“Hóa ra là người của đội bảo vệ à” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Duy chỉ
có một cô gái mắt to, khi nghe thấy ba chữ “đội bảo vệ”, thần sắc có chút khác
lạ so với những người còn lại.
“Không có việc gì thì sao lúc nãy cô lại la hét ngoài đó làm gì?” Lại có người
hỏi. Đỗ Tư Khổ không vội vã, từ tốn đáp: “Lúc đến đây đội bảo vệ có cho tôi
mượn một cái đèn pin, vừa nãy tôi bị ngã nên làm rơi mất, tôi định gọi người ra
giúp một tay tìm cho nhanh”
Hóa ra là vậy, làm mất đèn pin của đội bảo vệ là phải đền đấy! Đèn pin thời này
chẳng rẻ chút nào, không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu công nghiệp, pin
cũng chẳng phải lúc nào cũng có sẵn hàng.
“Được rồi, được rồi, về nghỉ cả đi” Dì Trương quản lý bắt đầu đuổi người, “Nửa
đêm rồi, mai còn phải đi làm đấy” Cũng không còn sớm nữa, thấy chẳng còn
chuyện gì hay để xem, vài người lục đục về phòng. Có người tốt bụng nhắc
nhở: “Thế thì mai phải dậy sớm mà tìm, không là bị người ta nhặt mất đấy”
Có những đồng chí rất thích chiếm lợi riêng. Đèn pin đâu có viết tên, làm sao
cô chứng minh được cái người ta nhặt được chính là cái cô làm mất? “Giải tán,
giải tán đi, ồn ào quá” Dì Trương nghiêm mặt lại.
Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn quay về phòng 206, Viên Tú Hồng cũng đi theo.
Nãy giờ cô ấy cứ đứng sau lưng dì Trương, không lên tiếng, chẳng ai để ý tới.
Phượng Mẫn soi đèn pin về phía giường của Tư Khổ, một khoảng quanh
giường sáng rực lên để cô dọn dẹp.
Phượng Mẫn bảo: “Trong phích có nước nóng, trong chậu của tớ có nước lạnh,
cậu pha ra mà rửa ráy” Ký túc xá nữ là tòa nhà mới xây, tầng một có một
phòng nước nhỏ với hai vòi tự động và một cái lò đun nước nóng. Đun nước thì
tốn than, giờ giá than không đắt nên xưởng cho phép mỗi công nhân dùng
miễn phí một phích nước nóng. Đến mùa đông giá than tăng thì mới bắt đầu
thu phí. Giờ lò dưới tầng đã tắt lửa rồi, không còn nước nóng đâu. Nước lạnh
thì có, nhưng nếu giờ này xuống đó hứng nước chắc chắn sẽ bị dì Trương
mắng một trận.
“Phượng Mẫn, cậu tốt quá” Tư Khổ thầm nâng cao vị trí của Phượng Mẫn trong
lòng. Cô bạn này còn tốt hơn cả chị em ruột. “Giữa chúng mình còn khách sáo
gì” Phượng Mẫn hào hứng nói, “Mai mà không tìm thấy đèn pin thì cậu cứ lấy
cái của tớ mà đền. Sau này cậu phát lương, mua cái mới trả tớ sau” Lại còn
được đồ mới, tính ra quá hời. Tư Khổ trêu: “Cậu mà còn nói thế nữa là tớ cảm
động đến phát khóc đấy” Cô giả vờ quệt nước mắt khiến Phượng Mẫn phì cười.
Viên Tú Hồng đứng bên cạnh cũng mỉm cười dịu dàng.
Có tiếng gõ cửa. Tư Khổ ra mở, dì Trương quản lý đưa vào một cây nến đã
thắp: “Cầm lấy mà dùng” Dì liếc nhìn cái đèn pin của Phượng Mẫn: “Tiết kiệm
pin một chút” Pin đèn pin nhà ai mà chịu nổi dùng kiểu đó. “Cảm ơn dì Trương
ạ” Dì quản lý trông nghiêm khắc nhưng bụng dạ thật tốt.
60/chuong-20.html]
Tư Khổ dốc ngược nến, nhỏ ba giọt sáp xuống bàn rồi ấn đế nến vào, cây nến
đứng vững chãi. Căn phòng bừng sáng hẳn lên. Cô lôi cái chậu men ra mới
thấy nó bị sứt mất một miếng sứ, chắc là do lúc nãy ném mạnh quá. Cô hơi xót
ruột, chậu men mà sứt nhiều là dễ bị rò nước lắm. Cô vội đổ nước vào thử, may
mà chưa thủng.
Dưới tầng một. Dì Trương vừa về phòng thì có người gõ cửa sổ. “Chuyện gì
thế?” “Dì ơi, con đau bụng quá, dì mở cửa cho con ra nhà vệ sinh với” “Trong
đó có bô đấy, vào kho chứa đồ cuối dãy mà dùng, sáng mai nhớ đổ đi rồi rửa
sạch” Giọng dì Trương lạnh nhạt. “Dì ơi, con đau bụng thật mà, cái này. mùi
chắc chắn nặng lắm, hun chết dì mất” “Đóng chặt cửa vào là không thấy
mùi gì hết” Dì Trương không mảy may lay chuyển. Đêm nay dì nhất quyết
không mở cửa ký túc xá. Một là sợ có kẻ thừa cơ lẻn ra tìm đèn pin, hai là dì lo
bên ngoài có biến. Tuy trên người Tư Khổ không thấy sơ hở gì, nhưng dì cảm
giác cô bé này đang giấu chuyện gì đó. Dì không thể để mọi người ra ngoài
mạo hiểm. Đợi mai dì sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tư Khổ, nếu không được thì
để Đội trưởng Ngô bên bảo vệ hỏi riêng cô bé.
Khu tập thể đường sắt. Anh Ba nhà họ Đỗ về hơi muộn, nhà họ Thẩm bên cạnh
đã tắt đèn đi ngủ nên đành để mai mới trả xe đạp được. Anh dắt xe vào sân,
khóa kỹ rồi định lẻn vào nhà. Cửa mở toang. Mẹ Đỗ đứng đó, mặt đen như nhọ
nồi: “Đi đâu giờ mới về?” “Con đi gửi phiếu lương thực cho anh Hai” Mẹ Đỗ
ngẩn người, rồi lườm anh: “Gửi phiếu mà gửi đến tận nửa đêm? Lừa ai đấy?”
Anh Ba đánh trống lảng: “Mẹ, từ mai con không đi đưa cơm vào bệnh viện
nữa đâu” Mẹ Đỗ càng giận hơn: “Sao, đưa cơm cho dì mà con cũng thấy thiệt
thòi à?” Bà nội vừa mới vét sạch tiền của bà vì sợ bà tiếp tế cho em gái, giờ
đến lượt con trai cũng ghẻ lạnh nhà ngoại. Đám người này coi nhà ngoại bà
như thú dữ vậy sao? “Lúc con đưa cơm tối nay, dì bảo thức ăn thanh đạm quá,
chẳng có miếng thịt nào. Dì còn bảo người nằm giường bên cạnh được người
nhà gửi cả canh gà vào đấy” Lòng mẹ Đỗ như bị đá đè, nghẹn không thở nổi.
Anh Ba ngáp dài đi vào phòng, đạp xe hai tiếng đồng hồ khiến anh mệt lử. “Mẹ
chưa nói xong mà!” Mẹ Đỗ đóng cửa đuổi theo vào tận phòng. “Con Tư bảo tìm
được việc rồi, chuyện này con biết đúng không?” Anh Ba vừa nằm xuống đã
ngáy o o. “Dậy! Rửa ráy rồi hãy ngủ!” Mẹ Đỗ vỗ bôm bốp vào đầu anh, nhưng
anh Ba ngủ như chết, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Sáng hôm sau. Xưởng cơ khí, bộ phận sửa chữa. Bác lái xe Phương vừa hửng
sáng đã dậy, ngồi đợi người của bộ phận sửa chữa đến sửa cái xe kéo. Đợi mãi
đến khi mặt trời lên cao vẫn chẳng thấy bóng người. Hôm qua Tổ trưởng Từ đã
hứa chắc chắn hôm nay sẽ sửa xong, sao giờ vẫn chưa thấy đâu? Đội sản xuất
đang vào mùa thu hoạch, đang cần xe kéo gấp mà. “Đồng chí nhỏ, Tổ trưởng
Từ của các cậu đâu? Văn phòng ông ấy ở chỗ nào?” Hỏi ra mới biết Tổ trưởng
Từ sáng nay không có mặt, đi đâu chẳng ai hay. Đây chẳng phải là lừa người
sao! Bác Phương nổi trận lôi đình ngay tại bộ phận sửa chữa: “Gọi lãnh đạo
các người ra đây! Hôm qua hứa hẹn cho cố vào, bảo sửa xe cho đội chúng tôi,
giờ lại lật lọng à!”
Ký túc xá nữ. Trời vừa sáng, Tư Khổ đã nghe thấy tiếng động ngoài hành lang.
Xưởng 8 giờ mới làm việc, giờ này chắc mới hơn 6 giờ rưỡi, sao mọi người dậy
sớm thế? Ngoài cửa sổ cũng có tiếng xì xào. “Bà sang bên kia mà tìm, chỗ này
tôi thấy trước” “Đất này có phải của nhà bà đâu mà tôi không được tìm”
Giường của Viên Tú Hồng sát cửa sổ nên nghe rất rõ. Cô tỉnh giấc, lay gọi Tư
Khổ: “Tư Khổ, đừng ngủ nữa, dậy mau! Ngoài kia hình như có người đang tìm
cái đèn pin cậu đánh rơi đấy” Nếu bị người khác nhặt được, người tốt thì trả
lại, chứ gặp kẻ tham lam giấu nhẹm đi thì Tư Khổ to chuyện. Đèn pin giá mấy
đồng bạc lận. “Tư Khổ, Tư Khổ!” Tú Hồng lắc mạnh tay bạn. Tư Khổ nửa tỉnh
nửa mơ, lờ đờ mở mắt: “Chuyện gì thế?” Mệt quá, cô vẫn còn muốn ngủ. “Dậy
mau!” Tú Hồng chạy ra cửa sổ, vén rèm nhìn ra: “Có tận bốn năm người kìa” Cô
còn thấy có người dùng cành củi chọc chọc xuống đất tìm kiếm.
Bên ngoài ồn ào hẳn lên, hình như nhặt được cái gì đó nên xảy ra tranh chấp.
Dì Trương quản lý dậy sớm, cửa ký túc xá chính là dì mở. Vừa mở cửa là mấy
cô công nhân đã lục đục kéo nhau ra ngoài. Họ định làm gì dì Trương biết
thừa. Dì không vội. Lát nữa nhặt được đồ, nếu đúng là đèn pin thì dì bắt nộp
lại. Tối qua mất một cái, sáng nay nhặt được một cái, không phải của Tư Khổ
thì của ai?
Dì Trương đi ra phía đám đông đang ồn ào nhất: “Nhặt được cái gì thế?” Năm
người kia đang tranh cãi đỏ mặt tía tai, thấy dì Trương tới liền im bặt. Một
người nhanh tay nhét vật đó vào túi. “Chẳng có gì cả ạ” Cả năm người đồng
thanh. Dì Trương đã thấy hết, mặt trầm xuống: “Đưa đây” Người đang giấu đồ
vẻ mặt khó coi, dưới ánh mắt sắc lẹm của dì Trương, cô ta đành luyến tiếc lôi
vật vừa nhặt được ra: Một chiếc đồng hồ đeo tay.
Lại còn là hiệu Thượng Hải, món này ở cửa hàng bách hóa phải 120 đồng chứ
chẳng chơi! Đây là món đồ cực kỳ giá trị, đem ra chợ đen bán cũng khối người
mua. Hóa ra không phải đèn pin. Dì Trương vẻ mặt nghiêm trọng: “Đưa tôi
xem” “Của con mà” Người vừa lấy đồng hồ ra chính là Tăng Tiểu Hoa, cô gái
đêm qua bảo đau bụng đòi ra ngoài. “Của cô? Thế biên lai đâu?” Dì Trương nói,
“Nếu của cô thì đưa biên lai tôi xem rồi cô cầm đi. Còn nếu không phải của cô
mà cô dám nói càn, tôi sẽ báo Đội trưởng Ngô bên bảo vệ” Ở đây nhặt được
của rơi đều phải nộp về phòng bảo vệ. Nếu bí mật nhặt được không ai hay thì
không sao, chứ đã lộ ra thế này thì không ai dám bao che.