[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 15



Cô gái nhã nhặn, thanh tú thấy Đỗ Tư Khổ cư xử khá lịch thiệp thì cũng thấy

yên tâm hơn đôi chút.

Cô thích sự yên tĩnh, không thích ở chung với quá nhiều người, đặc biệt là sợ

ồn ào. Thực ra trước đây cô từng xin vào ký túc xá phòng hai người nhưng mãi

không thành công. Sau này mới biết, những phòng đó đều để dành cho con em

trong xưởng, không đến lượt người ngoài như các cô.

“Tôi tên là Viên Tú Hồng, bạn cứ gọi tên tôi là được” “Mình là Đỗ Tư Khổ” Hai

người coi như đã làm quen.

Đỗ Tư Khổ cất gọn bánh xà phòng xong thì chuẩn bị đi ngay. Trước khi đi, cô

hỏi Tú Hồng: “Tối nay bạn có làm ca đêm không?” “Không” Đỗ Tư Khổ chỉ vào

giường đối diện Tú Hồng rồi dặn: “Giường này là bạn học của mình, tên Dư

Phượng Mẫn. Nếu cậu ấy về, bạn nhắn giúp là tối nay mình sẽ về hơi muộn

nhé” “Được rồi” Tú Hồng nhận lời. Tư Khổ cảm ơn rồi nhanh chân rời đi.

Bệnh viện Nhân dân, phòng 307.

Mẹ Đỗ đi lên lầu. “Chị Hai!” Hoàng Thái Hà đứng dậy, “Chị lại đây ngồi đi”

Tâm trạng mẹ Đỗ đang rất tệ, lúc nãy hai vợ chồng vừa cãi nhau một trận. Ông

Đỗ không nghe lời bà, nhất quyết không chịu đi đòi tiền từ chỗ bà nội về. Cứ

nghĩ đến việc bao nhiêu tiền bạc đều bị bà cụ nắm thóp, lòng bà như thắt lại.

Thấy sắc mặt dượng út Vu Cường đã khá hơn, lại đang truyền dịch, mẹ Đỗ thấy

mình ở đây cũng chẳng giúp được gì thêm. Bà muốn về nhà. Chuyện tiền nong

này bà phải nói cho ra ngô ra khoai với bà nội.

Bà nói: “Chị không ngồi đâu, cũng không còn sớm nữa. Lát cơm nước xong chị

bảo thằng Ba mang cơm vào cho hai mẹ con”

Hoàng Thái Hà vội kéo tay chị lại: “Chị Hai, đừng để thằng Ba đưa, cứ để con

Nguyệt Oanh về cùng chị. Nó thạo việc lắm, có việc gì chị cứ sai bảo nó” Dì lại

khéo léo khoe thêm: “Con Nguyệt Oanh từ nhỏ đã hiểu chuyện, trong ngoài

giúp em quán xuyến hết, cả nhà chỉ dựa vào mỗi nó thôi”

Mẹ Đỗ gật đầu lấy lệ. Hoàng Thái Hà thở dài: “Cái con Nguyệt Oanh này cái gì

cũng tốt, chỉ trách vợ chồng em vô dụng, không có bản lĩnh tìm cho nó một

nhà chồng tử tế”

Mẹ Đỗ “ừ ừ” mấy tiếng, không đáp lời. Tâm trí bà đang bận nghĩ cách đòi tiền,

chẳng nghe lọt tai lời em gái nói. Bà nhắc lại: “Hai mẹ con nghỉ ngơi đi, chị về

trước đây”

Hoàng Thái Hà nắm chặt tay chị mình, chuyện mới nói được nửa chừng sao

chị đã đòi về? Mẹ Đỗ rút tay ra, cứ ngỡ em gái luyến tiếc: “Yên tâm đi, chị sẽ lại

vào thăm” Bà dùng sức rút tay ra rồi đi thẳng khỏi phòng bệnh. Bước chân rất

vội vã.

Hoàng Thái Hà nhìn theo bóng lưng chị mình hồi lâu không nói gì. “Mẹ, dì đi

rồi” Vu Nguyệt Oanh nhắc. “Bố con ở đây có mẹ lo, con không phải bận tâm,

mau theo dì về đi” Sắc mặt Hoàng Thái Hà không được tốt.

Nguyệt Oanh chỉ chờ có thế, chớp mắt đã chạy mất hút. Thái Hà thẫn thờ ngồi

xuống. Vu Cường vỗ vỗ tay vợ: “Mọi người đều có gia đình riêng rồi, tình cảm

không còn được như xưa đâu, em đừng suy nghĩ nhiều” Chị em ruột thịt khi đã

có gia đình thì cũng là người của hai nhà khác nhau rồi.

Khu tập thể đường sắt.

Thẩm Dương đạp chiếc xe đạp phượng hoàng dừng trước cửa nhà họ Đỗ, gọi

to: “Có ai ở nhà không?” Cửa đang mở, chắc chắn là có người.

Bà nội Đỗ bước ra, thấy là Thẩm Dương nhà hàng xóm liền hỏi: “Tiểu Thẩm hả,

có chuyện gì thế cháu?” Nhà họ Thẩm với nhà bà vốn thân thiết, nhưng chủ

yếu là ông Thẩm với con trai bà chơi với nhau, còn đám cháu chắt thì quan hệ

bình thường.

“Bà nội Đỗ ơi, Đỗ Tư Khổ có nhà không ạ? Cháu tìm cô ấy có chút việc” Thẩm

Dương ngó vào trong.

60/chuong-15.html]

Tìm con Tư? Hai đứa này thân nhau từ bao giờ thế? Bà nội đáp: “Nó không có

nhà” Rồi đuổi khéo cậu ta đi.

Con Tư bây giờ đã tìm được việc làm thời vụ, sau này biết đâu còn thành công

nhân chính thức. Thằng Thẩm này tuy công việc tốt nhưng dù sao cũng là

người đã qua một đời vợ. Con Tư nhà bà mới mười tám, thanh xuân phơi phới,

tìm người chưa vợ chẳng tốt hơn sao.

Nhà bên cạnh, Thẩm Dương dắt xe vào sân. Lưu Vân (mẹ Thẩm Dương) đang

rửa rau thấy con về liền lau tay vào tạp dề hỏi: “Sao rồi, có gặp được Tư Khổ

không?”

“Bà nội bảo cô ấy không có nhà mẹ ạ” Thẩm Dương khóa xe, thở dài đi vào.

“Chắc tối nó mới về, lát mình ăn cơm xong rồi sang” Lưu Vân hớn hở. Tư Khổ

không có việc làm, tối không về nhà thì đi đâu được? Hơn nữa, bà đã hỏi thăm

rồi, nhà họ Đỗ đang có họ hàng lên chơi, chỗ ngủ không đủ. Nếu không phải

Thẩm Dương có việc cần hỏi, bà còn định đợi nhà họ Đỗ phải mở lời cầu xin

mình cơ đấy.

Thẩm Dương ngồi vào bàn học, lấy giấy bút bắt đầu viết thư: “Mỹ Tư yêu

dấu” Hà Mỹ Tư là vợ anh. Trưa nay Đỗ Tư Khổ bảo nhìn thấy Mỹ Tư, anh đã

lập tức đuổi theo nhưng ngõ sâu lắt léo, người đã biến mất dạng. Thẩm Dương

tìm cả buổi chiều không thấy. Anh đã báo mất tích ở đồn công an nhưng người

ta không thụ lý, vì chính Mỹ Tư đã lén đến đồn trình báo rằng cô đang lánh mặt

chồng và muốn chấm dứt quan hệ hôn nhân. Đây là mâu thuẫn gia đình, công

an không quản.

Thẩm Dương tìm Tư Khổ là để hỏi kỹ xem trưa nay Mỹ Tư mặc áo màu gì, vải

gì, kiểu dáng ra sao. Có manh mối thì may ra mới tìm thấy người. Anh muốn

nói chuyện rõ ràng với vợ. Anh biết cô và mẹ mình không hợp nhau, nhưng

không sao, đơn vị anh sắp chia phòng, anh đã giành được một suất. Chỉ cần

Mỹ Tư quay lại, hai vợ chồng có thể dọn ra ở riêng. Anh viết hết tâm tư vào lá

thư.

Đỗ Tư Khổ vừa vặn bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng về khu tập thể. Về đến

nhà trời vẫn còn sáng. Anh Ba đâu rồi? Tư Khổ bước vào sân, thấy quần áo của

cô út vẫn treo trên dây, chắc phơi muộn quá nên chưa khô. Cô đi vào nhà: “Anh

Ba ơi!”

Sổ hộ khẩu vẫn nằm trong ngực áo cô. Anh Ba không thấy đâu, chỉ có con Út

từ phòng phía tây chạy ra: “Chị!” Nó kéo Tư Khổ vào phòng rồi đóng cửa lại:

“Chăn màn trên giường chị đâu hết rồi?” Nó đã lục lọi khắp nhà mà không thấy.

Chuyện này biết giải thích sao đây? Tư Khổ hỏi: “Anh Ba đâu em?” “Anh ấy đi

đưa cơm vào viện cho dượng út với dì rồi” Con Út nhìn chằm chằm Tư Khổ:

“Chị, chị giấu em chuyện gì đúng không?” Đầu óc con bé này vốn linh lợi, thấy

chị cứ hỏi anh Ba liền đoán ngay: “Chị giấu em nhưng không giấu anh Ba đúng

không?”

Thôi thì nói thật vậy. Dù sao hai chị em ở chung phòng, cô dọn đi cũng phải

báo nó một tiếng, kẻo nó buồn. Tư Khổ kể chuyện đã tìm được việc, chăn chiếu

đã mang vào ký túc xá, sau này sẽ ở lại xưởng.

“Chị, sao chị bảo đi là đi luôn thế? Chị em mình ở với nhau mười mấy năm rồi,

chị nỡ bỏ em à?” Con Út tủi thân, nó chưa bao giờ ngủ một mình cả. Tư Khổ an

ủi: “Chị lớn rồi, không thể để bố nuôi mãi được. Sau này em tốt nghiệp cũng

phải đi làm, cũng phải rời nhà thôi”

Để con bé dần thích nghi, Tư Khổ bồi thêm: “Chị dọn đi không quan trọng, em

nên nghĩ xem sau này chị họ dọn vào ở cùng, em định đối xử với chị ấy thế nào

đi” Vu Nguyệt Oanh chắc chắn sẽ không đi sớm đâu.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng Lưu Vân gọi: “Tư Khổ có nhà không

cháu?” Tiếng gọi đã vang tới tận sân. Hôm qua bà Lưu vừa mới tặng bánh đào,

dù Tư Khổ chưa ăn miếng nào. “Con Út, bà Lưu tìm chị, chị ra xem sao” Tư Khổ

mở cửa phòng bước ra.

Lưu Vân đi cùng Thẩm Dương, tay bưng một chiếc đĩa có mấy miếng táo đã

cắt sẵn, hương thơm dịu dàng tỏa ra. Táo thời này là thứ xa xỉ, có tiền chưa

chắc đã mua được. “Tư Khổ, lại nếm thử xem này, anh Thẩm cháu vừa mang từ

đơn vị về đấy” Lưu Vân nhiệt tình quá mức, nhét cái đĩa vào tay Thẩm Dương:

“Đưa sang cho Tư Khổ nếm đi con”

Thẩm Dương bưng đĩa lại gần: “Anh có chút việc muốn hỏi em” Cậu ta chỉ ra

ngoài: “Mình ra ngoài kia nói chuyện đi” Chuyện của vợ mình, anh không muốn

để mẹ nghe thấy.

Ra ngoài? Riêng tư? Khỏi cần nghĩ cũng biết không hay ho gì. Tư Khổ đáp: “Có

gì anh cứ nói ở đây đi, trời sắp tối rồi, ra ngoài người ta nhìn thấy lại điều ra

tiếng vào không hay” Thẩm Dương nghĩ cũng đúng: “Vậy vào trong nhà nói”

Nam nữ độc thân ở chung một phòng lại càng không được. Tư Khổ nhận thấy

Thẩm Dương này cư xử có phần thiếu chừng mực trong quan hệ nam nữ. Cô

bảo: “Anh cứ đặt đĩa lên bàn đi, mình ngồi đây nói chuyện cũng được” Hai

người trong sạch, việc gì phải né tránh.

Thẩm Dương ngập ngừng. Anh không chỉ muốn hỏi về quần áo, mà còn muốn

nhờ Tư Khổ nếu lần sau thấy Mỹ Tư thì nhắn giúp là anh đã được chia phòng,

sau này có thể dọn ra ở riêng. Chuyện chia phòng là việc tư, anh không muốn

rêu rao cho cả xóm biết.

Nói thì nói, không nói thì thôi. Tư Khổ thầm mong anh Ba về sớm. Lát nữa ăn

cơm xong nếu anh chưa về, cô sẽ lén nhét sổ hộ khẩu vào phòng mẹ. Thấy Tư

Khổ có vẻ không mặn mà, Thẩm Dương đành chủ động hỏi: “Em còn nhớ trưa

nay Mỹ Tư mặc áo màu gì không?” “Màu xanh thì phải, lướt qua nhanh quá em

không nhìn rõ” Hôm nay bận làm hộ khẩu, Tư Khổ đâu còn tâm trí đâu mà để ý

chuyện khác. Cô thực sự không nhớ.

Lưu Vân thấy hai đứa “trò chuyện sôi nổi”, cố ý tạo không gian riêng, bà lấy

một miếng táo nhỏ rồi đi vào bếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.