Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 65: Tấm biểu ngữ



Sẵn sàng

Không thể nhịn được nữa.

Thật sự không nhịn nổi.

Khương Lăng đập mạnh một cái lên bàn nhỏ, ánh mắt rực lửa phẫn nộ. Cô cứ

thế lạnh lùng nhìn chằm chằm Ứng Ngọc Hoa, không nói một lời.

Dưới cái nhìn ấy, Ứng Ngọc Hoa rơi lệ. Cô bé khóc không thành tiếng, từng giọt

nước mắt to tròn lăn dài từ khóe mi.

Khương Lăng lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên hai dòng chữ:

“Em muốn hiến tế bản thân để cứu vớt một kẻ nghiện ngập?”

“Em ngu ngốc thật!”

Khương Lăng giơ tờ giấy trước mặt Ứng Ngọc Hoa, ép cô bé phải nhìn thẳng

vào sự thật.

Mắt Ứng Ngọc Hoa nhòe đi vì lệ, cô bé cố mở to để nhìn rõ hai dòng chữ. Cô

biết mình đáng bị mắng, biết mình đáng chết, nhưng. cô không buông bỏ

được.

Cô không buông được những khoảnh khắc ngọt ngào bên Trần Mộ, không

buông được tình yêu đã mang lại cho cô hạnh phúc vô bờ.

Cô không nỡ xa người đàn ông có đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy.

Cô luyến tiếc người đàn ông sẵn sàng học thủ ngữ vì cô, người luôn nói những

lời dí dỏm chọc cô cười.

Khoảng thời gian bên Trần Mộ đẹp như tranh, như thơ. Anh có chút nổi loạn,

có chút tùy hứng, nhưng anh chở cô lao đi trên chiếc mô tô nhanh như chớp,

ôm cô xoay tròn giữa núi rừng, nắm tay cô đi qua từng con phố lớn nhỏ, hôn cô

đến mức không thở nổi. Đó là niềm vui sướng cô chưa từng trải nghiệm.

Cha mẹ, anh trai tuy yêu cô, nhưng họ yêu một cách cẩn trọng. Trước mặt họ,

cô luôn cảm thấy mình như món đồ sứ mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Điều đó luôn nhắc nhở cô về sự khiếm khuyết của bản thân.

Nhưng Trần Mộ thì khác.

Trong mắt anh, cô không khác gì những cô gái bình thường. Anh sẽ nổi cáu khi

không vui, sẽ tặng quà khi cao hứng. Trong thế giới của anh, Ứng Ngọc Hoa là

một đóa hoa – đóa hoa nở giữa núi rừng, kiều diễm và tràn đầy sức sống.

Khương Lăng kìm nén cơn giận, tiếp tục ép Ứng Ngọc Hoa trả lời câu hỏi.

“Em biết nếu em chết, cha mẹ và anh trai sẽ đau khổ tột cùng, phải không?”

Ứng Ngọc Hoa vừa khóc vừa viết chữ “Có” lên tấm thẻ.

“Em biết nếu chuyện Trần Mộ nghiện ma túy bị phát hiện, sự nghiệp của anh

trai em sẽ bị ảnh hưởng, phải không?”

Ứng Ngọc Hoa khóc không thành tiếng, run rẩy viết chữ “Có”.

Rõ ràng Ứng Ngọc Hoa hiểu hết mọi chuyện, nhưng cô bé vẫn nhẫn tâm làm

người thân đau lòng. Cô không nỡ bỏ Trần Mộ, nhưng lại nỡ làm tổn thương

cha mẹ, anh trai – những người yêu cô đến tận xương tủy.

Thật là một cô gái ích kỷ. Được yêu thương quá mức nên trở nên không sợ hãi

gì cả.

Trong thế giới không âm thanh của cô, Trần Mộ là ánh mặt trời sưởi ấm tâm

hồn. Còn cha mẹ, anh trai. có lẽ vì được họ che chở quá kỹ, cô coi đó là điều

hiển nhiên, như không khí vậy – hít thở hàng ngày nhưng chẳng cảm nhận

được sự tồn tại.

Khương Lăng nghiêm túc đánh giá cô gái đáng thương trước mặt. Dù hơn

Khương Lăng một tuổi nhưng tâm trí cô bé vẫn chưa trưởng thành.

Khương Lăng rút một tấm thẻ từ tay Lý Chấn Lương, đẩy về phía Ứng Ngọc

Hoa.

“Nếu Trần Mộ cai nghiện thành công, em còn muốn tự sát không?”

Ứng Ngọc Hoa ngẩng phắt đầu dậy, ngơ ngác nhìn Khương Lăng. Cô ngừng

khóc, nhìn chằm chằm Khương Lăng với ánh mắt đầy hy vọng và thận trọng,

rồi viết:

“Không”

Nhìn câu trả lời, Khương Lăng cười khổ. Nếu cô là Ứng Tùng Mậu, chắc lúc này

đã muốn đánh người.

Trần Mộ chi phối mọi suy nghĩ của Ứng Ngọc Hoa, thậm chí định đoạt cả mạng

sống của cô bé. Cô sống vì hắn, chết cũng vì hắn. Tại sao không thể nghĩ

cho cha mẹ đang già đi từng ngày, cho người anh trai đang lo lắng đến phát

điên vì cô?

Tình yêu và ma túy có một điểm chung: đều kích thích não bộ tiết ra

dopamine. Vì dopamine mang lại khoái cảm nên bao người cứ lao vào như

thiêu thân, dù phải trả giá bằng tính mạng.

Cũng may Ứng Ngọc Hoa không phải em gái ruột của Khương Lăng, nên cô

vẫn giữ được lý trí.

“Em đã từng thử ma túy chưa?”

Ứng Ngọc Hoa hoảng sợ, cuống quýt viết chữ “Không”.

Khương Lăng thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn còn kịp. Ý định thử ma túy để

cứu Trần Mộ của cô bé vẫn chưa thành hành động.

“Em muốn hợp tác với chúng tôi để giúp Trần Mộ cai nghiện, phải không?”

“Có”

Chữ “Có” được viết đậm và dứt khoát. Ít nhất cô bé vẫn còn nhận thức đúng

sai, biết quý trọng mạng sống và tránh xa ma túy.

“Nếu tôi có thể giúp Trần Mộ cai nghiện, em có sẵn sàng chia tay cậu ta

không?”

65-tam-bieu-nguhtml]

Ứng Ngọc Hoa im lặng mím môi. Trong suy nghĩ của cô, nếu Trần Mộ cai

nghiện thành công thì tình yêu của họ sẽ hoàn hảo. Nếu anh trở thành người

bình thường, tại sao phải chia tay?

Khương Lăng gõ ngón tay lên tấm thẻ. Ứng Ngọc Hoa do dự hồi lâu rồi viết chữ

“Không”.

Dù câu trả lời khiến người ta bực mình, nhưng Khương Lăng nhìn thấy mặt tích

cực: Ứng Ngọc Hoa đã dám đối diện sự thật, không còn trốn tránh hay giả vờ

ngây thơ nữa.

Khương Lăng cười lạnh, may mà cô đã chuẩn bị trước. Nếu Ứng Ngọc Hoa

đồng ý, cô sẽ nhẹ nhàng hơn. Còn nếu từ chối, cô sẽ dùng biện pháp mạnh.

Khương Lăng đẩy tấm thẻ tiếp theo:

“Đến mạng sống còn dám hy sinh, vậy chắc em sẵn sàng dùng việc chia tay

làm cái giá để đổi lấy sự tái sinh cho Trần Mộ chứ?”

Thư Sách

Ngón tay Ứng Ngọc Hoa bắt đầu run rẩy, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô tự sát để thức tỉnh lương tri Trần Mộ, nhưng chọn lúc rạng sáng, khi cha mẹ

sắp thức dậy, vì sâu thẳm trong lòng cô tin chắc người thân sẽ cứu mình. Cô

còn trẻ, còn muốn sinh con với Trần Mộ, muốn sống hạnh phúc bên người yêu

đời đời kiếp kiếp. Cô đâu thật lòng muốn chết.

Nhưng trước sự ép sát của Khương Lăng, cô không chống đỡ nổi. Cảm giác

tâm tư bị nhìn thấu khiến cô chột dạ, cúi gằm mặt xuống như con ốc sên thu

mình vào vỏ.

Khương Lăng gõ lên tấm thẻ, nhìn thẳng vào mắt Ứng Ngọc Hoa, khẩu hình

cường điệu: “Không phải là tình yêu đích thực sao?”

Tình yêu đích thực. Thật châm biếm. Yêu đến mức có thể hy sinh mạng sống,

nhưng lại không nỡ chia tay.

Không chịu nổi áp lực, Ứng Ngọc Hoa ném bút đi, từ chối trả lời.

Khương Lăng không chiều, cúi xuống nhặt bút nhét lại vào tay cô bé. Ứng

Ngọc Hoa lại ném. Khương Lăng lại nhặt. Lại ném. Lại nhặt.

Sau ba lần giằng co, Ứng Ngọc Hoa mếu máo, không thắng được sự kiên trì

của Khương Lăng, đành miễn cưỡng cầm bút viết chữ “Không”.

Quả là “não yêu đương” chính hiệu. Kiên quyết không chịu chia tay.

Khương Lăng ngừng hỏi, chìm vào suy tư.

Làm thế nào để một kẻ lụy tình tỉnh ngộ? Mắng thì khóc, đánh cũng khóc. Ép

quá thì cô nàng lại giở trò, thậm chí dám tự sát lần nữa.

Cách thứ nhất: Cưỡng chế chia rẽ, để thời gian làm phai nhạt tất cả. Tình yêu

có vĩ đại đến đâu cũng không thắng nổi thời gian. Nhưng cách này dễ gây

phản ứng ngược, khiến Ứng Ngọc Hoa càng nổi loạn.

Cách thứ hai: Tìm cho cô một đối tượng mới, dùng tình yêu mới thay thế tình

cũ. Nói dễ hơn làm. “Trâu không uống nước sao đè sừng”, ai ép được cô yêu

người khác khi cô muốn thủ tiết vì tình?

Biện pháp duy nhất hiệu quả là “công tâm”. Phải làm cho Ứng Ngọc Hoa hiểu

hai điều:

Thứ nhất, phạm sai lầm phải gánh hậu quả.

Thứ hai, ngay cả cha mẹ, anh trai cũng không thể mãi mãi yêu thương cô vô

điều kiện.

Phải buông tay để cô đối mặt với sóng gió, ép cô trưởng thành thì mới giải

quyết được vấn đề tận gốc. Đường đời sau này cô phải tự đi.

Nhưng trước đó, Khương Lăng muốn dạy dỗ cô bé một bài học. Không đánh

mắng thì phê bình giáo dục cũng được chứ sao.

Từng tấm thẻ câu hỏi liên tiếp được đưa ra trước mặt Ứng Ngọc Hoa. Khương

Lăng không cần cô trả lời, chỉ cần cô đọc rõ từng câu. Tốc độ đưa thẻ nhanh

đến mức làm Ứng Ngọc Hoa hoa cả mắt.

“Em biết mình rất ích kỷ, phải không?”

“Em biết nhát dao cắt vào cổ tay em thực ra là cắt vào tim mẹ em, phải

không?”

“Em biết cha mẹ nuôi nấng, che chở em 22 năm là mong em hạnh phúc, phải

không?”

“Em biết ma túy hại người hại mình, phải không?”

“Em biết nếu Trần Mộ tiếp tục thế này, hắn sẽ kéo cả em, cha mẹ và anh trai

em xuống địa ngục cùng, phải không?”

Từng câu hỏi như những mũi dao đâm vào tim Ứng Ngọc Hoa. Đến câu cuối

cùng, cô bé vừa hối hận vừa đau đớn, òa khóc nức nở. Tiếng khóc khàn đặc,

khó nghe như tiếng đàn nhị hỏng nhưng lại có sức xuyên thấu kỳ lạ, vọng qua

cửa phòng bệnh ra tận hành lang.

Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ đứng canh cửa nhìn nhau ái ngại. Bị Khương Lăng tra

hỏi, áp lực chắc chắn không nhỏ. Một cô gái câm điếc mà bị hỏi đến mức khóc

òa lên thế kia.

Bà Lý Tố Nga đứng ngồi không yên ngoài hành lang. Nghe tiếng con gái khóc

lớn, lòng bà như bị mèo cào. Bà tự trấn an: Không sao đâu, chỉ là hỏi vài câu

thôi, đều là đồng nghiệp của Tùng Mậu, Tiểu Khương chắc chắn biết chừng

mực.

Chốc chốc bà lại kiễng chân nhìn qua ô kính trên cửa. Ngọc Hoa ít khi khóc thế

này, rốt cuộc con bé chịu uất ức gì mà khóc to đến vậy?

Vốn dĩ Ngọc Hoa là đứa trẻ khỏe mạnh, hoạt bát. Năm hai tuổi, bà đưa con về

quê ăn tết, con bé bị cảm lạnh sốt cao. Thầy lang trong thôn kê đơn tiêm

thuốc, không ngờ sau mũi tiêm đó, con bé vĩnh viễn mất đi thính giác. Thế giới

của Ứng Ngọc Hoa trở nên tĩnh lặng.

Lý Tố Nga hối hận đứt ruột. Nếu năm đó bà không đưa con về quê, nếu bà

chăm sóc con cẩn thận hơn, nếu bà không cho tiêm mũi thuốc đó. Ngọc

Hoa sẽ nghe thấy tiếng chim hót, tiếng còi xe, tiếng nhạc, tiếng cười. sẽ lớn

lên như bao đứa trẻ bình thường khác.

Lúc hai tuổi, Ngọc Hoa đã bập bẹ nói được vài câu ngắn: “Mẹ ơi, xem mây

kìa!”, “Bố ơi, cá kìa!”, “Anh ơi, ôm em” Nhưng sau mũi tiêm định mệnh ấy, khi

không còn nghe được âm thanh, khả năng ngôn ngữ của con bé cũng thoái

hóa dần rồi mất hẳn.

Trên đời không có thuốc hối hận. Lý Tố Nga dồn hết tâm sức bù đắp cho

con, không nỡ để con chịu chút khổ cực nào. Bà nâng niu con đến năm 22

tuổi, đang tính tìm cho con tấm chồng tử tế thì đùng một cái con bé tự sát!

Tin dữ như sét đánh ngang tai, trời đất như sụp đổ dưới chân bà.

Con bé từ nhỏ đã sợ đau, ngã trầy da chút xíu cũng khóc cả buổi. Có lần bị

nhiệt miệng đau quá không ngủ được, bà phải bế ẵm dỗ dành cả đêm con mới

chịu ngủ với hàng nước mắt ngắn dài. Một cô gái nhõng nhẽo, yếu đuối như

thế sao lại dám ra tay tàn nhẫn với chính mình?

Nhìn con gái nằm trên giường bệnh lặng lẽ rơi lệ, Lý Tố Nga đau đớn đến nghẹt

thở. Nếu có thể đổi, bà nguyện chịu khổ thay con. Bà muốn hỏi con tại sao tự

sát, nhưng cứ hỏi là con bé lại khóc. Bà sợ ép con quá sẽ khiến con phát điên

nên đành im lặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.