Ngụy Trường Phong đăm chiêu suy nghĩ.
Lương Cửu Thiện đã đến đồn công an báo án lần thứ ba. Hai lần hòa giải trước,
dù hai bên đã bắt tay làm hòa, Tiền Đại Vinh cũng đã ký giấy cam đoan, nhưng
cậu ta vẫn chứng nào tật nấy. Điều này khiến Ngụy Trường Phong cảm thấy vô
cùng bất lực.
Khương Lăng đã chủ động nhận việc, nhìn phản ứng của cô lại rất thành thạo
và bài bản, vậy thì ngại gì mà không cho người mới một cơ hội thể hiện?
Nghĩ đến đây, Ngụy Trường Phong gật đầu: “Được, vậy em tiếp tục đi” Dứt lời,
anh đóng cửa đi ra ngoài, không thèm liếc nhìn Tiền Kiến Thiết lấy một cái.
Tiền Kiến Thiết vừa định mách lẻo thì bị ngó lơ, cảm thấy mất mặt vô cùng,
đành ỉu xìu ngồi lại xuống ghế.
Bị Ngụy Trường Phong cắt ngang, Triệu Diễm Hồng cũng chẳng còn sức mà
cãi nhau nữa, hừ lạnh một tiếng rồi ngậm miệng.
Khương Lăng lạnh nhạt hỏi: “Cãi xong chưa?”
Tiền Kiến Thiết đành đáp: “Xong rồi”
Khương Lăng: “Không, tiếp tục cãi đi”
Tiền Kiến Thiết không dám tin ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Khương Lăng.
Cô bình thản nói: “Các người cãi nhau vô số lần rồi đúng không? Vấn đề đã giải
quyết được chưa?”
Vành mắt Triệu Diễm Hồng đỏ hoe: “Chưa”
Vì chuyện Tiền Kiến Thiết nuôi bồ nhí bên ngoài, bà ta không biết đã cãi nhau
với ông ta bao nhiêu lần, nhưng căn bản không giải quyết được gì. Về sau, Tiền
Kiến Thiết thậm chí còn làm tới, cả tuần mới về nhà một lần vào chủ nhật để
thăm con.
Khương Lăng nói: “Vậy thì cứ ở đây cãi nhau tiếp đi, cho đến khi nào giải quyết
xong vấn đề mới thôi”
“Không không không, chúng tôi không cãi nữa đâu. Đây là mâu thuẫn vợ
chồng, chúng tôi tự về nhà đóng cửa bảo nhau. Cảnh sát Khương, chúng ta
quay lại giải quyết chuyện bọn trẻ đi” Tiền Kiến Thiết thực sự sợ cô cảnh sát
này rồi. Phòng thẩm vấn vừa bí vừa nóng, ngồi thêm lúc nữa khéo ông ta cảm
nắng mất, còn tâm trạng đâu mà cãi vã?
Khương Lăng cười lạnh: “Ông nghĩ đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ vợ chồng sao?
Sai rồi! Đó mới chính là nguyên nhân gốc rễ khiến Tiền Đại Vinh không ngừng
gây chuyện”
Khương Lăng chỉ tay vào Tiền Đại Vinh: “Thấy chưa? Đứa con mà các người
dạy dỗ đấy: chán học, nghiện phim ảnh đồi trụy bạo lực, lập băng nhóm trong
trường, bắt nạt bạn học trong thời gian dài, dùng lời lẽ xúc phạm bạn nữ.
Từng việc từng việc, đều là mầm tai họa do chính các người gieo rắc!”
Vợ chồng Tiền Kiến Thiết nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Tiền Kiến Thiết gượng cười: “Cảnh sát Khương, chắc. chắc không nghiêm
trọng thế đâu nhỉ? Thằng Vinh nhà tôi vẫn còn trẻ con, trước đây do chúng tôi
lơ là, sau này từ từ dạy bảo là được mà”
Triệu Diễm Hồng dù sao cũng là mẹ, lần đầu tiên nghe con trai nói ra những
uất ức trong lòng, bà ta đau xót vô cùng, lập tức hứa hẹn: “Sau này. sau này
tôi bỏ đánh bài, ngày nào cũng sẽ đến cổng trường đón nó về” Bà ta nghĩ,
mấy quán chiếu phim toàn thành phần bất hảo, tuyệt đối không thể để những
thứ đó hại con mình nữa.
Thấy vợ chịu xuống nước, Tiền Kiến Thiết cũng thấy hối hận. Dù sao Tiền Đại
Vinh cũng là con trai duy nhất, ông ta không nên suốt ngày cặp kè bên ngoài
mà bỏ bê con cái.
Ông ta thở dài: “Được rồi, thế để tôi đi đón con cùng bà”
Khương Lăng nói với giọng thấm thía: “Cây hư tại gốc. Hành vi lệch lạc của
Tiền Đại Vinh bắt nguồn từ chính gia đình. Hy vọng các người thực sự coi
trọng vấn đề này, kẻo sau này hối hận không kịp”
Thấy vợ chồng họ Tiền đã mất hết vẻ kiêu ngạo ban đầu, Khương Lăng lúc này
mới quay sang xử lý Tiền Đại Vinh:
“Có lỗi thì phải nhận, có tội thì phải phạt. Mỗi cuối tuần, cậu phải đến trình
diện tại Tổ dân phố, tham gia lao động công ích hai giờ, có làm được không?”
“Được ạ” Đến bố mẹ còn phải nhận thua, Tiền Đại Vinh nào dám nói không.
Khương Lăng tiếp tục: “Lương Cửu Thiện bị thương tích nhẹ, tiền thuốc men
do gia đình cậu chi trả, có đồng ý không?”
Tiền Kiến Thiết gật đầu lia lịa: “Đồng ý, đồng ý. Lát nữa tôi sẽ đưa cháu nó đến
bệnh viện nhà máy khám, mọi chi phí tôi chịu hết”
Thư Sách
Khương Lăng: “Lát nữa chúng tôi sẽ làm việc với nhà trường, yêu cầu giáo viên
lập một tổ giám sát hành vi của Tiền Đại Vinh. Nếu phát hiện bất thường sẽ
báo ngay cho nhà trường và đồn công an. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ kiểm tra
đột xuất, nếu phát hiện Tiền Đại Vinh bắt nạt Lương Cửu Thiện hoặc xúc
phạm Lương Thất Xảo, thì”
Không đợi Khương Lăng nói hết, Tiền Kiến Thiết đã thề thốt đảm bảo: “Sẽ
không, tuyệt đối sẽ không. Nếu thằng Vinh còn tái phạm, tôi sẽ cho nó chuyển
trường ngay, tống vào trường nội trú quản thúc. Đảm bảo không để ảnh hưởng
đến việc học và cuộc sống của chị em cháu Lương nữa”
Lời đã nói đến nước này, Khương Lăng quay sang chị em họ Lương, giọng dịu
dàng hẳn: “Hai em thấy kết quả hòa giải như vậy có được không?”
Trong mắt Lương Thất Xảo ngập nước, nhưng khóe môi đã nở nụ cười: “Được
ạ”
Đôi mắt Lương Cửu Thiện sáng lấp lánh như sao trời: “Chị cảnh sát Khương,
chúng em nghe theo chị!”
Vụ hòa giải giữa Tiền Đại Vinh và Lương Cửu Thiện cuối cùng cũng kết thúc
êm đẹp, Lý Chấn Lương thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, họ gặp ngay nhóm của Ngụy Trường Phong
vừa làm xong thủ tục lập án vụ cướp giật.
Lý Chấn Lương cười tít mắt, vỗ vỗ vào tập hồ sơ gồm biên bản hòa giải đã ký
và giấy cam đoan của Tiền Đại Vinh: “Mọi người xem này! Đồng chí Tiểu
Khương vừa ra tay, nhà họ Tiền tắt đài luôn. Không chỉ bồi thường 1.700 đồng
mà thằng Tiền Đại Vinh còn ngoan ngoãn ký giấy cam đoan. Thái độ vợ chồng
Tiền Kiến Thiết thay đổi hẳn, hứa về nhà sẽ dạy con tử tế, tái phạm là cho
chuyển trường ngay”
Ngụy Trường Phong xem kỹ biên bản, nhìn Khương Lăng với ánh mắt tán
thưởng: “Khá lắm, đúng là dân trường cảnh sát có khác, công tác hòa giải làm
rất tốt”
Hai cảnh sát hình sự đứng cạnh là Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ cũng giơ ngón cái
với Khương Lăng: “Đồng chí Tiểu Khương, làm đẹp lắm”
Một cơn gió nóng thổi qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng.
Khương Lăng quay đầu nhìn hai chậu hoa nhài đặt cuối hành lang, bình thản
đáp: “Hòa giải chỉ là bước đầu thôi”
Lưu Hạo Nhiên là một chàng béo có khuôn mặt tròn phúc hậu, về đồn được ba
năm, tính tình hơi bộp chộp. Cậu tò mò hỏi: “Chẳng phải xong rồi sao?”
Khương Lăng đưa cho Ngụy Trường Phong một cuốn sổ tay, nghiêm túc giải
thích: “Ở đại học tôi chuyên tu về Tâm lý học tội phạm. Đây là bản đánh giá
tâm lý tội phạm đối với Tiền Đại Vinh, kết luận là”
Cô dừng lại một chút, giọng trầm xuống: “Tiền Đại Vinh có khả năng phạm tội
tình dục rất cao. Lương Thất Xảo đang gặp nguy hiểm”
Ngụy Trường Phong lật xem cuốn sổ của Khương Lăng. Trang đầu tiên viết:
7-cay-hu-tai-gochtml]
> HỒ SƠ ĐÁNH GIÁ TÂM LÝ TỘI PHẠM – ĐỒN CÔNG AN ĐƯỜNG KIM Ô
> Tóm tắt vụ việc: Vụ án bạo lực học đường tại trường con em Nhà máy dệt
(Tháng 9/1993)
> Mã số: JW-1993-09
> Đối tượng đánh giá: Tiền Đại Vinh (Nam, 15 tuổi, học sinh lớp 9)
> Người đánh giá: Khương Lăng
> Ghi chú đặc biệt: Theo dõi hàng tuần.
>
Chữ viết trong sổ nắn nót, thanh tú nhưng dứt khoát. Ngụy Trường Phong cùng
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ chụm đầu vào xem, ai nấy đều trầm trồ.
“Chữ đẹp quá, ngày xưa đi học chắc Tiểu Khương là học sinh giỏi rồi”
“Làm đánh giá mà cũng có bìa với mã số, chuyên nghiệp thật”
“Đánh giá tâm lý tội phạm, nghe cái tên đã thấy ‘oách’ rồi, đúng là dân được
đào tạo bài bản”
Lật tiếp ra sau, nội dung được phân loại rõ ràng: “Thu thập thông tin cơ bản”,
“Phân tích động cơ phạm tội”, “Quan sát mô hình hành vi”.
Mấy mục này Ngụy Trường Phong đều hiểu, nhưng những bảng biểu chi tiết,
sơ đồ cửu cung, biểu đồ liên hệ bên trong khiến anh hoa cả mắt. Xuất thân là
bộ đội chuyển ngành, làm cảnh sát dựa vào kinh nghiệm thực chiến là chính,
anh hỏi thẳng: “Nói tóm lại, kết luận của cô là gì?”
Khương Lăng biết vào thập niên 90, lĩnh vực hình sự chưa thực sự coi trọng
đánh giá tâm lý tội phạm. Những gì cô viết đều dựa trên lý thuyết chuyên
sâu của thời đại sau, người bình thường khó mà hiểu hết được.
Cô chỉ vào mấy dòng chữ trong sổ, nói: “Chỗ này, dấu hiệu bị thương tổn ám
chỉ Lương Thất Xảo. Cô bé ăn mặc kín đáo, ngại để lộ da thịt. Tôi đã kiểm tra
cánh tay cô bé, toàn là vết sẹo do móng tay cào cấu, vết máu loang lổ, nông
sâu không đều, vết mới đè lên vết cũ. Đây là phản ứng stress sau khi gặp phải
sự xâm hại mang tính chất tình dục”
Ngụy Trường Phong thốt lên: “A! Là do Tiền Đại Vinh làm?”
Khương Lăng gật đầu: “Đúng vậy. Tôi đã lựa lời hỏi riêng, cô bé nói Tiền Đại
Vinh không chỉ quấy rối bằng lời nói mà còn nhiều lần giở trò sàm sỡ trên
đường đi học về. Lương Thất Xảo còn nhỏ, lại không có mẹ chỉ bảo, chỉ biết tự
dằn vặt bản thân, dẫn đến hành vi tự làm đau mình”
Còn một số điều Khương Lăng chưa nói ra.
Thực ra, không chỉ cánh tay, trên ngực Lương Thất Xảo cũng có nhiều vết
sẹo. Thiếu nữ 18 tuổi đang độ trăng tròn, Lương Thất Xảo lại căm ghét chính
cơ thể nảy nở của mình. Đối mặt với sự quấy rối của Tiền Đại Vinh, vì xấu hổ
không dám nói với ai, cô chọn cách làm đau bản thân để giải tỏa. Đêm xuống,
cô cào cấu vào những nơi bị Tiền Đại Vinh chạm vào như cánh tay, ngực, cho
đến khi máu chảy đầm đìa mới chịu dừng tay.
Lý Chấn Lương gãi đầu: “Sao em phát hiện ra Lương Thất Xảo có vết thương?”
Khương Lăng nhìn anh: “Lúc Lương Cửu Thiện nắm tay chị gái, người cô bé
cứng đờ lại, có biểu hiện né tránh về mặt tâm lý rất rõ ràng”
Lý Chấn Lương hồi tưởng mãi mà không nhớ ra chi tiết đó, đành cảm thán:
“Quả nhiên phụ nữ vẫn tinh tế hơn. Khả năng quan sát của Tiểu Khương tuyệt
thật!”
Khương Lăng không để tâm đến lời khen, cô tiếp tục chỉ vào cuốn sổ: “Về động
cơ phạm tội tình dục của Tiền Đại Vinh, hãy nhìn vào đây. Theo cơ chế
chuyển dịch, chỉ số thiếu hụt hình tượng người mẹ ở mức cao (3 sao), nhận
thức lệch lạc về quyền lực của người cha (3 sao). Động cơ phạm tội của Tiền
Đại Vinh có khả năng xuất phát từ ảo tưởng quyền lực. Xét về hệ số ô nhiễm
văn hóa, cậu ta tiếp xúc với phim ảnh đồi trụy hơn 3 giờ mỗi ngày. Bố cậu ta lại
ngoại tình, có thể suy đoán cậu ta có xu hướng bắt chước hành vi”
Mớ thuật ngữ chuyên ngành này khiến bốn người đàn ông ở đồn công an mắt
tròn mắt dẹt – tuy nghe không hiểu lắm nhưng cảm giác rất “nguy hiểm”.
Khương Lăng nhận ra mình diễn đạt hơi hàn lâm, cô mím môi, đưa ra kết luận
trực diện: “Từ vụ án ở trại cải tạo thiếu niên Thượng Hải năm 1989, có thể
phỏng đoán: Trong vòng nửa năm tới, Tiền Đại Vinh sẽ thực hiện hành vi xâm
hại thực tế”
Lý Chấn Lương, Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy hai
chữ “bội phục” trong mắt nhau.
Ngụy Trường Phong nhìn Khương Lăng thật sâu, đúng là “kẻ sĩ ba ngày không
gặp, phải lau mắt mà nhìn”.
Bình thường Khương Lăng rất khép kín, cạy răng không nói nửa lời, đi ăn cơm
cũng chọn góc khuất ngồi để tránh gây chú ý. Nhưng hôm nay, cô không chỉ
chủ động nhận việc, hành động đâu ra đấy, già dặn kinh nghiệm, lại còn sẵn
sàng chia sẻ quá trình phân tích và kết quả với mọi người. Điều này thực sự
khiến anh bất ngờ.
Bất kể lý do gì khiến Khương Lăng bước ra khỏi vỏ ốc, Ngụy Trường Phong đều
rất mừng: “Phải can thiệp ngay lập tức, tuyệt đối không thể để dự đoán của em
thành sự thật. Khương Lăng, công tác tiếp theo của vụ Tiền Đại Vinh giao cho
em, em có làm được không?”
Khương Lăng đứng nghiêm, ngẩng cao đầu: “Rõ!”
Ngụy Trường Phong mỉm cười: “Tiểu Khương, chuyển sang tổ trọng án làm việc
đi”
Nói xong, anh ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung: “Công tác ở phòng hồ sơ vẫn
do em phụ trách”
Khương Lăng vẫn đứng thẳng tắp: “Rõ!”
Càng nhìn Khương Lăng, Ngụy Trường Phong càng thích cái tính cách dứt
khoát này. Anh định giơ tay vỗ vai cô động viên thì bị Lý Chấn Lương kéo lại:
“Lão Ngụy, tay anh mạnh lắm, nhẹ nhẹ thôi” Lý Chấn Lương nhớ Khương Lăng
không thích người khác chạm vào mình nên cảm thấy có trách nhiệm phải che
chắn cho cô.
Ngụy Trường Phong nhìn bàn tay thô kệch của mình, lại nhìn vóc dáng mảnh
khảnh của Khương Lăng, bèn nói với Lý Chấn Lương: “Sau này đi hiện trường,
cậu với Tiểu Khương một tổ”
Lý Chấn Lương bình thường hay lo mảng địa bàn dân cư, cũng coi như nhân sự
cơ động của tổ trọng án, anh rất vui vẻ nhận lời: “Được thôi, sau này tôi và Tiểu
Khương là một cặp bài trùng”
Tổ hành động hai người Khương Lăng và Lý Chấn Lương nhanh chóng có
chuyến đi thực địa đầu tiên.
Ngày hôm sau, 11 tháng 9, thứ Bảy.
Thời đó chưa có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, trường con em nhà máy dệt
vẫn học bình thường vào thứ Bảy.
Dây thường xuân cành lá sum suê bò kín đầu hồi khu giảng đường.
“Reng reng reng” Tiếng chuông báo hết tiết vừa dứt, học sinh ùa ra khỏi lớp,
tràn ngập hành lang trong tiếng cười đùa.
Khương Lăng theo thói quen định móc điện thoại ra xem giờ, nhưng sực nhớ
đây là năm 1993, điện thoại di động là thứ xa xỉ chưa phổ biến. Phải mua cái
đồng hồ thôi, cô thầm nghĩ rồi quay sang Lý Chấn Lương: “Mấy giờ rồi anh?”
Lý Chấn Lương cúi nhìn chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải trên cổ tay: “11 giờ 40,
vừa hết tiết 4. Giờ đang tan học trưa, lát nữa chúng ta hẵng lên”
Sắp đến giờ hẹn với chủ nhiệm giáo vụ. Khương Lăng và Lý Chấn Lương đợi
mười phút cho sân trường vắng vẻ bớt rồi mới rảo bước tiến vào.
Nhà máy dệt Yến Thành là doanh nghiệp nhà nước lâu đời, công nhân hơn một
ngàn người. Hệ thống phúc lợi từ nhà trẻ, tiểu học đến trung học đều đầy đủ.
Trường con em nhà máy chỉ có một tòa nhà dạy học ba tầng, cấp 2 và cấp 3
học chung. Mỗi khối một tầng, sáu lớp của khối 9 và khối 12 nằm trên tầng 3.