Gia đình trong khu tập thể cũng có một trường hợp tương tự.
Cha mẹ ép con học lại, sau ba lần trượt đại học, đứa con trở nên điên loạn, cởi
sạch quần áo đứng trên ban công vừa khóc vừa cười. Cả khu tập thể Nhà máy
Hóa chất sợ hãi, từ đó không ai dám ép con cái quá mức nữa.
Giờ Ngọc Hoa tự sát, Lý Tố Nga chỉ biết canh giữ bên cạnh, nhỏ nhẹ khuyên
nhủ, mong con gái hiểu được nỗi lòng cha mẹ mà đừng nghĩ quẩn nữa.
Như bao người mẹ khác, bà không đòi hỏi gì cao xa ở con gái. Công việc, tiền
đồ, kết hôn sinh con, bà đều không cưỡng cầu. Bà chỉ mong con gái một đời
bình an. Chẳng lẽ chút mong mỏi nhỏ nhoi ấy ông trời cũng không cho?
Nghĩ đến đây, Lý Tố Nga chắp tay, nhắm mắt lẩm bẩm cầu nguyện:
“Nam mô A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, xin phù hộ cho Ngọc Hoa nhà
con mọi sự thuận lợi”
“Thiên linh linh địa linh linh, các vị thần tiên xin hãy thương xót, phù hộ cho
Ngọc Hoa không phải chịu khổ nữa, đừng để nó hành hạ bản thân như vậy”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Khương Lăng và Lý Chấn Lương bước ra.
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ vội vàng đón lấy:
“Sao rồi? Thuận lợi không?”
“Bộ câu hỏi có dùng được không?”
Khương Lăng gật đầu: “Thuận lợi”
Lý Chấn Lương phấn khích: “Bộ câu hỏi rất hiệu quả! Tiểu Khương giỏi thật”
Nghe thấy tiếng động, Lý Tố Nga mở mắt, vội chạy vào phòng bệnh, ôm chặt
con gái đang khóc nức nở, vừa vuốt tóc vừa dỗ dành:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa con”
“Có mẹ đây rồi, không sợ, không sợ”
Khương Lăng nhìn cảnh hai mẹ con, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Thương
thay tấm lòng cha mẹ. Mong Ứng Ngọc Hoa biết trân trọng người mẹ yêu
thương cô hết mực này.
Lưu Hạo Nhiên nói với Khương Lăng:
“Đội trưởng Ứng về Cục thành phố gặp Trần Mộ rồi, nhờ tôi nhắn với cô một
tiếng”
Khương Lăng gật đầu: “Ừ”
Hy vọng Ứng Tùng Mậu giữ được bình tĩnh, đừng hành động quá khích.
Trong vòng tay ấm áp của mẹ, tiếng khóc của Ứng Ngọc Hoa dần ngớt. Cô bé
lén nhìn Khương Lăng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Thú thật, cô bé rất sợ Khương Lăng. Nhưng sau khi bị mắng, trong lòng cô bé
lại nảy sinh một cảm giác phục tùng kỳ lạ. Nữ cảnh sát này có một điểm rất
giống Trần Mộ: đều không coi cô là người tàn tật. Đáng mắng thì mắng, đáng
dạy dỗ thì dạy dỗ, không hề dung túng.
Ứng Ngọc Hoa bắt đầu tự kiểm điểm. Khương Lăng nói đúng, có phải cô quá
ích kỷ không? Nếu cứ cố chấp, không chỉ cô bị Trần Mộ kéo xuống bùn, mà cha
mẹ và anh trai cũng sẽ bị liên lụy thê thảm?
Thấy con gái nín khóc, Lý Tố Nga mới buông tay, đỡ con nằm xuống, dém chăn
cẩn thận rồi đi tới hỏi nhỏ Khương Lăng:
“Tiểu Khương, cô nói gì với Ngọc Hoa thế? Sao con bé lại khóc?”
Khương Lăng không trả lời thẳng mà ôn tồn nói:
“Dì yên tâm, tạm thời cô ấy sẽ không tự sát nữa. Dì cứ đối xử với cô ấy bình
thường, đừng quá cẩn trọng”
Lý Tố Nga “à” một tiếng nhưng vẫn chưa hiểu ý Khương Lăng.
Khương Lăng giải thích:
“Ngọc Hoa không nghe thấy nên sinh ra tự ti, sợ người khác coi mình là người
tàn tật. Vì thế mọi người đừng để ý quá mức, cứ coi cô ấy như một đứa trẻ bình
thường, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng”
Lý Tố Nga rốt cuộc cũng hiểu, nhưng thói quen khó bỏ, bà ngượng ngùng nói:
“Cái này. tuy đôi khi cũng giận, nhưng dì xót con lắm”
Khương Lăng nghiêm túc:
“Từ mẫu đa bại nhi, dì biết câu này chứ ạ?”
Lý Tố Nga sững người. Bà lờ mờ hiểu ra tại sao Ngọc Hoa lại khóc. Tiểu
Khương vừa nghiêm túc vừa nghiêm khắc. Chắc hẳn Ngọc Hoa phạm lỗi nên bị
cô phê bình. Phê bình là tốt!
Ánh mắt Lý Tố Nga nhìn Khương Lăng thêm phần yêu mến và tin cậy:
“Được, dì hiểu rồi”
Bà không nỡ xuống tay với con, nhưng ít ra bà còn tỉnh táo. Sau này nhất định
phải để Tiểu Khương qua lại nhiều với Ngọc Hoa. Ánh mắt cô bé này sắc sảo
như dao, nhìn thấu mọi tội ác và sự đen tối. Ở gần cô, biết đâu con gái bà sẽ
lanh lợi hơn.
Khương Lăng lễ phép cáo từ:
“Dì ơi, chúng cháu xin phép về trước ạ”
Lý Tố Nga vội giữ lại:
“Các cháu vất vả cả buổi rồi, để dì gọi Tùng Mậu về đưa đi ăn cơm”
Khương Lăng xua tay:
“Cháu còn có việc, khi nào Đội trưởng Ứng rảnh sẽ liên lạc sau ạ”
Nhóm đã hoàn thành việc giao lưu với Ứng Ngọc Hoa, giờ cần bàn kế hoạch
tiếp theo. Hơn nữa, Khương Lăng còn một việc cực kỳ quan trọng: gặp bà nội
và em gái.
Nhóm bốn người mang theo xấp thẻ câu hỏi về lại đồn công an.
Khương Lăng ngạc nhiên thấy cổng đồn sạch bong kin kít, không một chiếc lá
rụng. Hành lang, cầu thang được cọ rửa sạch sẽ, cửa kính lau sáng bóng.
Điều “chí mạng” nhất là tấm băng rôn đỏ rực treo trước cửa sảnh chính:
“NHIỆT LIỆT CHÚC MỪNG KHƯƠNG LĂNG TÌM THẤY NGƯỜI THÂN!”
Cái này.
Khương Lăng quay sang nhìn Lý Chấn Lương: “Không phải đã bảo không treo
băng rôn sao?”
Quá long trọng! Long trọng đến mức Khương Lăng thấy áp lực.
Lý Chấn Lương nhe răng cười, dang hai tay:
“Tôi không biết, không phải tôi làm”
Ngụy Trường Phong cầm chiếc ca tráng men in dòng chữ đỏ “Vì nhân dân
phục vụ” từ trong sảnh đi ra, thấy Khương Lăng liền cười toe toét, quay vào
trong hô lớn:
“Tiểu Khương về rồi! Mọi người ra đây mau!”
66-cho-doihtml]
Vừa dứt lời, một đám đông ùa ra.
Có hai chị em Lương Cửu Thiện, Lương Thất Xảo.
Có hai mẹ con Văn Tú Phân, Lâm Hiểu Nguyệt.
Có Trần An Bình đeo tạp dề, tay cầm xẻng xào nấu.
Có Giang Thủ Tín mặc cảnh phục chỉnh tề.
Và toàn bộ cảnh sát của đồn.
Mọi người đều cười rạng rỡ với Khương Lăng:
“Tiểu Khương, chúc mừng nhé!”
Lương Cửu Thiện chạy đến kéo áo Khương Lăng:
“Chị Lăng, dù tìm được bố mẹ thì chị vẫn là chị của em đấy”
Lương Thất Xảo lấy ra năm chiếc vòng tay kết dây ba màu đỏ, đen, vàng tinh
xảo:
“Chị Lăng, em tết tặng chị và bố mẹ, bà nội, em gái chị”
Văn Tú Phân dắt Lâm Hiểu Nguyệt đã cao lớn và bụ bẫm hơn đến, đưa tấm
thiệp:
“Cảnh sát Khương, cái này Hiểu Nguyệt tự làm, chúc cô sớm đoàn tụ với gia
đình”
Trần An Bình khua cái xẻng xào:
“Trưa và tối nay em bao bếp, mời cả nhà ăn cơm!”
Giang Thủ Tín vỗ vai Khương Lăng, nụ cười ánh lên vẻ xót xa thương cảm:
“Cháu gái, không dễ dàng gì, vất vả rồi”
Mắt Khương Lăng nóng lên. Cô cố nén để khóe miệng không nhếch lên quá
cao nhưng thất bại. Cuối cùng, cô cười rạng rỡ.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người”
Nụ cười của Khương Lăng rất đẹp. Bình thường cô ít cười, có vui cũng chỉ mím
môi hoặc ánh mắt lấp lánh ý cười. Nhưng hôm nay nụ cười của cô hoàn toàn
khác. Lông mày nhướng lên, khóe mắt cong cong, môi cười rạng rỡ để lộ hàm
răng trắng bóng. Như một đóa hướng dương nở rộ đón ánh mặt trời.
Bị nụ cười ấy lây lan, mọi người cùng cười theo.
Trong không khí vui vẻ ấy, Khương Lăng được vây quanh đưa vào sảnh chính.
Vừa vào đến nơi, mùi hoa thơm ngát ập vào mũi. Trên bàn trực ban bày sáu
chậu hoa tươi tắn: nguyệt quế hồng, đỏ; tulip vàng, tím. Ánh nắng chiếu vào
làm những đóa hoa rung rinh trong gió nhẹ, khiến sảnh đồn vốn nghiêm túc
nay trở nên ấm áp và tràn đầy sức sống.
Nhìn qua cửa thông ra sân sau, Khương Lăng thấy sân được quét dọn sạch sẽ,
những chiếc xe đạp xếp gọn gàng. Hành lang tầng hai bày mấy chậu dành
dành trắng muốt nổi bật giữa đám lá xanh, tô điểm thêm nét thanh nhã cho
khu tập thể vốn đậm mùi khói lửa.
Nụ cười Khương Lăng càng thêm rạng rỡ. Cô vốn không thích làm phiền người
khác, nay thấy mọi người tất bật vì mình, cô cảm thấy chút áp lực, nhưng
không hề khó chịu. Dường như có thứ gì đó đè lên vai khiến bước chân chậm
lại, nhưng mỗi bước đi lại vững vàng và kiên định hơn.
Hóa ra, mọi sự cho đi đều được ghi nhận. Hóa ra, những người cô từng giúp đỡ
đều khắc ghi trong lòng. Trái tim từng tan nát qua hai kiếp người giờ đây như
được ngâm trong nước ấm, bồng bềnh hạnh phúc.
Sở trưởng Diêu bưng ca trà đặc từ văn phòng đi ra, cười nói:
“Hôm nay cô sẽ vất vả đấy. Phóng viên báo buổi sáng, nhật báo và đài truyền
hình chiều nay sẽ đến phỏng vấn. Họ muốn chứng kiến khoảnh khắc đoàn tụ
cảm động của gia đình cô”
Thấy nụ cười trên môi Khương Lăng cứng lại, Sở trưởng Diêu vội bổ sung:
“Yên tâm, yên tâm. Công an tỉnh đã chỉ đạo rồi, vụ án Thanh Thạch Trấn cô
phá gây tiếng vang lớn. Để tránh bị kẻ xấu để ý, cuộc phỏng vấn này tuân thủ
nguyên tắc: Không lộ mặt, dùng tên giả”
Thư Sách
Khương Lăng đứng nghiêm, chào theo điều lệnh:
“Rõ! Cảm ơn sự quan tâm của tổ chức”
Sở trưởng Diêu nhìn cô gái đứng thẳng như cây trúc, ánh mắt tràn đầy sự hài
lòng của bậc cha chú. Hồi tháng Bảy năm ngoái cô đến nhận việc, ông còn lo
cô hướng nội khó hòa nhập, không ngờ cô trưởng thành nhanh thế. Không chỉ
dẫn dắt đồng nghiệp phá án, đăng luận văn mà còn được lòng mọi người.
Ông biết đồn công an nhỏ bé này không giữ chân cô mãi được, nhưng giờ phút
này, ông muốn làm chút gì đó cho cô. Hy vọng sau này khi đứng trên đỉnh cao
sự nghiệp, cô vẫn nhớ về trạm dừng chân đầu tiên – đồn công an Kim Ô Lộ.
“Lần này để tìm bố mẹ cho cô, báo chí đã đăng tin tìm người, đài truyền hình
phát sóng liên tục, phòng tuyên truyền nhận được cả trăm thư từ người dân
cung cấp manh mối. Giờ cô tìm được người thân, cần phải tuyên truyền thật
tốt. Đây là minh chứng cho tình người, cũng là đòn đánh mạnh vào nạn buôn
người. Vì thế, cô hãy nghiêm túc với cuộc phỏng vấn này”
Khương Lăng gật đầu: “Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Sở trưởng Diêu dặn dò xong, vui vẻ uống ngụm trà, ngâm nga điệu hát dân
gian rồi lên lầu.
Khương Lăng nhìn những người vây quanh mình, bỗng thấy không khí trong
sảnh hơi loãng. Cô quay sang Lương Cửu Thiện:
“Hôm nay em không đi học à?”
Hiểu ý Khương Lăng không thích đông người, Lương Cửu Thiện cười hì hì:
“Chị Lăng, em té đây. Về ôn bài tiếp, đảm bảo thi tốt”
Cuối tháng Tư rồi, tháng Bảy Lương Thất Xảo thi đại học, tháng Sáu Lương Cửu
Thiện thi cấp ba, bài vở rất nặng. Hôm nay nghe tin bà nội và em gái Khương
Lăng đến, hai chị em mới xin nghỉ một tiết để đến chúc mừng.
Khương Lăng hỏi Lương Thất Xảo:
“Đăng ký nguyện vọng chưa?”
Lương Thất Xảo cười tươi rói:
“Rồi chị. Em định thi Sư phạm tỉnh, sau này làm giáo viên”
Dừng một chút, cô bé nói to đầy kiên định: “Em sẽ cố gắng làm một giáo viên
tốt”
Còn hai câu nữa Lương Thất Xảo giấu trong lòng: Em muốn trở thành người
như chị Lăng. Em sẽ trở thành ánh sáng soi rọi tương lai cho lũ trẻ.