[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 14



“Bác họ Phương, tên Phương Đông Bảo, người của đại đội Hồng Kỳ”

Đại đội Hồng Kỳ mua nổi cả xe công nông, tính ra là một đại đội khá sung túc.

“Bác Phương ạ” “Tiểu Đỗ”

Thế này coi như là đã hoàn toàn quen biết nhau.

Bác tài họ Phương nhiệt tình bảo: “Tiểu Đỗ này, cháu về xưởng cơ khí, hay là đi

cùng bác qua đội sửa chữa một chuyến, nghe xem họ nói thế nào” Tiểu Đỗ

tuổi tuy nhỏ nhưng kinh nghiệm có vẻ phong phú lắm.

Nghe xem, lúc nãy mấy vấn đề của xe công nông bác chỉ thuận miệng hỏi thôi

mà Tiểu Đỗ đã trả lời ngay lập tức, lại còn nói năng đâu ra đấy, chẳng thấy sai

chỗ nào.

“Bác Phương ơi, lần này cháu không đi được rồi. Cháu phải qua đồn công an

trực thuộc xưởng để làm thủ tục nhập hộ khẩu, thời gian gấp gáp lắm ạ” Đỗ Tư

Khổ nói, “Lần sau bác có việc gì, cháu nhất định sẽ tới giúp, được không ạ?”

“Cũng được”

Nghe Tư Khổ bảo đang vội, bác tài họ Phương liền nhấn ga kịch sàn, xe nổ

bành bành lao thẳng về hướng xưởng cơ khí. Lần này tốc độ nhanh hơn hẳn.

Xe công nông đưa thẳng Tư Khổ đến tận cửa đồn công an khu vực xưởng. Bác

tài họ Phương có vẻ rất rành đường xá ở đây.

“Cháu cảm ơn bác Phương” “Đừng khách sáo”

Đỗ Tư Khổ thực sự đang chạy đua với thời gian. Sau khi cảm ơn bác Phương

rối rít, cô vội vàng chạy vào đồn: “Đồng chí ơi, cháu đến làm thủ tục nhập hộ

khẩu ạ” Hy vọng là chưa đến giờ nghỉ.

Đồng hồ trong đồn chỉ 4 giờ 30 phút chiều. Kịp rồi!

“Nhập hộ khẩu à? Mang đủ giấy tờ chưa? Sổ hộ khẩu đã có dấu xóa tên chưa?”

“Dạ rồi, cháu mang đủ cả đây ạ” “Lại đây, điền cái tờ khai này” Đăng ký khai

báo chuyển nhập.

Tư Khổ cầm bút điền lia lịa, loáng cái đã xong. Đồng chí công an kiểm tra hồ

sơ cô mang tới, cực kỳ đầy đủ. Sau khi điền xong tờ khai, đồng chí công an

mang vào phòng hộ tịch phía trong.

Tư Khổ hồi hộp chờ đợi bên ngoài. Một lát sau, đồng chí công an trở ra, nhận

lại hồ sơ, trả lại cho cô cuốn sổ hộ khẩu (đã có dấu xóa tên của cô ở trang cũ)

và đưa một tờ biên nhận: “Ba ngày sau qua lấy nhé”

Ba ngày? Trong túi Tư Khổ vẫn còn 10 đồng và 10 cân phiếu lương thực anh Ba

đưa, chắc chắn cầm cự được một tháng.

“Cháu cảm ơn đồng chí nhiều lắm. Hiệu suất làm việc của các chú cao thật

đấy” Đây là lời nói thật lòng, hồ sơ đưa lên là được giải quyết ngay. Đúng là

những đồng chí tốt.

Bây giờ Tư Khổ thấy nhẹ cả người. Ba ngày nữa là cô có cuốn sổ hộ khẩu của

riêng mình, từ nay về sau phải cất giữ thật kỹ mới được.

“Chào đồng chí cháu về ạ” “Chào cô”

Tư Khổ bước ra khỏi đồn công an với tâm trạng vô cùng sảng khoái. Cuốn sổ

hộ khẩu của gia đình đã có thể đem trả lại rồi!

Bên trong đồn công an.

“Anh Phương, sao anh lại tận tình với việc hộ khẩu của cô bé lúc nãy thế?” Một

đồng chí khác hỏi, vì đây không giống tính cách của anh Phương cho lắm.

“Cô bé đó được chú Bảo của tôi dùng xe công nông đưa đến tận cửa đấy”

Đồng chí Phương giải thích. Tiếng máy nổ ầm ĩ thế kia, anh ra ngó một cái là

thấy ngay cô bé họ Đỗ nhảy xuống từ xe của chú mình. Người quen của chú

Bảo thì cũng là người nhà mình, việc phải làm cho tử tế. Lát nữa còn phải qua

báo công với chú Bảo một tiếng.

Xưởng cơ khí, bộ phận sửa chữa.

Xe công nông đã được đưa tới. Nhưng thợ chính – bác Vương hôm nay không

có mặt, nghe nói là anh trai mừng thọ nên xin nghỉ một ngày. Trưởng nhóm Lý,

người cũng biết sửa xe, thì lại đi công tác họp hành. Cả hai người giỏi nhất đều

vắng mặt, những người còn lại kẻ thì quá trẻ thiếu kinh nghiệm, kẻ thì căn bản

không biết gì. Xe công nông là thứ hiếm hoi thời bấy giờ, số người từng lái hay

sờ vào còn ít, nói gì đến chuyện sửa.

Việc không thành, người ta đành gọi Phó nhóm Từ đến. Phó nhóm Từ là một

nữ đồng chí, phụ trách hậu cần và nhân sự. Chuyện sửa xe bà không rành lắm.

Bác tài họ Phương thấy thợ đến liền kể khổ ngay: “Đồng chí ơi, cái xe này vấn

đề lớn lắm, chở nặng không nổi, khởi động chậm, lại cực kỳ ngốn dầu. Đồng

chí xem nó bị bệnh gì?”

Phó nhóm Từ nhìn đông ngó tây, nghiên cứu một hồi rồi hỏi: “Thế xe có chạy

được không?” “Chạy được” “Chạy được là không có vấn đề gì lớn đâu, mấy thứ

bác nói chắc là do chất lượng xe thôi” Bà không giải quyết được nên tìm cách

nói tránh đi.

“Không thể nào! Lúc mới mua xe chạy bốc lắm, chở nặng thoải mái, không

giống bây giờ ì ạch mãi không đi” Bác Phương thao thao bất tuyệt kể về thời

hoàng kim của cái xe.

“Thế này đi bác, bác cứ để xe lại đây, mấy hôm nữa chúng tôi sửa xong sẽ

thông báo cho bác, được không?”

60/chuong-14.html]

Bác Phương không đồng ý: “Này nữ đồng chí, tôi lái xe lên đây là để sửa gấp.

Đồng chí nhìn trời xem, lúa ngoài đồng mà không thu hoạch nhanh, gặp trận

mưa là nảy mầm hết. Không thu được lương thực thì mùa đông này chúng tôi

biết sống sao. Đồng chí giúp cho một tay đi” Còn phải nộp lương thực công,

nếu không kịp thì chỉ có nước bán nhà bán cửa.

Phó nhóm Từ biết nỗi khổ của nông dân, nhưng: “Bác ơi, tôi nói thật với bác là

thợ già của chúng tôi hôm nay nghỉ, mai mới đi làm. Hay là thế này, sáng mai

thợ vừa đến, tôi sẽ bảo họ sửa xe của bác đầu tiên, mai bác qua lấy xe nhé”

“Thôi thì đành vậy”

Bác Phương chợt nhớ đến Tư Khổ, nhưng nghĩ lại cô bé đó còn nhỏ quá, chắc

không đáng tin bằng thợ già của xưởng. Thôi cứ để thợ già sửa cho chắc. Đêm

nay bác không về, cứ ngủ tạm trên xe công nông một đêm vậy.

Phó nhóm Từ thấy bác tài đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa về đến

văn phòng, một công nhân đã chạy vào báo: “Chị Từ ơi, nhà bác Vương báo là

mai bác ấy xin nghỉ thêm ngày nữa”

Bác Vương nghỉ thêm ngày nữa? Trưởng nhóm Lý thì ngày kia mới về. Thế thì

cái xe công nông vừa hứa mai sửa xong biết làm thế nào? Phó nhóm Từ cảm

thấy trước mắt tối sầm lại.

Chương 12: Chia phòng

“Đồng chí ơi, xà phòng này bán thế nào ạ?”

Đỗ Tư Khổ ghé vào một cửa hàng cung tiêu. Rời khỏi đồn công an, vốn dĩ cô

định ra trạm xe buýt về nhà đưa sổ hộ khẩu cho anh Ba để anh lén để lại chỗ

cũ. Nhưng đi ngang qua cửa hàng cung tiêu, cô nhớ ra ở ký túc xá nữ mình còn

thiếu rất nhiều thứ.

Cặp lồng nhôm này, phải mua một cái chứ, không có thì trưa lấy gì đựng cơm.

Chậu men cũng phải mua, không có chậu thì không rửa mặt mũi được, chẳng

lẽ cứ để bẩn mãi. Rồi cả bột đánh răng, xà phòng. Những thứ dùng hàng

ngày đều phải mua cả.

“Loại không mùi này là một hào bốn xu. Loại đóng gói sẵn ở hai bên này thì

đắt hơn, hai hào, ba hào đều có” Cô nhân viên bán hàng chỉ lên kệ trên cùng:

“Xà phòng hiệu Trung Hoa, năm hào một bánh”

Hiệu Trung Hoa là đắt nhất. Cô nhân viên liếc nhìn Tư Khổ, quần áo cũ nát thế

này chắc không mua nổi loại đắt nhất đâu.

Tư Khổ hỏi: “Cháu có tiền ạ. Loại một hào bốn xu kia không cần phiếu có mua

được không cô?” “Không mang phiếu xà phòng à?” “Phiếu công nghiệp cũng

không có?”

Tư Khổ lắc đầu. Còn có cả phiếu xà phòng nữa sao?

“Thế thì không mua được đâu” Cô nhân viên ngồi xuống, không thèm tiếp

chuyện nữa.

Tư Khổ tiến lại gần một chút, thì thầm: “Cô ơi, trong kho nhà mình có xà phòng

bị hỏng không ạ? Loại bị sứt sẹo một tí, hoặc gãy làm đôi ấy? Loại đó cháu

cũng mua”

Lòng cô nhân viên dao động. Tư Khổ bồi thêm: “Cháu cũng mua theo giá này

ạ” Xà phòng hỏng trong kho thường không được đem bán mà tính vào hao hụt,

thỉnh thoảng nhân viên còn tự mang về dùng. Một hào bốn xu, nói nhiều không

nhiều, nhưng.

“Đi theo tôi”

Lúc bước ra khỏi cửa hàng cung tiêu, trong túi Tư Khổ đã có một bánh rưỡi xà

phòng. Một bánh nguyên bị sứt góc, còn nửa bánh kia coi như được tặng

thêm. Một hào bốn xu đó chui tọt vào túi cô nhân viên, coi như Tư Khổ mua lại

xà phòng “của riêng” cô ấy.

Cặp lồng nhôm cần phiếu công nghiệp, chậu men cũng cần phiếu công

nghiệp, bình thủy tinh giữ nhiệt thì càng khỏi phải nói. Không có phiếu, có tiền

cũng vô dụng. Người ta không bán.

Tư Khổ quay lại ký túc xá nữ của xưởng cơ khí, tìm gặp bà quản lý ký túc xá họ

Trương: “Bác Trương ơi, tối nay cháu có thể về hơi muộn một chút, bác làm ơn

để cửa cho cháu được không ạ?”

Bác Trương thái độ không mấy niềm nở: “Có làm ca đêm đâu mà tối mịt còn đi

đâu ra ngoài” Nhìn con bé Tư Khổ mặc đồ giản dị thế kia, tối ngày định đi đâu

không biết?

“Cháu cũng không đi đâu xa, cháu về nhà ạ. Cháu vừa qua đồn công an làm

thủ tục nhập hộ khẩu, giờ phải về trả sổ hộ khẩu cho gia đình. Đi đi về về chắc

mất mấy tiếng, trời sập tối mới xong nên cháu xin phép bác trước” Tư Khổ định

ở đây lâu dài nên phải tạo ấn tượng tốt với bác Trương.

Nghe bảo là về nhà, thái độ bác Trương tốt hơn hẳn: “Tối muộn thế thì ở nhà

ngủ luôn một đêm đi, sáng mai hãy lên. Buổi tối ngoài đường không an toàn

đâu, đi đêm không tốt” Xe buýt tối cũng ngừng chạy rồi.

Tư Khổ giải thích: “Nhà cháu đang có họ hàng lên chơi, đông người lắm, không

có chỗ ngủ ạ. Nếu thu xếp được cháu sẽ ở lại, còn không cháu sẽ nhờ anh trai

đưa qua đây, lúc đó bác làm ơn mở cửa giúp cháu là được ạ”

“Được rồi” “Làm phiền bác Trương quá ạ”

Sau khi thông báo với quản lý xong, Tư Khổ lên lầu, về phòng 206 của mình.

Cửa khép hờ, có người ở bên trong. Là bạn cùng phòng chưa gặp mặt hay là

Dư Phượng Mẫn? Tư Khổ đứng ngoài gõ cửa trước khi vào. Cô nghe thấy tiếng

bước chân, người bên trong bước ra.

Một cô gái trẻ trông nhã nhặn, thanh tú nhìn Tư Khổ hỏi: “Bạn tìm ai?”

Tư Khổ chỉ vào trong: “Mình là người mới của xưởng, sáng nay bác Trương chia

mình vào phòng này, mình đã để đồ ở đây rồi. Thấy bên trong có người nên

mình gõ cửa trước kẻo làm bạn giật mình”

“Vào đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.