Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 70: Trương Nguyên Cường 2



Sẵn sàng

Sau bữa cơm trưa, bốn người xuất phát đến Cục Công an thành phố.

Tại phòng thẩm vấn, Khương Lăng gặp lại Trần Mộ.

Sau khi bị cưỡng chế cai nghiện, sắc mặt Trần Mộ càng thêm tái nhợt, khuôn

mặt gầy gò sắc cạnh như dao gọt, nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn toát lên vẻ

quyến rũ chết người.

Hắn đứng ngồi không yên, cơ thể thi thoảng lại run lên bần bật. Đây là phản

ứng điển hình của giai đoạn đầu cai nghiện.

Buổi thẩm vấn bắt đầu.

Lý Chấn Lương yêu cầu Trần Mộ viết hai chữ “Phải” và “Không” xuống giấy, lặp

lại ba lần.

Trần Mộ cảm thấy khó hiểu nhưng không phản kháng, làm theo lời cảnh sát.

Khương Lăng nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Bị ánh mắt sắc lạnh của cô chiếu

tướng, Trần Mộ có chút chột dạ, hắn ngước lên đối diện với tầm mắt của cô,

trong đáy mắt thoáng hiện tia khiêu khích.

Khương Lăng thong thả nói: “Tiếp theo, tôi sẽ hỏi anh một số câu hỏi. Anh chỉ

cần trả lời là ‘Phải’ hoặc ‘Không’ bằng cách viết đáp án lên giấy. Nhớ kỹ, tôi hỏi

gì anh đáp nấy, chỉ cần viết đáp án, không cần nói thừa”

Lần đầu tiên trải qua kiểu thẩm vấn này, vẻ lười biếng hờ hững trên mặt Trần

Mộ dần chuyển sang thận trọng.

Khương Lăng hỏi: “Anh đã nghe rõ và sẽ làm theo yêu cầu của tôi chứ?”

Trần Mộ buột miệng trả lời: “Phải”

Lý Chấn Lương đẩy giấy bút trên bàn về phía hắn.

“Phiền phức thật!” Trần Mộ lầm bầm một câu, miễn cưỡng cầm bút viết chữ

“Phải”.

Khương Lăng hỏi: “Ứng Ngọc Hoa rất thích hoa, phải không?”

Trần Mộ không ngờ cô lại mở đầu bằng câu hỏi về Ứng Ngọc Hoa, hắn nhíu

mày, viết xuống giấy chữ “Phải”.

Khương Lăng hỏi: “Anh trai của Ứng Ngọc Hoa là cảnh sát, anh biết điều này

chứ?”

—— Phải.

Khương Lăng hỏi: “Anh sợ cảnh sát nên không dám công khai chuyện tình

cảm, đúng không?”

—— Không.

Chữ “Không” này mang theo chút hờn dỗi, nét bút cuối hất ngược lên, nét chữ

tùy tiện.

Là lời nói dối.

Khương Lăng hỏi: “Ứng Ngọc Hoa tự sát khiến anh rất áy náy, phải không?”

—— Phải.

Khương Lăng hỏi: “Anh sẽ vì Ứng Ngọc Hoa mà cai nghiện chứ?”

—— Phải.

Chữ “Phải” này rõ ràng khác biệt so với những chữ trước, nét chữ nghiêng ngả,

lực bút hời hợt.

Lại là lời nói dối.

Khương Lăng và Lý Chấn Lương trao đổi ánh mắt: Quả nhiên, Trần Mộ không

hề có ý nguyện cai nghiện mãnh liệt. Với thái độ này, hắn vĩnh viễn không thể

cai thành công.

Khương Lăng nheo mắt, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo: “Anh cố ý tiếp cận Ứng

Ngọc Hoa, đúng không?”

—— Không.

Lời nói dối.

Tốc độ câu hỏi của Khương Lăng bắt đầu nhanh hơn: “Anh rất yêu Ứng Ngọc

Hoa, phải không?”

—— Phải.

Nét bút do dự, ngập ngừng. Dù có yêu, cũng chẳng được bao nhiêu.

Khương Lăng hỏi: “Anh tiếp cận Ứng Ngọc Hoa là vì nhà cô ấy mở cửa hàng, có

điều kiện kinh tế, phải không?”

—— Không.

Nói thật.

Khương Lăng hỏi dồn: “Anh tiếp cận Ứng Ngọc Hoa là vì cô ấy có người anh

trai làm cảnh sát, đúng không?”

—— Không.

Lời nói dối.

Trần Mộ ngước mắt nhìn Khương Lăng, ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Hắn bắt đầu

cảnh giác.

Nữ cảnh sát trước mặt này, chỉ mới gặp một lần đã tóm hắn đi xét nghiệm

nước tiểu, giờ phút này ánh mắt cô ta lại như đèn pha soi rọi vào tận tâm can

hắn. Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Khương Lăng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trần Mộ tiếp cận Ứng Ngọc Hoa có mục đích rõ ràng. Có thể hắn có chút thích

cô, nhưng tuyệt đối không phải chân ái!

Trần Mộ tiếp cận Ứng Ngọc Hoa là vì Ứng Tùng Mậu? Tại sao lại muốn tiếp xúc

với người nhà cảnh sát? Hắn rốt cuộc có âm mưu gì?

Để tránh bứt dây động rừng, Khương Lăng không truy vấn tiếp hướng này mà

chuyển sang chi tiết về việc sử dụng ma túy.

“Anh bắt đầu hút ma túy từ tháng Hai năm nay, phải không?”

Trần Mộ cầm bút, hồi lâu không hạ xuống.

Khương Lăng cao giọng hỏi lại lần nữa.

Trần Mộ viết xuống một chữ:

—— Không.

Nói thật.

Khương Lăng nhíu mày. Trong nhật ký của Ứng Ngọc Hoa, loài hoa cát cánh

trắng xuất hiện vào tháng Hai, tại sao Trần Mộ lại phủ nhận?

Khương Lăng hỏi tiếp: “Sớm hơn tháng Hai, phải không?”

Trần Mộ ngẩng đầu nhìn Khương Lăng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:

“Mấy cái này là cô ta nói cho cô biết sao? Thật ra tôi bắt đầu từ cuối năm

ngoái, chỉ là trước đó vẫn luôn giấu cô ta thôi”

Lý Chấn Lương quát: “Hỏi cái gì đáp cái đó! Không cần nói nhiều”

Trần Mộ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi tưởng mấy người muốn biết rõ

hơn chứ”

Khương Lăng không bị hắn làm ảnh hưởng, tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên anh hút

ma túy là ở nơi công cộng, phải không?”

Trần Mộ viết xuống giấy:

—— Không.

Thư Sách

Lý Chấn Lương nhìn Khương Lăng, khẽ lắc đầu.

Hắn đang nói dối.

Khương Lăng đã điều tra trước quỹ đạo sinh hoạt của Trần Mộ. Hắn giỏi sửa

chữa đồ điện, ngoài việc nhận việc vặt trong khu tập thể, hắn còn thường

xuyên sửa chữa, bảo trì mạch điện cho các cửa hàng quanh nhà máy hóa chất.

Hắn rốt cuộc tiếp xúc với ma túy từ đâu? Điểm này rất đáng để đào sâu.

Lần đầu tiên hắn hút là ở nơi công cộng. Nơi nào khiến hắn to gan phóng túng

như vậy?

Khương Lăng tiếp tục: “Là ở cửa hàng anh thường đến sửa điện, phải không?”

Khóe miệng Trần Mộ nhếch lên tia giễu cợt, viết:

70-truong-nguyen-cuong-2.html]

—— Phải.

Rõ ràng là nói dối.

Khương Lăng đổi góc độ truy vấn: “Là ở tụ điểm ăn chơi, phải không?”

—— Không.

Vẫn là nói dối. Nếu là tụ điểm ăn chơi, Khương Lăng sẽ tiếp tục truy vấn cụ

thể.

“Ở sân trượt băng, phải không?”

“Ở quán karaoke, phải không?”

“Ở sàn nhảy, phải không?”

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra dồn dập, Khương Lăng vẫn nhìn chằm chằm

vào mắt Trần Mộ. Đó là một đôi mắt đẹp, to và sâu thẳm, đồng tử rõ ràng.

Khi tốc độ câu hỏi tăng lên, đồng tử Trần Mộ vẫn không thay đổi, cho đến khi

hai chữ “Sàn nhảy” xuất hiện, đồng tử hắn hơi co lại.

—— Đúng rồi!

Chính là sàn nhảy.

Sàn nhảy thập niên 90, hay còn gọi là phòng khiêu vũ Disco, chủ yếu là nhảy

nhót cuồng nhiệt kết hợp bán rượu, vàng thau lẫn lộn, an ninh khá phức tạp.

Cục cảnh sát đã ra quân chấn chỉnh nhiều lần, đội quét hoàng (chống mại

dâm) cũng xuất kích không ít, nhưng tệ nạn mại dâm, cờ bạc, ma túy vẫn cứ

như nấm sau mưa, cấm mãi không hết.

Khương Lăng lục soát trong trí nhớ tên các sàn nhảy quanh khu vực nhà máy

hóa chất.

“Ở sàn nhảy Tinh Quang, phải không?”

“Ở Vũ Động Truyền Kỳ, phải không?”

“Ở Mị Ảnh, phải không?”

Khi cái tên cuối cùng vừa thốt ra, Trần Mộ không ngồi yên được nữa, đập mạnh

cây bút xuống bàn: “Mấy người có ý gì hả? Hỏi nhanh như thế bố ai mà viết

kịp!”

Khương Lăng không hề bị hắn tác động, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Anh

là khách quen của sàn nhảy Mị Ảnh, phải không?”

Ánh mắt cô mang theo áp lực ghê người, cái đầu đang mê muội của Trần Mộ

bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn, trong mắt hắn lộ ra tia hoảng sợ.

—— Nữ cảnh sát này có độc à? Sao cái gì cô ta cũng biết thế?

Khương Lăng chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Mộ: “Ông chủ Mị

Ảnh họ Trương, tên Trương Nguyên Cường, 30 tuổi, con một. Hắn có quan hệ

rất tốt với anh, đúng không?”

“Cầu xin cô! Cho tôi”

Trần Mộ bỗng nhiên ôm đầu, toàn thân bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt nước

mũi giàn giụa, cả người trông như ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.

Lý Chấn Lương thở dài, nhìn Khương Lăng: “Hắn lên cơn vật thuốc rồi”

Trần Mộ ra nông nỗi này thì thẩm vấn tiếp thế nào được?

Khương Lăng cười lạnh: “Điều tra kỹ tên Trương Nguyên Cường này đi. Trần Mộ

có quan hệ không vừa với hắn đâu, ma túy của hắn cũng là do tên này cung

cấp”

Trần Mộ bỗng ngẩng đầu, trong cổ họng phát ra tiếng “khừ khừ”, mắt vằn tia

máu đỏ ngầu, hoàn toàn không còn nhận ra vẻ đẹp trai ban nãy. Hắn cố gắng

phát ra tiếng, nhưng cơ thể quá đau đớn, cơn đau như bóp nghẹt hơi thở.

Khương Lăng vẫn đứng thẳng tắp, cứ thế nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắc

bén như chim ưng phát hiện con mồi.

Trần Mộ nén đau, vùng vẫy một lần nữa. Khuôn mặt hắn vặn vẹo hoàn toàn,

nửa thân trên như không xương cốt rạp xuống bàn, tay phải cố sức vươn ra, ý

đồ nắm lấy vạt áo Khương Lăng.

Khương Lăng cách hắn một cái bàn, lùi lại nửa bước: “Anh muốn nói gì?”

Trần Mộ rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi không có”

Khé môi Khương Lăng hơi nhếch, lộ vẻ trào phúng: “Anh không có khai ra

Trương Nguyên Cường với cảnh sát, đúng không?”

Trần Mộ liều mạng gật đầu.

Khương Lăng lắc đầu: “Không, anh đã nói rất rõ ràng rồi. Từ năm ngoái, anh

bắt đầu hút chích công khai tại sàn nhảy Mị Ảnh, ma túy do Trương Nguyên

Cường cung cấp. Cũng chính Trương Nguyên Cường sai anh tiếp cận Ứng Ngọc

Hoa, bởi hắn muốn thông qua cô ấy để nắm bắt động tĩnh của cảnh sát, đúng

không?”

Dừng lại một chút, Khương Lăng tiếp tục: “À đúng rồi, hắn còn xúi anh về nhà

khuyên bố mình lợi dụng kỹ thuật và nguồn nguyên liệu của nhà máy hóa chất

để nghiên cứu chế tạo loại ma túy mới. Như vậy các người sẽ kiếm được món

hời lớn, đúng không?”

Vẻ hoảng sợ trong mắt Trần Mộ càng lúc càng nồng đậm, hắn gào lên: “Không!

Không! Không ——”

Không ư?

Thông qua phản ứng cơ thể của Trần Mộ, đáp án Khương Lăng nhìn thấy lại là

“Phải”.

Chỉ trong nháy mắt, Khương Lăng đã xâu chuỗi và hệ thống lại mối liên hệ giữa

hai hồ sơ tội phạm mà cô từng đọc ở kiếp trước.

Khương Lăng nhìn Trần Mộ như nhìn một đống rác rưởi: “Loại người như anh

căn bản không xứng sống trên đời này. Ứng Ngọc Hoa muốn dùng cái chết

để khiến anh quay đầu, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày”

Dứt lời, Khương Lăng quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Khương Lăng lập tức báo cáo tình hình với

Viên Nghị.

Viên Nghị nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Sàn nhảy Mị Ảnh là ổ

buôn bán ma túy, Trương Nguyên Cường không chỉ kéo Trần Mộ xuống nước

mà còn định dụ dỗ Trần Chí Cương chế độc? Trần Mộ tiếp cận Ngọc Hoa là để

kiểm soát động thái của cảnh sát? Vụ án này liên lụy quá nhiều, e rằng sẽ là vụ

án ma túy lớn nhất của Cục trong năm nay”

Khương Lăng gật đầu: “Cần phải hết sức coi trọng”

Viên Nghị thở dài: “Haizz! Không ngờ lại kéo cả Tùng Mậu vào chuyện này, e là

Cục sẽ cho cậu ấy tạm nghỉ một thời gian”

Tuy Viên Nghị hoàn toàn tin tưởng Ứng Tùng Mậu, nhưng dù sao em gái cậu ấy

và Trần Mộ cũng là quan hệ yêu đương. Trước khi vụ án kết thúc, e rằng cậu ấy

buộc phải tránh mặt để đảm bảo khách quan.

Khương Lăng “ừ” một tiếng. Đây cũng là chuyện bất khả kháng, chỉ có thể nói

số mệnh Ứng Tùng Mậu phải chịu một kiếp nạn này.

Viên Nghị nói: “Cô đi cùng tôi lên báo cáo với Phó Cục trưởng Chung. Tôi hiện

tại phụ trách mảng chống buôn người, án ma túy không thuộc thẩm quyền của

tôi”

Khương Lăng đáp: “Được”

Đây là lần đầu tiên Khương Lăng bước vào văn phòng của Phó Cục trưởng

Chung Tuấn Trường.

Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ thịt rộng lớn, nổi bật nhất là hai chiếc điện

thoại bàn: một chiếc màu đỏ, một chiếc màu trắng. Một máy nội bộ, một máy

gọi ra ngoài.

Phó Cục trưởng Chung phụ trách mảng hình sự. Năm ngoái, nhờ vụ án Tiền Đại

Vinh, ông đã gặp Khương Lăng tại đồn công an Kim Ô Lộ và rất ấn tượng về cô.

Sau đó, Khương Lăng dùng “Phương pháp điều tra tam định” hỗ trợ Viên Nghị

phá vụ án bắt cóc con trai cả, ông lại gặp cô tại đại hội khen thưởng đầu năm

nay. Phó Cục trưởng Chung rất ngạc nhiên trước sự tiến bộ thần tốc của

Khương Lăng và bắt đầu có ý định bồi dưỡng cô.

Lần này gặp lại tại văn phòng, coi như là lần thứ ba chạm mặt, thái độ của ông

rất ôn hòa: “Tiểu Khương, có chuyện gì thế?”

Nghe xong báo cáo tóm tắt của Khương Lăng, Phó Cục trưởng Chung cũng trở

nên nghiêm túc. Ông nhấc điện thoại gọi ngay cho Đội trưởng Đội 1 Hình sự

Lôi Kiêu và Đội trưởng Đội 2 Tưởng Trầm Chu, liên tiếp các mệnh lệnh được

đưa ra:

“Lập tức điều động nhân sự thành lập Tổ chuyên án 4.26, tiến hành điều tra vụ

án ma túy liên quan đến Trần Mộ và Trương Nguyên Cường”

“Triển khai bố trí kiểm soát toàn diện, tăng cường giám sát đối với sàn nhảy Mị

Ảnh, trọng điểm là các đối tượng và phương tiện khả nghi, làm rõ con đường

vận chuyển ma túy”

“Sắp xếp trinh sát hóa trang, thăm dò thời gian, địa điểm và phương thức giao

dịch ma túy”

Lôi Kiêu và Tưởng Trầm Chu liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên sự hưng phấn

khó giấu. Án lớn!

Hai người đồng loạt đứng nghiêm, hô vang: “Rõ!”

Phó Cục trưởng Chung chỉ tay về phía Khương Lăng: “Đây là Khương Lăng của

đồn công an Kim Ô . Chính cô ấy đã thẩm vấn Trần Mộ và phát hiện ra sàn

nhảy Mị Ảnh là ổ giao dịch ma túy”

Lôi Kiêu và Tưởng Trầm Chu đã sớm nghe danh Khương Lăng, hôm nay mới

được gặp mặt, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi đến vậy. Tuy nhiên, cả hai

đều là người điềm đạm, vội cười bước tới bắt tay và tự giới thiệu.

“Chào Khương Lăng, tôi là Lôi Kiêu, Đội 1.”

“Chào cô, tôi là Tưởng Trầm Chu, Đội 2.”

Phó Cục trưởng Chung chỉ đạo: “Để Khương Lăng tham gia vào Tổ chuyên án.

Cô ấy có một nhóm nhỏ bốn người rất giỏi về phác họa tâm lý tội phạm, gần

đây còn áp dụng phương pháp phát hiện nói dối qua chữ viết, khá thú vị. Người

trẻ tuổi mà, nắm vững lý luận, tư duy sáng tạo mạnh, hãy cho cô ấy thêm cơ

hội rèn luyện”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.