Vì phải đến trường học nên Khương Lăng và Lý Chấn Lương đều mặc thường
phục.
Hai người đi lên tầng 3. Trên bảng tin cuối hành lang, dòng khẩu hiệu “Còn 301
ngày nữa là đến kỳ thi Đại học” được viết bằng phấn đỏ với cỡ chữ rất lớn, đập
ngay vào mắt.
Lý Chấn Lương lẩm bẩm: “Mới đầu năm học đã bắt đầu đếm ngược, có phải hơi
sớm quá không?”
“Không sớm đâu. Phải để học sinh cuối cấp vào guồng ngay từ bây giờ, nếu
không sẽ không kịp”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên. Chủ nhiệm giáo vụ Hoàng Khải Minh, tóc
đã hoa râm, ăn mặc chỉnh tề, bước ra từ một phòng học.
Lý Chấn Lương cười, tiến lên bắt tay ông: “Chào thầy Hoàng, nhà trường nắm
bắt tình hình nhanh nhạy thế là tốt quá”
Hoàng Khải Minh nhìn sang Khương Lăng: “Vị này là?”
Khương Lăng chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu: “Tôi là Khương Lăng”
Thấy cô giới thiệu quá ngắn gọn, Lý Chấn Lương vội bổ sung: “Cô ấy là Khương
Lăng, sinh viên trường cảnh sát mới được phân về đồn chúng tôi. Vụ án của
Tiền Đại Vinh do hai chúng tôi phụ trách”
Công tác tại trường con em nhà máy dệt hơn ba mươi năm, thầy Hoàng quá
quen mặt các cảnh sát khu vực. Ông đưa tay về phía Khương Lăng: “Cảnh sát
Khương trẻ quá nhỉ” Trong mắt ông, cô gái 20 tuổi này chẳng khác nào học trò
của mình.
Mi mắt Khương Lăng khẽ giật. Cô cố nén cảm giác khó chịu, vươn tay ra, chạm
nhẹ vào tay ông rồi rụt lại rất nhanh.
Trước đây, cô chọn làm nhân viên quản lý hồ sơ chính là để tránh phải tiếp xúc
với con người. Nhưng sống lại một đời, đã quyết tâm đi theo con đường hình
sự, cô bắt buộc phải thay đổi.
Thầy Hoàng làm nghề giáo lâu năm nên cũng không để ý sự rụt rè của Khương
Lăng, ông đi thẳng vào vấn đề:
“Hôm qua cảnh sát Ngụy đã trao đổi tình hình với tôi. Nhà trường rất coi trọng
việc này. Sáng nay tôi đã họp với giáo viên chủ nhiệm lớp 9/3 và 12/1, chọn ra
ba học sinh phẩm chất tốt để lập tổ giám sát, giao nhiệm vụ cho các em ấy để
mắt đến Tiền Đại Vinh”
Lý Chấn Lương nhìn sang Khương Lăng.
Khương Lăng mím chặt môi, ánh mắt lảng tránh, dừng lại trên những tấm ảnh
chân dung các nhà giáo dục, nhà khoa học treo dọc hành lang. Dù tự nhủ phải
khắc phục chứng sợ tiếp xúc cơ thể, nhưng thói quen khó bỏ, đầu ngón tay cô
vẫn nóng ran, thái dương giật thình thịch rất khó chịu.
Thấy Khương Lăng im lặng, Lý Chấn Lương lên tiếng: “Bố của Tiền Đại Vinh là
phó giám đốc nhà máy, nhà có tiền có quyền, nhưng cậu ta ở trường hạnh
kiểm không tốt, nhiều lần bắt nạt Lương Cửu Thiện. Đồn công an đã xử lý hai
lần nhưng chưa giải quyết triệt để. Hy vọng lần này nhà trường thực sự mạnh
tay. Dù sao cảnh sát chúng tôi thiên về trừng phạt, còn giáo dục uốn nắn vẫn
phải dựa vào nhà trường là chính”
Sắc mặt thầy Hoàng trầm xuống.
Học sinh gây họa để công an phải tìm đến tận trường, điều này khiến ông cảm
thấy rất mất mặt.
Nhưng khổ nỗi, Phó giám đốc Tiền nắm quyền hậu cần, kinh phí của trường
đều phải qua tay ông ta ký duyệt. Ban giám hiệu nhà trường rất nể nang, thậm
chí lấy lòng ông ta, nhiều lần dặn dò giáo viên phải “chiếu cố” Tiền Đại Vinh.
Chính vì thế, dù Tiền Đại Vinh quậy phá ở trường, nhưng mọi việc đều được xử
lý theo kiểu “giơ cao đánh khẽ”.
Thầy Hoàng vốn rất bất mãn việc ban giám hiệu can thiệp vào chuyên môn
giáo dục, nhưng ông sắp về hưu, không muốn gây chuyện thị phi nên đành im
lặng.
Nay cảnh sát đã tìm đến tận nơi, ông không nhịn được mà buông lời than thở:
“Đúng thế, loại học sinh cá biệt như Tiền Đại Vinh lẽ ra phải kỷ luật nghiêm
khắc. Nhưng đây là trường con em trong ngành, Giám đốc Tiền quyền cao
chức trọng, lãnh đạo nhà trường đã lên tiếng bảo lãnh thì tôi biết làm sao?”
Trong lúc Lý Chấn Lương trò chuyện với thầy Hoàng, Khương Lăng tranh thủ
điều hòa lại nhịp thở, cố gắng quên đi cảm giác bỏng rát ở đầu ngón tay. Vài
phút sau, cô dần bình thường trở lại.
Nghe thầy Hoàng phân bua, Khương Lăng nói: “Theo đánh giá của tôi, Tiền
Đại Vinh không chỉ có khuynh hướng bạo lực mà còn có khuynh hướng phạm
tội tình dục. Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn kiểm tra kỹ hơn các vật dụng
của cậu ta ở trường để tránh bi kịch xảy ra”
Thầy Hoàng sững sờ: “Phạm tội tình dục? Không. không thể nào! Nó mới
mười lăm tuổi”
Khương Lăng lắc đầu: “Tội phạm không phân biệt tuổi tác. Cậu ta thường
xuyên quấy rối Lương Thất Xảo bằng lời nói và cả hành động. Lương Thất Xảo
đã bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng, dẫn đến hành vi tự làm đau bản thân”
Nghe đến đây, thầy Hoàng giận tím mặt: “Vô sỉ! Quá vô sỉ! Các đồng chí yên
tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm. Lương Thất Xảo học rất khá, năm
nay chắc chắn đỗ đại học trọng điểm, là niềm hy vọng của trường, không thể
để thằng Tiền Đại Vinh hủy hoại con bé được”
Cam kết xong, thầy Hoàng vừa dẫn đường vừa nói: “Đi! Tôi đưa các đồng chí
đến lớp 9/3.”
C
“Đây là chỗ ngồi của Tiền Đại Vinh” Thầy Hoàng gập ngón tay, gõ mạnh xuống
mặt bàn gỗ ở dãy thứ ba.
Vì buổi chiều còn tiết học nên sách vở và đồ dùng của học sinh vẫn để trong
ngăn bàn. Ngăn bàn của Tiền Đại Vinh rất bừa bộn. Một chiếc hộp bút bằng
sắt tây đóng không chặt bị chấn động bung nắp, để lộ một nửa chiếc dây buộc
tóc màu hồng đã phai màu.
Khương Lăng chú ý thấy bên cạnh hộp bút có khắc hai con số xiêu vẹo: một số
“7”, một số “9”. Vết khắc sâu hoắm như được rạch bằng đầu nhọn com-pa, rãnh
khắc còn đọng lại vết mực xanh.
Số “7” được khoanh tròn trang trọng. Số “9” bị gạch chéo một dấu “X” to tướng.
Liên tưởng đến hai cái tên Thất Xảo (7) và Cửu Thiện (9), Khương Lăng và Lý
Chấn Lương nhìn nhau, đồng thời đeo găng tay trắng vào.
Khương Lăng mở hộp bút ra, đặt chiếc dây buộc tóc màu hồng vào vị trí dễ
thấy nhất.
Thiết bị quý giá nhất của đồn công an Kim Ô – chiếc máy ảnh hiệu Hải Âu
đang treo trên cổ Khương Lăng được đưa lên, cô bắt đầu chụp ảnh tư liệu.
Lý Chấn Lương cúi xuống lục soát trong ngăn bàn.
Đầu tiên, anh lôi ra hai cuốn tạp chí Câu Chuyện, sau đó rút ra một cuốn vở
viết tay. Vừa mở ra, đập vào mắt là những lời lẽ dâm tục, nét chữ nguệch
ngoạc như gà bới. Kinh tởm hơn, kẹp giữa những trang giấy ố vàng là vài sợi
lông xoăn tít trông rất buồn nôn.
Khương Lăng lạnh lùng chụp lại tất cả.
“Học sinh bây giờ! Học sinh bây giờ. quá thể! Thật là quá thể!” Thầy Hoàng
đứng bên cạnh nhìn thấy mà đỏ mặt tía tai, miệng lẩm bẩm không ngớt vì tức
giận.
Lý Chấn Lương tiếp tục lôi ra một chiếc hộp kẹo bằng thiếc.
Hộp hình tròn, bên trên in chữ tiếng Anh và hoa văn cầu kỳ.
Vừa mở nắp hộp, một mùi lạ xộc lên. Bên trong thế mà lại chứa mấy chiếc
quần lót nữ, trên vải còn dính những vệt màu trắng đục khô cứng.
Vừa nhìn thấy cảnh này, thầy Hoàng xấu hổ đến mức quay mặt đi chỗ khác,
không dám nhìn thêm.
Khương Lăng giơ chiếc hộp lên trước ánh sáng từ cửa sổ. Trên mép hộp láng
một lớp dầu mỡ mỏng in đầy dấu vân tay, chứng tỏ chiếc hộp này thường
xuyên được chủ nhân lấy ra vuốt ve, ngắm nghía.
Ở độ tuổi này mà nam sinh lại sưu tầm đồ lót nữ, đây rất có thể là biểu hiện
của tâm lý lệch lạc. Theo lý thuyết tội phạm học về “hành vi trộm cắp do ái
vật”, thanh thiếu niên 15 tuổi có hành vi này thường liên quan đến sự thiếu hụt
tình cảm hoặc phản kháng lại quyền uy. Tiền Đại Vinh gia cảnh khá giả nhưng
bố ngoại tình, mẹ nghiện cờ bạc, cấu trúc gia đình lỏng lẻo này dễ khiến đứa
trẻ nảy sinh tâm lý “bù đắp thái quá”.
Lý Chấn Lương lôi ra thêm một đống sách giáo khoa bẩn thỉu. Tùy tiện mở một
cuốn sách Toán, ngay lề trang sách là những hình vẽ phụ nữ khỏa thân bằng
bút đỏ, các bộ phận nhạy cảm như ngực, mông được tô vẽ phóng đại một
cách thô thiển.
Lý Chấn Lương có thể tưởng tượng ra cảnh Tiền Đại Vinh vừa vẽ bậy vừa chảy
nước miếng, anh không khỏi tặc lưỡi lắc đầu: “Cái thằng Tiền Đại Vinh này,
đúng là hết thuốc chữa”
8-truong-con-em-nha-mayhtml]
Sau khi chụp ảnh và thu thập xong bằng chứng, thầy Hoàng đứng một bên, vai
sụp xuống, trông già đi vài tuổi: “Xin lỗi các đồng chí, là do giáo viên chúng tôi
sơ suất. Thằng bé Tiền Đại Vinh này. thực sự hỏng mất rồi”
Lý Chấn Lương vỗ vai ông an ủi: “Thầy Hoàng, thầy đừng tự trách. Cái cây này
đã mọc nghiêng từ gốc rồi, chỉ hy vọng chúng ta còn kịp nắn chỉnh trước khi
nó đổ ập xuống gây họa”
Có kịp không? Thực ra chính Lý Chấn Lương cũng không dám chắc.
Khương Lăng từng kể về vụ án ở trại giáo dưỡng Thượng Hải năm 1989. Thiếu
niên phạm tội hiếp dâm đó, từ lúc bắt đầu trộm đồ lót, đến nhìn trộm, rồi đến
thực hiện hành vi phạm tội, chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa năm.
Tiền Đại Vinh đã trộm đồ lót, đã quấy rối Lương Thất Xảo. Hắn đã hoàn thành
hai bước quan trọng nhất. Liệu hắn có bước sang bước thứ ba không? Rất khó
nói.
Hoàn thành việc điều tra tại trường, Lý Chấn Lương và Khương Lăng cáo từ ra
về.
Trên đường đi, Lý Chấn Lương khẽ hỏi: “Tiểu Khương, em nghĩ thằng Tiền Đại
Vinh có sửa đổi được không?”
Khương Lăng im lặng.
Lý Chấn Lương vẫn chưa từ bỏ hy vọng: “Nó mới mười lăm tuổi, tính cách còn
uốn nắn được, nếu quản giáo sớm chắc không sao đâu nhỉ?”
Khương Lăng nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước tuyết tan nhưng lại toát
lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Nói thật, Khương Lăng chẳng có chút thiện cảm nào với gia đình họ Tiền.
Tiền Đại Vinh cưỡng bức Lương Thất Xảo. Tiền Kiến Thiết dùng tiền ép nạn
nhân hòa giải. Triệu Diễm Hồng tung tin đồn nhảm hủy hoại thanh danh cô
gái. Cả nhà bọn họ hợp sức đẩy một thiếu nữ đang độ xuân thì vào chỗ chết.
Một gia đình như vậy, có đáng được cứu vớt không?
Lý Chấn Lương là người hiền lành, anh thực tâm muốn cải tạo Tiền Đại Vinh,
nhưng ánh mắt sắc lạnh của Khương Lăng khiến anh chột dạ.
Thư Sách
Anh ngoái lại nhìn ngôi trường ngập tràn ánh nắng, dòng khẩu hiệu ” Ngũ
giảng tứ mỹ tam nhiệt ái” ” sơn trên tường vẫn rõ mồn một. Anh thở dài: “Nếu
giáo dục nhà trường thực sự khiến mọi học sinh đều ngoan ngoãn, hiểu
chuyện thì làm gì có những đứa như Tiền Đại Vinh?”
Hình ảnh Lương Cửu Thiện ngẩn ngơ dựa vào tường nhà tù hiện lên trong đầu
Khương Lăng. Cô lạnh lùng nói:
“Giáo dục là ngọn đuốc soi sáng những nếp gấp tăm tối của lòng người.
Nhưng có những kẻ, xứng đáng bị ngọn đuốc ấy thiêu rụi”
Sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô khiến Lý Chấn Lương sững sờ. Nghĩ đến
hoàn cảnh mồ côi của cô, ánh mắt anh ánh lên vẻ thương cảm: “À. Tiểu
Khương này, có phải em từng gặp chuyện gì không vui không? Anh thấy là, có
chuyện gì cứ nói ra, phải tin tưởng vào tập thể chứ. Đồn mình năm nào cũng
được bầu là tập thể ấm áp nhất cục đấy, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ em
mà”
Khương Lăng dở khóc dở cười trước sự quan tâm thái quá của anh.
Kiếp trước cô làm cô nhi hơn 50 năm, đã quen độc lai độc vãng. Sao năm xưa
cô không nhận ra các đồng nghiệp ở đồn Kim Ô lại đáng yêu thế nhỉ?
“Tôi không sao. Ý tôi là, muốn cải tạo Tiền Đại Vinh, chỉ dùng biện pháp mưa
thuận gió hòa là không đủ, phải dùng đến biện pháp mạnh như sấm sét”
Lý Chấn Lương gật đầu lia lịa: “Phải phải, đúng là phải như thế”
Ngày 12 tháng 9, thứ Hai.
Giờ ngọ, khu tập thể cán bộ nhà máy dệt thơm lừng mùi cơm trưa.
Khương Lăng và Lý Chấn Lương vẫn mặc thường phục, cùng đi vào tòa nhà 5
tầng, cầu thang số 2, nằm ngay cạnh vườn hoa phía Đông. Khu này toàn lãnh
đạo nhà máy và chuyên gia cao cấp ở, diện tích căn hộ lớn, vị trí đẹp, nên công
nhân thường gọi đùa là “Lầu Lãnh đạo”.
Nhà Tiền Kiến Thiết ở tầng 3. Sàn nhà lát đá cẩm thạch hoa văn cầu kỳ, đèn
chùm pha lê rực rỡ, nội thất toàn gỗ gụ. Tuy phong cách Đông Tây kết hợp hơi
lộn xộn nhưng nhìn qua là biết cực kỳ xa hoa, tốn không ít tiền của.
Nhận được điện thoại báo cảnh sát sẽ đến kiểm tra đột xuất vào buổi trưa, vợ
chồng Tiền Kiến Thiết trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải gượng cười đón
tiếp.
Khương Lăng không nói một lời thừa thãi, trực tiếp lấy ra xấp ảnh chụp, rải
từng tấm lên bàn trà cho hai vợ chồng xem.
Hộp bút khắc số 7 và 9 bị gạch chéo; dây buộc tóc của con gái; cuốn sổ tay ố
vàng ghi chép đồi trụy; chiếc hộp sắt đựng đồ lót nữ dính đầy vết bẩn.
Tiền Kiến Thiết và Triệu Diễm Hồng càng xem càng kinh hãi, mặt cắt không
còn giọt máu.
Lý Chấn Lương vỗ tay lên xấp ảnh: “Những thứ này, hai vị giải thích thế nào?”
Hai vợ chồng cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, im lặng không nói một lời.
Lý Chấn Lương không ngờ thái độ của họ lại dửng dưng như vậy.
Thấy con trai đi vào con đường lệch lạc, chẳng phải bố mẹ nên phẫn nộ, xấu
hổ hay tự trách như thầy Hoàng sao? Tại sao phản ứng của họ lại thờ ơ đến
thế?
Một lúc lâu sau, Tiền Kiến Thiết mới lầm bầm: “Giải thích thế nào à? Thì. thì
phải dạy dỗ lại nó chứ sao”
Lý Chấn Lương nhíu mày truy vấn: “Hai ngày trước các vị đã cam kết sẽ giáo
dục Tiền Đại Vinh, kết quả thực hiện thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Tiền Kiến Thiết chán nản vô cùng. Bình thường ông ta
chỉ lo kiếm tiền, ít khi quan tâm con cái, có chuyện thì mới ra mặt giải quyết.
Hai ngày trước từ đồn công an về, ông ta định dùng vũ lực dạy con một trận. Ai
ngờ thằng con trai to xác giật phắt cái chổi lông gà trên tay ông ta bẻ gãy đôi,
trừng mắt nhìn lại khiến ông ta mất sạch uy quyền của người cha.
Ông ta đưa tay vuốt cái đầu hói lơ thơ tóc, thở dài: “Haizz. Con lớn cha mẹ
không quản được nữa rồi”
Ở đồn công an Tiền Đại Vinh còn ra vẻ khép nép, ai ngờ về nhà nó hiện nguyên
hình là con sói con hung hãn, chẳng coi bố ra gì.
Triệu Diễm Hồng ngồi bên cạnh, một bên má hơi sưng đỏ, khóe miệng nứt ra,
quầng mắt thâm tím, trông rất thảm hại. Bà ta nghiêng đầu nhìn cái tủ tivi
trong phòng khách, hồi lâu mới buông một câu:
“Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Chúng tôi hết cách”