Lúc này, Lâm Niệm Tiêu mới sực nhớ ra nhiệm vụ chính của mình là tháp tùng
bà nội. Cô vội buông tay chị ra, dìu Khương Lăng bước đến trước mặt người bà
tóc bạc phơ.
Trong lòng bà cụ Trịnh Huệ Thục giờ phút này trào dâng những cảm xúc phức
tạp.
Nhìn dáng người đĩnh đạc, ánh mắt trầm tĩnh của Khương Lăng, bà tràn đầy
niềm kiêu hãnh. Đây là cháu gái của bà, con bé đã trưởng thành và trở thành
một chiến sĩ công an.
Nhưng mặt khác, nỗi day dứt lại như tảng đá đè nặng trong lòng bà suốt 21
năm qua. Giá như đêm hôm đó bà cẩn trọng hơn, giá như bà để mắt đến đứa
trẻ thêm một chút, có lẽ Khương Lăng đã không phải lưu lạc bên ngoài lâu đến
thế.
Nhìn Khương Lăng ngày một đến gần, ánh mắt bà Trịnh Huệ Thục nhòe đi vì
nước mắt. Môi bà run run, muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn lời không biết
bắt đầu từ đâu.
Ánh mắt bà dán chặt lấy Khương Lăng, nhìn ngắm từ đầu đến chân, như muốn
gom hết nỗi nhớ thương và sự lo lắng suốt bao năm qua vào cái nhìn này.
Khương Lăng hiểu được ánh mắt của bà.
Những người thiện lương khi gặp chuyện không may thường có thói quen tự
trách và kiểm điểm bản thân. Nhưng thực ra trong toàn bộ bi kịch này, họ cũng
chính là nạn nhân.
Khi đến gần, Khương Lăng chủ động bước tới, đỡ lấy cánh tay bà, nhẹ nhàng
nói: “Cháu chào bà, cháu là Khương Lăng”
Bà Trịnh Huệ Thục gật đầu liên tục, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lâm Niệm Tiêu đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Bà ơi, gặp được chị là chuyện
vui mà, chúng ta đã thỏa thuận là không khóc rồi. Mắt bà mới phẫu thuật chưa
lâu, không được rơi nước mắt đâu đấy”
Phẫu thuật?
Khương Lăng quay sang nhìn Lâm Niệm Tiêu.
Cô em gái giải thích: “Hồi trẻ bà thêu thùa nhiều quá, dùng mắt quá độ nên bị
tăng nhãn áp. Cuối năm ngoái bà mới làm phẫu thuật, giờ thì ổn rồi chị ạ”
Khương Lăng gật đầu: “Bà ơi, bà vào trong ngồi nghỉ đi ạ”
Cánh phóng viên bên cạnh muốn chụp ảnh, nhưng đều bị Ngụy Trường Phong
cho người khéo léo ngăn lại. Cuối cùng, sau khi thương lượng, họ chỉ chụp một
tấm bóng lưng của Lâm Niệm Tiêu và bà nội.
Những người đi cùng từ Sở Công an tỉnh đều là bạn tốt năm xưa của Lâm Vệ
Đông – bố Khương Lăng.
Khương Lăng từng gặp họ, nghe vô số lời khen ngợi và đánh giá, cũng biết
mình giống bố nhiều hơn.
“Ái chà, Tiểu Khương giống bố cháu thật đấy”
“Chứ còn gì nữa? Cái dáng vẻ mặt lạnh kia quả thực giống Vệ Đông như đúc”
“Tốt lắm, tốt lắm, Vệ Đông rốt cuộc cũng có người nối nghiệp rồi”
..
Phải giao tiếp với nhiều người cùng lúc khiến Khương Lăng hơi đau đầu. May
mắn thay, có nhóm của Ngụy Trường Phong chia sẻ nhiệm vụ tiếp đón nên mọi
việc diễn ra khá trật tự.
Phóng viên phỏng vấn xong liền vui vẻ ra về. Người của Sở tỉnh cũng không ở
lại ăn cơm, sau khi đưa hai bà cháu đến đồn và trò chuyện với Sở trưởng Diêu
một lúc thì cũng rời đi.
Đám đông xem náo nhiệt cũng dần giải tán.
Cuối cùng, phòng khách chỉ còn lại ba bà cháu.
Lâm Niệm Tiêu tò mò quan sát cách bài trí trong đồn: “Chị ơi, chị ở đâu thế?
Em có thể đi xem không?”
Khương Lăng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ở ngay sân sau đồn thôi, để chị dẫn hai
người đi tham quan”
Lâm Niệm Tiêu vui sướng nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Chị, em muốn xem nơi
làm việc của chị. Mọi người đều bảo chị rất lợi hại, em siêu sùng bái chị luôn!”
Sau khi dẫn bà và em gái đi dạo một vòng sân sau, Khương Lăng đưa họ về ký
túc xá của mình.
Đồn công an chỉ có hai nhân viên nữ, người kia đã lập gia đình không ở lại đồn,
nên Khương Lăng được hưởng trọn một gian phòng.
Thư Sách
Phòng ký túc xá bài trí đơn sơ mộc mạc, chỉ có một chiếc giường, một tủ sắt
đựng quần áo, một cái bàn làm việc và một chiếc ghế.
Khương Lăng phải mượn thêm hai cái ghế khác mang vào, đặt cạnh bàn làm
việc.
Bà Trịnh Huệ Thục nhìn quanh, xót xa nói: “Con à, con chịu khổ rồi”
Khương Lăng lắc đầu: “Cháu thấy thế này là tốt lắm rồi ạ”
Lâm Niệm Tiêu lướt nhìn căn phòng, thấy bộ chăn ga màu xanh quân đội trên
giường liền nói: “Chị toàn dùng đồ đơn vị phát nhỉ, tiết kiệm thật đấy. Em thấy
chị giống hệt bố, ngoài công việc ra thì chẳng để tâm đến cái gì sất”
Nói xong, cô bé quay lại gọi: “Bà ơi, mau lấy đồ chúng ta chuẩn bị ra đi ạ!”
Bà Trịnh Huệ Thục mở túi hành lý mang theo, lấy ra hai bộ chăn ga gối: “Tiểu
Lăng à, đây là bà tự tay thêu, tặng cho con”
Chưa đợi Khương Lăng phản ứng, bà lại lấy ra hai chiếc váy, hai cái áo khoác,
một hộp trang sức và hai hộp điểm tâm lớn dúi vào tay cô: “Đi vội quá, chưa
kịp chuẩn bị quà cáp gì nhiều. Quần áo này là bà chọn, trang sức là của gia
truyền, còn điểm tâm là em con chọn đấy, mong con sẽ thích”
Quà người lớn ban, không thể từ chối.
Nhìn đống quần áo, đồ ăn này, lòng Khương Lăng ấm áp lạ thường.
Trước kia ở trại trẻ mồ côi, bọn trẻ luôn ngóng trông những gương mặt xa lạ
ghé thăm. Bởi chỉ cần có người đến, dù là gia đình nhận nuôi hay đơn vị từ
thiện, ít nhiều cũng sẽ có quà, trái cây, kẹo bánh hay quần áo.
Giờ đây Khương Lăng đã có người thân, quà nhận đến mỏi cả tay. Cảm giác
hạnh phúc như muốn vỡ òa.
Khương Lăng cũng lấy chiếc lắc tay kết dây đỏ mà Lương Thất Xảo chuẩn bị
để tặng lại cho bà nội và em gái (thực ra là của Lương Thất Xảo làm, nhưng cô
mượn hoa hiến phật).
Lâm Niệm Tiêu là người tích cực nhất, đeo ngay vào tay ngắm nghía trái phải,
hí hửng nói: “Chị tôi đối với tôi tốt thật, làm lắc tay đẹp quá đi mất”
Khương Lăng mỉm cười không đáp.
Chiếc lắc tay này thực ra không phải cô tự làm, nhưng cứ để em gái hiểu lầm
đi, như vậy mọi người đều vui vẻ.
Ba người ngồi quây quần trò chuyện rất nhiều.
Lâm Niệm Tiêu nói nhiều nhất, kể về quá trình trưởng thành, cuộc sống đại
học, và tiện thể “kể xấu” bố mẹ vài câu.
“Chị không biết đâu, mẹ nhìn thì dịu dàng thế thôi chứ nghiêm khắc cực kỳ. Em
mà không chịu học hành tử tế là bà nghiêm mặt lại, dọa người lắm”
“Bố thì bận tối mắt tối mũi, ba ngày hai bữa đi công tác. Năm ngoái em vừa thi
đại học xong, bố liền xin chuyển sang tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế
(Interpol) gì đó. Sức khỏe mẹ không tốt nên cũng tiện thể nghỉ hưu sớm, sang
Mỹ cùng bố luôn. Em cảm thấy hai người họ chê em phiền phức, hận không
thể trốn em càng xa càng tốt ấy”
“May mà em còn có bà nội thương, bà nhỉ?”
Bà Trịnh Huệ Thục trừng mắt nhìn cháu gái: “Cái con khỉ quậy này, suốt ngày
nghịch ngợm gây chuyện. Mẹ cháu vì cháu mà lo lắng bạc cả tóc, khó khăn
lắm mới được nghỉ ngơi một chút, cháu còn không biết xấu hổ mà kêu ca à”
Lâm Niệm Tiêu như không xương, dựa dẫm vào tay Khương Lăng, đầu tựa lên
vai cô làm nũng: “Chị, sau này em đi theo chị nhé, được không?”
Khương Lăng nghiêm túc trả lời: “Không được, em học Quản trị kinh doanh,
chẳng liên quan gì đến công việc của chị cả”
69-truong-nguyen-cuonghtml]
Lâm Niệm Tiêu bĩu môi: “Thì chị cũng phải nghỉ ngơi chứ. Lúc nghỉ mình cùng
đi ăn cơm, đi dạo phố, ngủ cùng nhau, được không?”
Khương Lăng vẫn không lay chuyển: “Em còn phải đi học, chờ nghỉ lễ rồi tính
sau”
Lâm Niệm Tiêu cầu cứu nhìn bà nội: “Bà ơi, bà bảo chị về thủ đô đi. Người một
nhà thì phải ở bên nhau chứ, đúng không bà?”
Bà Trịnh Huệ Thục nhìn cô cháu gái lớn, ôn tồn hỏi: “Tiểu Lăng, ý của bố mẹ
con là muốn đón con về thủ đô. Thứ nhất là để gia đình đoàn tụ, thứ hai là bố
con cũng có thể tiện bề chăm sóc. Con thấy thế nào?”
Khương Lăng đã sớm nghĩ đến chuyện này, lập tức trả lời không chút do dự:
“Không ạ, gốc rễ của cháu ở Yến Thành, cháu không muốn đi thủ đô”
Lâm Niệm Tiêu và bà nội có chút hụt hẫng.
Lâm Niệm Tiêu nhìn Khương Lăng đầy vẻ đáng thương: “Chị ơi, chị không
muốn ở bên cạnh mọi người sao?”
Bà Trịnh Huệ Thục cũng hỏi: “Khó khăn lắm mới tìm được con, cả nhà đều
muốn bù đắp cho con những thiệt thòi suốt 21 năm qua. Chẳng lẽ con không
muốn sống cùng bà, em gái và bố mẹ sao?”
Khương Lăng giải thích: “Vấn đề này cháu đã suy nghĩ rất kỹ. Biết mọi người
không vứt bỏ cháu, hơn nữa vẫn luôn nhớ thương cháu, cháu đã mãn nguyện
lắm rồi. Cháu lớn lên ở trại trẻ, quen sống tự lập, ở cùng nhiều người quá cháu
sẽ không thích nghi được”
“Được rồi con, bà tôn trọng quyết định của con”
Bà Trịnh Huệ Thục không cưỡng cầu nữa. Bà đã lớn tuổi, nhìn đời cũng thấu
đáo hơn nhiều. Bà nhận ra Khương Lăng cũng giống bố nó, là người rất có chủ
kiến. Một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Lâm Niệm Tiêu nghe chị nhắc đến trại trẻ mồ côi thì mắt ngân ngấn nước: “Chị,
chị chịu khổ rồi. Đừng sợ, sau này em bảo vệ chị! Ai mà bắt nạt chị, em giúp
chị đánh hắn! Em đánh nhau với đám con nít trong khu đại viện từ bé đến
lớn, khoản này em giỏi lắm”
Khương Lăng bật cười. Em gái mình quả nhiên rất đáng yêu.
Hai ngày sau đó, Khương Lăng dành toàn bộ thời gian bên bà và em gái.
Người đầu tiên bà nội muốn cảm ơn là Giang Thủ Tín.
“Cảnh sát Giang, cảm ơn cậu. Cậu là ân nhân cứu mạng của Tiểu Lăng nhà tôi,
cũng là ngọn đèn chỉ đường cho nó. Chính cậu đã mang đến cho nó sự quan
tâm của người thân, cũng là tấm gương sáng để nó noi theo và trở thành cảnh
sát. Thật sự vô cùng, vô cùng cảm kích”
Giang Thủ Tín không hề kể công, cười nói: “Là do Khương Lăng tự mình nỗ lực
thôi bác ạ. Giờ cháu nó tìm được người thân, cháu cũng mừng thay cho nó.
Con bé này không dễ dàng gì, mong gia đình bù đắp, yêu thương nó nhiều hơn”
Nghe Giang Thủ Tín kể về những khổ cực mà Khương Lăng phải chịu năm 6
tuổi, Lâm Niệm Tiêu sờ vết sẹo trên thái dương chị gái mà khóc như mưa.
Hu hu hu. Chị tôi hồi bé đáng thương quá, sau này tôi nhất định phải đối tốt
với chị. Đợi tôi tốt nghiệp mở công ty, bán tranh thêu của bà ra nước ngoài
kiếm thật nhiều tiền cho chị tiêu.
Bà Trịnh Huệ Thục cũng hận đến nghiến răng. Lũ buôn người đáng chết!
Cũng may cháu gái bà kiên cường và thiện lương, con bé đã trở thành cảnh
sát, bắt được bao nhiêu kẻ buôn người, thật quá xuất sắc.
Tiếp theo, bà nội bảo Khương Lăng đưa đến trại trẻ mồ côi.
Bà nắm chặt tay Viện trưởng Khương, nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn chính
phủ, cảm ơn các cô các chú. Nếu không có những người tốt như mọi người,
Tiểu Lăng nhà tôi chắc đã không sống nổi rồi”
Viện trưởng Khương cười đáp: “Khương Lăng rất tranh đua, con bé thông minh
hiếu học, đọc sách khắc khổ nên mới thi đậu trường cảnh sát, tôi chỉ làm tròn
trách nhiệm mà thôi”
Sau một vòng đi cảm ơn những ân nhân đã giúp đỡ Khương Lăng, bà Trịnh Huệ
Thục và Lâm Niệm Tiêu hoàn toàn từ bỏ ý định đưa cô về thủ đô.
Khương Lăng nói đúng, thành phố Yến là gốc rễ của cô, mảnh đất này đã nuôi
dưỡng và thành tựu nên cô, giờ cô muốn cắm rễ tại đây để đền đáp. Tình cảm
ấy khiến người ta vừa tán thưởng vừa cảm động.
Mang theo sự công nhận và yêu thương dành cho Khương Lăng, bà nội và Lâm
Niệm Tiêu lưu luyến rời khỏi thành phố Yến.
Vừa tiễn người thân xong, Khương Lăng lập tức quay trở lại văn phòng tổ trọng
án, nhấc điện thoại gọi cho Viên Nghị: “Trần Mộ còn ở đó không? Tôi muốn gặp
hắn”
Viên Nghị không nói hai lời liền nhận lời: “Không thành vấn đề, tôi sẽ cho người
đưa hắn từ trại cai nghiện về ngay, chiều cô cứ qua đây trực tiếp nhé”
Khương Lăng quay sang nhìn Lý Chấn Lương, Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ: “Còn
ngẩn ra đó làm gì? Tranh thủ thời gian chuẩn bị thẩm vấn Trần Mộ đi. Anh lo
phần giám định bút tích học, Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ chuẩn bị bộ câu hỏi”
Lý Chấn Lương thốt lên: “Hả? Trần Mộ biết nói mà? Sao còn phải dùng giám
định bút tích học?”
Thực ra điều anh muốn nói là: Vừa tiếp bà với em gái xong, cô không nghỉ ngơi
chút à? Lao vào việc nhanh thế, bọn tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Trời
ơi, cộng sự của tôi là một cỗ máy làm việc, phải làm sao đây?
Khương Lăng lắc đầu: “Miệng hắn quá cứng, cái gì cũng không chịu khai. Khả
năng kiểm soát biểu cảm và năng lực ngôn ngữ của hắn quá tốt. Chi bằng bỏ
qua phương thức thẩm vấn truyền thống, dùng trực tiếp bộ đề kiểm tra tâm lý”
Tuy hiện tại Cục chưa nhập máy phát hiện nói dối, nhưng kết hợp với giám
định bút tích và các câu hỏi trắc nghiệm tâm lý, có lẽ sẽ moi được chút sự
thật.
Khương Lăng không quên rằng ở kiếp trước, Trần Mộ tái nghiện nhiều lần, cha
hắn còn tự mình chế tạo ma túy, từ đó hình thành nên thị trường giao dịch ma
túy tại thành phố Yến.
Hiện tại cần thiết phải tóm gọn cả đường dây sau lưng Trần Mộ!
Còn về Ứng Ngọc Hoa, chỉ cần Ứng Tùng Mậu bỏ xuống cái kính lọc tình thân,
với năng lực chuyên môn của anh ấy, chắc chắn có thể uốn nắn cô em gái
quay đầu.
Ba người nhóm Lý Chấn Lương đã rảnh rỗi hai, ba ngày nay, thấy Khương Lăng
nhanh chóng bắt nhịp công việc, ai nấy đều phấn chấn đứng dậy: “Rõ!”
Bảng đen được đẩy ra, giấy bút sẵn sàng, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Lưu Hạo Nhiên hỏi: “Tiểu Khương, câu hỏi vẫn chia làm ba phần à?”
Khương Lăng gật đầu: “Ừ, quy tắc cũ”
Lưu Hạo Nhiên bắt đầu viết lên bảng đen:
* Thiết lập mối quan hệ tin cậy.
* Dò hỏi lịch sử sử dụng ma túy.
* Tìm hiểu nguyên nhân tâm lý khiến không thể cai nghiện.
Khương Lăng ra dấu “OK” với anh: “Khá lắm”
Một lần lạ, hai lần quen, nhóm Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ giờ đây nghĩ câu hỏi
đã trôi chảy hơn lần đầu rất nhiều.
Mọi người kẻ một câu, người một ý đóng góp, từng câu hỏi được ghi chép lại
trên giấy.
Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.