăng
không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Nếu tên Trần Mộ này theo đuổi Ứng Ngọc Hoa, liệu cô bé có đủ sức kháng cự?
Nếu Ứng Ngọc Hoa phát hiện Trần Mộ nghiện hút, liệu có phải vì giằng xé nội
tâm mà cô bé chọn cách cắt cổ tay tự trừng phạt mình?
Vẻ mặt Khương Lăng trở nên nghiêm trọng:
“Anh đến thăm Ứng Ngọc Hoa?”
Nghe thấy tên Ứng Ngọc Hoa, cơ thể người đàn ông cứng đờ, đôi mắt đào hoa
xinh đẹp ngân ngấn nước, lộ vẻ đau khổ. Đôi mắt này quả thực rất có sức hút.
Tuy nhiên, Khương Lăng miễn nhiễm với vẻ đẹp của đàn ông. Chưa nói đến
Ứng Tùng Mậu cao lớn oai phong, ngay cả Lương Cửu Thiện cũng sở hữu đôi
mắt phượng tuyệt đẹp. Hơn nữa, ánh mắt của họ đều rất chính trực. Không
giống Trần Mộ trước mắt, đẹp thì có đẹp, nhưng luôn toát lên vẻ tà khí.
Trần Mộ không trả lời, quay mặt đi, cầm bó cúc non đặt lên đầu gối. Động tác
chậm rãi như thể bó hoa mang ma lực làm chậm thời gian.
Khương Lăng bước lại gần hơn chút nữa.
Xác nhận! Mùi caramel hạnh nhân đó tỏa ra từ chính người hắn.
Khương Lăng hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mộ:
“Sao lại ngồi đây một mình mà không vào thăm cô ấy? Cắt cổ tay, vết thương
sâu thấy xương, mất máu quá nhiều, suýt nữa thì không cứu được”
Bị ép đối mặt với Khương Lăng, Trần Mộ mở miệng, giọng trầm thấp từ tính:
“Không, tôi không quen người cô nói”
Giọng Khương Lăng lạnh tanh: “Thật không?”
Người đàn ông cảnh giác ngả người ra sau, né tránh ánh nhìn của cô:
“Liên quan gì đến cô?”
Sao lại không liên quan? Chỉ cần anh dính đến ma túy thì chuyện này tôi quản
là cái chắc!
Khương Lăng liếc nhìn Lý Chấn Lương, khẽ hất cằm, ra lệnh thấp giọng: “Bắt
lấy”
Lý Chấn Lương đang trong tư thế sẵn sàng, nghe lệnh liền phấn khích lao lên,
dùng đòn cầm nã thủ khóa chặt hai tay người đàn ông ra sau lưng.
Trần Mộ không ngờ Khương Lăng chẳng nói chẳng rằng đã ra tay, nỗi sợ hãi
khiến hắn bộc phát sức mạnh kinh người, lao cả người về phía trước, thoát
khỏi gọng kìm của Lý Chấn Lương rồi bỏ chạy thục mạng.
Khương Lăng nhanh tay lẹ mắt ngáng chân phải ra. Trần Mộ đang cắm đầu
chạy vấp phải, ngã sấp mặt xuống đất cái rầm. Lý Chấn Lương lập tức dùng
đầu gối đè chặt lưng hắn, rút còng số 8 bên hông khóa tay hắn lại.
Viên Nghị đứng bên cạnh xem đến hoa cả mắt: “Hai người làm gì thế?”
Lý Chấn Lương vẫn giữ nguyên tư thế đè người, quay đầu nhìn Khương Lăng
đầy phấn khích:
“Sao nào? Tên này phạm tội gì?”
Khương Lăng nói với Viên Nghị:
“Đội trưởng Viên, tên này dính đến ma túy, anh đưa hắn về xét nghiệm nước
tiểu đi”
“Hả?” Viên Nghị không hiểu nổi hành động của Khương Lăng. Chẳng phải chỉ
là một gã trai đẹp ngồi ngẩn ngơ ở ghế dài bệnh viện thôi sao, sao tự dưng lại
thành dính ma túy?
Tuy nhiên, cảnh sát vốn có sự nhạy cảm và thù địch tự nhiên với hai chữ “ma
túy”. Viên Nghị không hỏi nhiều, lập tức tiến lên xách cổ Trần Mộ dậy, giơ thẻ
cảnh sát ra:
“Cảnh sát đây! Đi theo chúng tôi một chuyến”
Viên Nghị áp giải Trần Mộ về Cục Công an thành phố, còn Lý Chấn Lương và
Khương Lăng quay về đồn.
Trước khi đi, Lý Chấn Lương nhặt bó cúc non bị bỏ quên trên ghế dài. Hoa đẹp
thế này vứt đi thì phí, mang về đồn cắm lọ cũng coi như trang trí.
Trên đường về, Lý Chấn Lương hỏi Khương Lăng:
“Sao cô biết tên đó dính ma túy?”
Dù chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng trong lòng Lý Chấn Lương đã tin tưởng
phán đoán của Khương Lăng. Cô nói tên đó dính ma túy thì chắc chắn là dính.
Khương Lăng thản nhiên đáp: “Tôi ngửi thấy”
Lý Chấn Lương há hốc mồm:
“Không phải chứ? Cô chỉ cần ngửi là biết á?”
Lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện chỉ dùng mũi mà phát hiện ra con nghiện
giữa biển người, thế thì thần thánh quá rồi.
Khương Lăng gật đầu.
Thứ nhất, mũi cô đúng là rất thính. Thứ hai, cô từng tiếp xúc với nhiều con
nghiện trong tù, kinh nghiệm phong phú đã hình thành một loại ký ức mùi vị
đặc thù trong não bộ.
Dù bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, lại thêm mùi hương thoang
thoảng của bó cúc non, nhưng mùi caramel hạnh nhân đặc trưng trên người
Trần Mộ vẫn bị cô bắt được ngay lập tức. Mùi hương ấy tuy lẩn khuất khó nắm
bắt, nhưng kết hợp với gương mặt đánh thức hồ sơ tội phạm đang ngủ yên
trong đầu cô, Khương Lăng mới dám bảo Lý Chấn Lương bắt người.
Có lẽ đây chính là ý trời.
Lý Chấn Lương không biết Khương Lăng có ký ức kiếp trước, lòng ngưỡng mộ
dâng trào như nước sông cuồn cuộn:
“Trời đất, cô ngửi được cả mùi ma túy, thế thì còn lợi hại hơn cả chó nghiệp vụ
rồi!”